TƯƠNG TƯ HỮU HẠI

“Ha… Ha ha ha…”

Chu Tư Kỳ nghiêng người dựa vào trong xe ngựa, cười đến không ngậm miệng lại được.

Diệp Tĩnh Hồng ở phía trước lái xe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn y, nói: “Thương thế của ngươi thế chưa lành, tâm tình không nên quá kích động.”

“Khụ, ta…” Vừa mới nói được vài chữ, liền không nhịn được mà cười lên.

Diệp Tĩnh Hồng thở dài, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Thật sự là buồn cười như vậy sao?”

“Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, đương nhiên không có gì ghê gớm, nhưng Diệp đại hiệp ngươi lại…” Y nháy nháy mắt, cố ý kéo dài trước khi phun ra hai chữ kia, “Sơn, tặc?”

Diệp Tĩnh Hồng bị y trêu chọc như thế, cũng có chút không thoải mái, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần có thể làm bạn ở bên cạnh ngươi, nếu muốn ta có thể đi tìm một ngọn núi chiếm đóng, có gì khó chứ?”

Ngữ khí hắn nghiêm túc như vậy, Chu Tư Kỳ nghe xong, không thể không thu lại nụ cười, nói: “Diệp đại hiệp là thân phận cỡ nào? Hà tất phải vì một kẻ tà phái như ta mà làm hỏng danh tiếng của chính mình?”

“Ta không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, ta chỉ biết, yêu một người chính là phải bảo vệ người đó. Ta lúc trước không làm được, bây giờ không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.”

Thời điểm Diệp Tĩnh Hồng nói những lời này, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, cũng không quay đầu nhìn Chu Tư Kỳ, nhưng chỉ nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, cũng đủ biết tâm ý này có hắn có bao nhiêu kiên quyết.

Chu Tư Kỳ biết hắn rất rõ, hiểu được khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ cong khóe miệng, cười hì hì hỏi: “Như vậy, Diệp đại vương định đem ta cướp đến nơi nào?”

Diệp Tĩnh Hồng với y như thế, không chút nghĩ ngợi nói ra Dương Châu.

Chu Tư Kỳ trong lòng giật giật, biết rõ không nên, nhưng vẫn bị điều này làm động tâm tư.

Diệp Tĩnh Hồng mãi mà không nghe thấy tiếng của y, liền hỏi: “Sao vậy? Ngươi không muốn đi?”

Chu Tư Kỳ cười cười, hồi phục lại tinh thần, nửa thật nửa giả nói: “Sao ta có thể làm chủ? Dù sao ta cũng đã rơi vào tay Diệp đại vương, hiển nhiên chỉ có thể để mặc ngươi sắp xếp.”

Diệp Tĩnh Hồng thấy y có tinh thần nói đùa như vậy, ngược lại có chút dở khóc dở cười, chỉ là dọc theo đường đi cũng không dám thất lễ, hầu như mọi chuyện đều theo Chu Tư Kỳ, cũng chăm sóc y chu đáo tỉ mỉ. Chu Tư Kỳ hành động bất tiện, cho nên rất vui vẻ để cho người ta hầu hạ, đối với thái độ của Diệp Tĩnh Hồng cũng vô cùng tự nhiên, cũng không cố gắng xa lánh, cũng không quá mức thân cận, cười cười nói nói hệt như bằng hữu bình thường.

Hai người bọn họ đều mang theo ý định du sơn ngoạn thủy, đoạn đường này cũng vì thế mà chậm rãi đi qua, ngoại trừ việc Chu Tư Kỳ thỉnh thoảng lại nói mấy lời không bình thường, cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Có điều sau khi đến Dương Châu, lại có sự khác biệt rất lớn.

Diệp Tĩnh Hồng thăm lại chốn xưa, khó tránh khỏi tâm tư bâng khuâng, không thể tự kiềm chế, nhưng Chu Tư Kỳ chỉ giả vờ như không biết, coi như không có chuyện gì mà tránh né ánh mắt của hắn, thời điểm đi ngang qua thanh lâu kia, thậm chí còn nói muốn đi vào dạo.

Đương nhiên Diệp Tĩnh Hồng không đồng ý, vội vàng tìm một nơi ở yên tĩnh trong thành mà ở lại, tránh thật xa những địa điểm làng chơi kia.

Chu Tư Kỳ cũng không nói gì, cứ như vậy mà cười híp mắt tiến vào.

Diệp Tĩnh Hồng khó tránh khỏi chột dạ, không nhịn được hỏi: “Ngươi hài lòng nơi này không?”

Chu Tư Kỳ liếc mắt nhìn gian nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại nhìn phong cảnh tươi sáng đẹp đẽ ở sân trước nhà chính, cười nói: “Những chỗ khác thì không tệ, chỉ có một nơi là không tốt.”

“Nơi nào?”

“Ngoài phòng Diệp đại hiệp có cây to như vậy, nên gọi người tới chặt đi mới tốt, bằng không ngươi hở một chút lại va phải cây, chẳng phải sẽ đụng đến sưng một cục to đùng trên đầu sao?”

Diệp Tĩnh Hồng không ngờ được y sẽ trêu chọc mình như vậy, nhất thời đỏ cả mặt.

Chu Tư Kỳ thì lại chớp chớp mắt, hai tay đẩy xe lăn, lách vào bên trong phòng của mình. Cả dáng vẻ lẫn vẻ mặt này của y, thật sự không biết có bao nhiêu phong lưu tiêu sái.

Diệp Tĩnh Hồng trong lòng ngẩn ngơ, nhớ tới thời điểm lần đầu gặp gỡ Chu Tư Kỳ, không phải chính là cái dáng vẻ này hay sao?

Chỉ là khi đó Chu Tư Kỳ một lòng si mê, thời thời khắc khắc đều đi theo bên cạnh hắn.

Còn bây giờ…

Bây giờ tuy rằng vẫn nói nói cười cười, nhưng lại không khác gì người xa lạ.

Diệp Tĩnh Hồng đứng ở ngoài cửa phòng một lúc, rồi mới quay đầu chuẩn bị đi dọn cơm, lúc chuẩn bị xong hết thảy, sắc trời cũng đã tối từ lúc nào. Hắn nhớ tới hàn độc phát tác mỗi đêm, trong lòng không khỏi nhói lên như bị kim đâm, lúc bước qua cánh cửa phòng kia cũng không tránh khỏi cảm thấy nặng nề.

Lúc đẩy cửa nhà, liền nhìn thấy Chu Tư Kỳ đang đọc sách, mái tóc màu đen buông thõng ở trên đầu vai, càng làm dung nhan như ngọc kia trở nên tuấn tú hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười: “Diệp đại hiệp lại đến chỗ ta ngủ?”

Diệp Tĩnh Hồng nghĩ gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, chỉ đem đồ ăn đặt lên bàn, nói: “Ăn cơm.”

Chu Tư Kỳ cũng khá phối hợp, lập tức đóng sách lại cùng hắn dùng bữa, cũng không quên nói đùa hai ba câu, cái miệng kia cười quá mức rực rỡ, khiến trong lòng người nhìn không khỏi nhảy lên một cái.

Diệp Tĩnh Hồng vùi đầu ăn, cảm thấy cứ như vậy mà ăn cùng y, thật sự là một loại dày vò.

Có điều dằn vặt lớn hơn còn ở phía sau.

Sau khi dùng xong bữa tối, hiển nhiên đến giờ thay thuốc.

Bên ngoài vết thương của Chu Tư Kỳ cũng gần như đã khỏi hẳn, chỉ là đôi chân vẫn không thể đi lại, mà mấy phương thuốc do y nghĩ ra, thuốc đúng là dễ tìm, chỉ phiền phức ở chỗ ngày ngày đều phải thay thuốc.

Diệp Tĩnh Hồng không muốn để y lo nghĩ, từ trước đến nay những việc này đều do hắn ôm lấy.

Việc này cũng tương đối đơn giản, nhưng lại bắt hắn một tay ôm Chu Tư Kỳ, tay còn lại dò vào trong chăn bôi thuốc, nói ra cũng không dễ dàng. Không chỉ thế người kia còn đặc biệt ghé vào tai hắn thổi hơi một cái, luôn miệng gọi: “Đại vương.”

“Đại vương đem ta cướp đến nơi này rồi, đến tột cùng là muốn xử trí như thế nào? Kim ốc tàng kiều?”

Diệp Tĩnh Hồng bôi thuốc vào chân y, rốt cục không thể nhịn được mà nữa nói: “Chu Tư Kỳ, ngươi đừng như vậy.”

“Hả? Ta làm sao cơ?”

“Ngươi…”

Diệp Tĩnh Hồng không muốn nói thẳng là y đang bùa bỡn hắn, kìm nén nửa ngày, cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, tiếp tục bôi thuốc.

Chu Tư Kỳ chiếm lợi thế, dương dương tự đắc nhếch cao lông mày, nhỏ giọng nói: “Ai kêu ngươi đại hiệp tốt đẹp thì không làm, lại muốn đi làm sơn tặc? Ha…”

Vừa nhắc tới chuyện này, liền lại không ngừng được mà bật cười.

Tay Diệp Tĩnh Hồng dừng lại trên đùi y không khỏi nóng lên, trong lòng nhảy liên tục, rồi lại không nỡ thả người trong lòng ra, thật vất vả mới trấn định lại, khàn giọng nói: “Không phải ngươi vẫn nói xem ta là huynh đệ tốt sao? Tại sao không gọi đại ca nữa?”

Hắn chuyển chủ đề câu chuyện, nhưng lại không biết nói gì, cho nên mới hỏi câu này.

Nhưng Chu Tư Kỳ nghe xong, lại yên tĩnh một lúc.

Trên mặt y vẫn là nụ cười không đổi, chỉ là nửa con mắt hạ xuống, đưa tay cầm một bên tóc mai màu đen, nhẹ nhàng nói: “Thời điểm lúc trước khi ta gọi ngươi là đại ca, cũng không phải vì tình huynh đệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi