TƯƠNG TƯ CÙNG NGƯỜI TẪN THÀNH TRO



Editor: Meo meo thích cười
Tần Nguyệt Ca thấy Tô Kiều Ngọc vậy mà lại giơ tay ngăn cản, trong lòng bất ngờ, lộ ra hoảng loạn, lập tức định lại tâm trạng, tâm tư hơi động.
"Muốn đánh trả? Nhưng mà cô không thể đánh trả a." Nhếch miệng lên một tia cười nhạt, mặc kệ bị Tô Kiều Ngọc nắm lấy một tay, bước đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói.
"Muốn biết con trai của cô ở đâu không? Hửm? Nếu muốn biết thì tốt nhất bản Công Chúa nói cái gì thì cũng phải làm theo.

Nếu không, nó có thể sống qua hôm nay hay không, ta cũng không đảm bảo!"
Ngữ khí nhẹ nhàng, như đang nói đến việc nhỏ như ăn cơm, uống trà.
Tâm trí Tô Kiều Ngọc lập tức bị tóm lấy, không thể thở nổi, Vân nhi ở trong tay nàng ta! Mà nữ nhân trước mắt độc ác hơn cả rắn rết, nếu như mình mà không theo lời nàng ta nói, vậy có thể..

Lòng Tô Kiều Ngọc rất nhanh bị lay chuyển, tự hỏi phải đối phó với khốn cảnh trước mắt ra sao.

????hanh nhất tại ⩶ TRu????T R????????????????﹒Vn ⩶
Trong lúc tâm tư nàng bị lay chuyển, Tần Nguyệt Ca nhìn nàng với ý vị thâm sâu, không đợi nàng phản ứng, trở tay nắm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng ta ngã vào cột đình.
Nhìn tuyết đình một mặt là núi giả, một mặt là hồ nước rét lạnh, muốn làm chuyện gì không cần nói cũng biết.
"Vân Chiêu cứu ta!" Tần Nguyệt Ca sợ hãi kêu.
Tô Kiều Ngọc lập tức hiểu được nữ nhân trước mắt này đang muốn làm gì.

A, vì hãm hại người khác, không tiếc tự mình dùng khổ nhục kế, quả thật là tâm địa độc ác.
Nhưng Tô Kiều Ngọc lại nghĩ đến Vân Nhi vẫn còn nằm trong tay nàng ta, chỉ có thể không tình nguyện mà chuyển tay kéo Tần Nguyệt Ca lại.
Tần Nguyệt Ca trong trẻo lại xinh đẹp lạnh lùng, hiện tại trên mặt lại mảy may hiện lên vẻ sợ hãi cùng bất lực, Thẩm Vân Chiêu vội vàng bắt lấy bàn tay trước mắt, lảo đảo đứng vững.
"Vừa nãy, là cô ta muốn đẩy ta xuống nước!" Khuôn mặt Tần Nguyệt Ca hiện hiện lên vẻ bị dọa cho phát sợ, liên tiếp lùi vài bước cách xa hồ nước, lôi kéo tay Thẩm Vân Chiêu không bỏ, liên tục tố cáo.
"Ta không có! Thẩm Vân Chiêu, ta không tin chàng lại tin ta vụng về như vậy, dám ra tay ở trước mặt chàng!"
Tô Kiều Ngọc gấp gáp, làm lơ ánh mắt lạnh thấy xương của Thẩm Vân Chiêu, nàng không quản được nhiều như vậy, "Vân nhi đang ở trong tay nàng ta, là nàng ta phái người cướp Vân nhi đi!"
Mặc kệ Thẩm Vân Chiêu có tin hay không tin, chuyện đã phát triển thành như vậy, Tô Kiều Ngọc cũng không thể làm gì khác hơn là nói ra mọi chuyện.


Nàng sợ, sợ Vân nhi sẽ xảy ra chuyện bất trắc, Vân nhi là tất cả của nàng!
Thẩm Vân Chiêu đem Tần Nguyệt Ca che chở ở phía sau, đôi mắt thon dài không kiên nhẫn nhìn Tô Kiều Ngọc, không mang theo chút tình cảm, mặt lạnh như băng, gằn từng chữ, "Nàng là công chúa, cả ngày nhàn cư (*) ở trong cung điện, nơi nào lại phái người đi cướp Vân Nhi.

Ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ! (**)"
(*) nhàn cư: Ăn không ngồi rồi
(**) hồ ngôn loạn ngữ: Nói nhảm, nói xằng.
Tô Kiều Ngọc lòng nóng như lửa đốt, tức giận từ trong mắt mà tràn ra, "Lần này chàng hãy tin ta một lần đi, ta sẽ không lấy tính mạng của Vân Nhi ra làm trò đùa! Nếu nàng ta an phận nhàn cư ở trong cung điện, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?"
Thẩm Vân Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt tràn đầy khinh thường, lại mang theo vài phần ý vị thâm trường.
"Ngươi đẩy công chúa vào hồ nước không thành, còn đem chuyện tính mạng đổ lên người công chúa, quá là hồ nháo! Hiện tại phải xin lỗi công chúa hơn nữa đem lời nói ban đầu thu hồi lại, nói không chừng công chúa còn có thể phạt nhẹ ngươi."
Từng chữ lạnh như băng.
Lúc này, Tần Nguyệt Ca mới chậm rãi sửa sang lại vạt áo, sợ hãi và bất lực trước đó đã biến thành khí định thần nhàn, "Nói ta bắt người, cũng phải có chứng cứ.

Ta đường đường là công chúa há có thể để ngươi tùy ý chửi bới!"
Câu cuối cùng ngữ khí đột nhiên cao lên, mang theo mười phần áp bách.
Một thanh kiếm mỏng đột nhiên chạm đến ba tấc ở cổ họng, cầm kiếm là thị vệ bên người Thẩm Vân Chiêu.
"Chàng, muốn ta chết? Chúng ta đã kết tóc phu thê!" Tô Kiều Ngọc có chút không thể tin được, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.

"Sẽ không! Sẽ không!" Khẽ mở miệng, một lần lại một lần, giống như đang nói cho bản thân nghe.
Thẩm Vân Chiêu nhìn kỹ nữ tử yếu ớt lại kiên cường trước mắt, trong giây lát, nhận lấy thanh kiếm trong tay hộ vệ, hờ hững mở miệng nói, "Hai năm, chúng ta đã quen biết hai năm, ngươi hẳn là hiểu rõ, ta là người như thế nào." Mũi kiếm khẽ đâm, trong nhát mắt xẹt qua cổ Tô Kiều Ngọc, tạo ra một vết thương dài nhỏ, máu tươi chảy ra.
Nhắm mắt lại, cảm giác mũi kiếm xẹt qua vô cùng rõ ràng, truyền đến từng trận đau đớn, đau thấu tim.
Rốt cuộc, vẫn là lựa chọn người khác.
Tình yêu chân thành, cuối cùng cũng không thay đổi được nửa phần.
"Loảng xoảng.."
Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất vang lên thanh thúy, Tô Kiều Ngọc mở mắt, thanh kiếm trên mặt đất, mang theo chút máu tươi.
"Hôm nay công chúa ở đây, tạm thời xử phạt một chút, lấy làm cảnh giới.

Người đâu!" Vẻ mặt Thẩm Vân Chiêu tối tăm, "Mang phu nhân về phòng tu dưỡng."
Tô Kiều Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là dáng vẻ Thẩm Vân Chiêu cao ngạo xa cách, giống như mấy năm trước.
Hắn vẫn ngạo nghễ như cũ, thanh lãnh như cũ, nhưng nàng lại không giống trước nữa, nay đã thương tích khắp người, tự chui vào rọ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi