TƯỞNG TÍCH MỘ HÀN

Ta đeo bám dai dẳng làm phiền Mộ Hàn nửa canh giờ, nàng cũng không nói cho ta biết một tý gì về nhi tử của nàng, lý do là: Nàng muốn có thêm thời gian làm áo bông cho nhi tử của nàng, không có thời gian tiếp ta.

Ta hậm hực hờn dỗi ra khỏi phòng Mộ Hàn, trước khi đi còn chưa từ bỏ ý định, nói một tiếng với Mộ Hàn đang cặm cụi dưới ánh nến: “Ngày mai tỷ nhớ nói cho ta biết đó! Nhất định phải nói cho ta biết đó!!”

Mới vừa đi đến cửa cầu thang, ta chợt nghe thấy trong phòng khách quý dưới lầu có tiếng tranh chấp.

“Công tử, công tử xin người tự trọng... nơi này của chúng ta là phường ca múa, không phải phường lầu xanh.”

“Làm phản rồi sao? Lão tử đến đây bỏ tiền để chơi các cô nương ấy mà!”

Sau đó là tiếng bàn ghế cùng tiếng bát đĩa bầu rượu rơi xuống đất, còn có, “Á, công tử xin tự trọng, cứu mạng, công tử đừng như vậy...”

Ta ghét ác như cừu, nghe thấy tiếng hô này lập tức chạy hùng hục xuống lầu, một cước đạp mở cửa phòng vì việc nghĩa xả thân hăng hái!

Đập vào mắt ta là cảnh sắc khiến người ta mặt đỏ tai hồng, thật sự không phải là cảnh mà trẻ con nên thấy, trong một đống bừa bộn, nam tử để trần thân trên đè một nữ tử xinh đẹp trên đất tiến hành hành vi hèn hạ. Nữ tử bị hắn kéo quần áo, bả vai nửa lộ bị nam tử đè ở dưới thân, trong ánh mắt toát ra sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Ta điều chỉnh hơi thở, lạnh lùng quát nam tử kia: “Cầm thú! Buông cô nương nhà người ta ra!”

Cùng lúc đó, hai người trong phòng đồng loạt nhìn về phía ta đang hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng, nam tử độc ác nói: “Muốn sống thì cút cho lão tử!”

Nữ tử xinh đẹp rơi nước xin giúp đỡ: “Văn công tử, cứu ta.”

Giọng nói yểu điệu hơi mang theo tiếng nức nở cộng thêm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu khiến ta không đành lòng, vì thế ta đánh bạo quơ lấy bình hoa đặt trên giá cạnh cửa vọt tới trước mặt hai người, giơ bình hoa về phía nam nhân kia: “Nếu ngươi còn không buông nàng ấy ra, ta sẽ đập chết ngươi!”

Nam tử kia hoàn toàn không sợ ta, khinh miệt lườm ta một cái, sau đó lập tức nhổm dậy cướp lấy bình hoa trong tay ta.

“Hừ, chỉ bằng chút năng lực của ngươi mà cũng muốn uy hiếp ta?” Nam tử kia thưởng thức bình hoa, trào phúng.

Ta chủ động đứng che trước mặt nữ tử xinh đẹp: “Ta, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không đi ta sẽ báo quan đó!”

“Báo đi, tùy ngươi báo!” Nam tử kia cười lạnh, “Huyện thái gia thấy ta cũng phải nể mặt ba phần, ngươi đi báo đi!”

Ta không phản bác được, chỉ có thể hung dữ trừng hắn.

“Văn công tử, huynh đi đi, mặc kệ ta.” Nữ tử trốn sau lưng ta, sợ hãi nói.

Tục ngữ nói làm người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, ta chỉ có thể phùng má giả làm người mập: “Ta không vừa mắt nhất chính là loại người ỷ thế hiếp người hoành hành ngang ngược như ngươi!”

“Hiện tại nếu ngươi quỳ xuống trước mặt ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!” Nam tử trợn mắt nói, “Nếu không ta sẽ chỉnh chết ngươi!”

“Ta nhổ vào!” Ta tức giận trừng hắn, “Ác bá!”

“Giỏi cho ngươi!” Nam tử tức đến mặt mày xanh mét, phẫn hận giơ bình hoa muốn nện về phía ta, tư thế kia là muốn đập chết ta.

Khoảnh khắc đó, ta ôm đầu mình, trong lúc hoảng sợ chờ đợi cơn đau nhức ập đến.

“Bịch.” Tiếng vật nặng va chạm vang lên bên tai, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không tới.

Ta cẩn thận mở một mắt qua kẽ hở cánh tay nhìn xung quanh. Ơ, lạ thật, trước mắt sao lại không có ai rồi?

Ta buông tay, mở lớn hai mắt, điều khiến ta kinh ngạc chính là, nam tử vừa rồi vẫn còn vẻ mặt hung ác muốn đập ta hiện tại đang đau khổ ôm bụng quỳ rạp trên đất tru lên.

“Không sao rồi.” Giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên.

Âm sắc này dọa ta lảo đảo, ta theo tiếng nhìn lại, Tế Trần đang mỉm cười nhìn ta.

“Sao ngươi lại ở trong này?” Ta hỏi.

“Gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ.” Hắn cười nói.

“Ngươi, ngươi tên là gì?” Nam tử trên mặt đất vùng vẫy đứng dậy, giơ tay chỉ vào Tế Trần, “Ngày sau ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Tế Trần.” Khóe miệng hắn nhếch lên.

“Giỏi lắm! Ngươi chờ cho lão tử.” Nam tử ôm bụng chạy mất.

“Cảm ơn hai vị công tử đã ra tay cứu giúp.” Vị nữ tử xinh đẹp vừa rồi dịu dàng nói.

“Không có việc gì không có việc gì.” Ta cười xua tay.

Nhưng mà nữ tử kia hoàn toàn không để ý đến ta, lập tức đi tới trước mặt Tế Trần, cười tươi như hoa: “Tế công tử thật có bản lĩnh, Trân Ngọc bội phục.”

Tế Trần bình tĩnh nhìn thoáng qua vị cô nương tên Trân Ngọc này, sau đó xoay người rời đi.

Ta cảm thấy bầu không khí nơi này đột nhiên có chút là lạ, không nên ở lâu, vì thế đành đuổi theo.

“Này, đã muộn thế này sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?” Ta hỏi Tế Trần.

“Bởi vì ta là nam nhân.”

“...” Ta, thật đúng là không phản bác được.

“Ôn công tử thật đúng là ghét ác như thù nhỉ.” Hắn đột nhiên trêu ta, “Có thể vì giúp người khác mà không ngại đẩy bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, tại hạ bội phục.”

Ta liếc hắn, sau đó rời đi.

“Ôn tiểu thư, tại hạ xin khuyên cô nương về sau hành sự tuyệt đối đừng kích động như hôm nay.” Giọng nói của hắn vang lên sau lưng ta, “Mạng của cô nương có được không dễ gì, mà hiện giờ giữ được lại càng khó.”

Nhất thời ta thấy lạnh cả người, cứng đờ tại chỗ nửa bước khó đi, cảm giác sợ hãi bao phủ lấy ta, hắn, chắc không phải là người muốn giết ta chứ?

“Ngươi, ngươi muốn giết ta?” Ta run rẩy hỏi.

“Không phải, trái lại, ta còn bảo vệ cô nương.” Hắn nói, “Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến cô nương.”

“Vì sao?” Ta nghi hoặc, hai má tự dưng có chút nóng ran.

“Hiện tại thời cơ chưa tới, thời cơ tới ta sẽ nói cho cô nương biết.”

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Hắn cười nói: “Tại hạ là Tế Trần.”

......

—hết chương 9—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi