TƯƠNG TƯ TÁN


Vấn Thiên tới chỗ Tiểu Hắc, xoa xoa đầu nó, Tiểu Hắc cũng để yên cho Vấn Thiên xoa đầu.

Vấn Thiên nhìn xung quanh thấy thiếu thiếu thứ gì, rồi hắn chợt nhận ra là quên cho nó uống nước.

Trước khi đi ông Lang có dặn bọn chúng cho ngựa ăn với uống nước đều đặn mà hôm nay chúng mải kiếm gỗ quá nên quên mất.
Vấn Thiên đang định đi lấy nước thì hắn lại nhận ra một vấn đề nữa, hắn làm quái gì có cái nào đủ to để đựng nước cho con ngựa uống đâu.

Vậy là phải cho nó ra bờ suối uống nước rồi.

Vấn Thiên tháo dây cương khỏi cái cây, sau đó hắn định dắt con ngựa ra bờ suối, nhưng vừa thấy gã hắc bào nam tử kia thì hắn lại nhớ ra, quên chưa tắm rửa cho gã ấy.

Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại đãng trí vậy, Vấn Thiên lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, chắc do trời nóng quá ấy mà, mấy hôm nắng gắt kiểu gì cũng có trận mưa như trút nước cho mà xem.
Hắn gọi Khánh Điệp đang tỉ mỉ cắt xén khúc gỗ, rồi hai huynh đệ chúng một trước một sau hướng về con suối.

Vấn Thiên lưng cõng nam tử hắc bào, hắn đi rất nhẹ nhàng, hắn biết mới băng bó vết thương xong thì nên nằm yên tĩnh dưỡng, nhưng mà với cái thân thể nhem nhuốc ấy thì nằm yên thế nào được.

Khánh Điệp đi sau dắt theo con ngựa, thật sự hai huynh đệ chúng chẳng ai muốn cưỡi Tiểu Hắc cả, nó gầy quá mà, cưỡi nó trông cứ bóc lột kiểu gì ấy.
Chẳng mất bao lâu thì chúng tới được con suối, Vấn Thiên kiếm mấy tàu lá chuối xếp lại với nhau rồi đặt nam tử hắc bào tại đấy.

Vấn Thiên cởi cái áo đã rách nát không chịu nổi ra, hắn thấy hành động này của hắn khá kì cục, nó cứ ngượng ngượng nhưng không cởi ra thì lau người kiểu gì, hắn chỉ cởi áo, đấy là giới hạn cuối cùng cùa hắn rồi.

Hắn lấy một tấm vải rồi bắt đầu kì cọ cho gã kia.

Rửa qua khuôn mặt thì hắn cũng thấy nam tử này tuấn tú ra phết.
Khánh Điệp nhìn khung cảnh trước mắt, hắn chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế này trong đời.


Hắn chẳng nhìn nữa, hắn đi tới một chỗ nước trong vắt gần đó rồi hắn cúi xuống rửa mặt, thời tiết mấy hôm nay nóng nực khiến hắn cũng hơi bứt rứt trong người.

Khánh Điệp rửa mặt xong thì Vấn Thiên cũng đã xong việc.

Nam tử thanh niên giờ đã được mặc một cái áo khác, hai người lại lục tục đi về.
Vấn Thiên đặt nam tử thanh niên ở một chỗ thoáng mát, rồi hai huynh đệ chúng lại tiếp tục công việc của ngày hôm nay.

Khánh Điệp khiển luân xa cắt khúc gỗ kia thành nhiều tấm, mặt hắn lộ rõ vẻ chăm chú, trán cũng đã nhễ nhại mồ hồi.

Khánh Điệp không nghĩ công việc tưởng chừng như đơn giản ấy lại mất sức đến vậy, chỉ hơi mất tập trung thôi là tấm gỗ đã lẹm mất một góc rồi.

Vấn Thiên thì ngồi ở một góc đang tỉ mỉ đo đạc bằng một sợi dây leo, rồi bắt đầu cắt xén từng chút một.

Do không có đinh nên hắn phải dùng khớp nối, Vấn Thiên cẩn thận gõ cây búa gỗ vào thanh đoản kiếm của mình để tạo khớp nối.
Hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại dùng thanh kiếm ấy vào mục đích này.

Ngày trước cha có tặng huynh đệ chúng mỗi đứa một món vũ khí, hắn chọn một bộ gồm mười thanh đoản kiếm, còn Khánh Điệp thì lấy hai cái tử sắc luân xa.

Chẳng ngờ mấy món vũ khí lợi hại ấy hôm nay lại được phô diễn sức mạnh theo cách này.
Hai huynh đệ chúng làm xong tất cả cũng mất hơn nửa canh giờ, sửa xong chiếc xe thì trời cũng đã tối mịt, đáng nhẽ ra không lâu đến vậy nhưng mà làm lại cái bánh xe mất nhiều thời gian quá, cũng may trục xe chưa hỏng không là chúng phải làm cả đêm nay mất.
Vấn Thiên ngồi bên đống lửa nhìn chiếc xe ngựa mới được tân trang lại kia, cảm giác dồn hết tâm sức bản thân để tạo ra một thứ gì đó quả thật rất hạnh phúc.

Hắn quay sang nhìn Khánh Điệp, có lẽ đệ đệ của hắn cũng đang cảm thấy giống như vậy, chẳng ngờ hai huynh đệ chúng lại phối hợp ăn ý như thế.

Vấn Thiên vừa thổi vừa nhấp từng tí một bát canh nấm nóng hổi của mình, hắn quay sang bên cạnh thấy Tiểu Hắc đang nhìn hắn chằm chằm.

Hồi trưa thấy cu cậu đã quen với hai người nên Vấn Thiên cũng chẳng cột nó lại nữa.


Nhìn ánh mắt ấy của Tiểu Hắc thì biết cu cậu đang nghĩ gì, hắn nhẹ giọng hỏi:
-Có muốn thưởng thức một chút không?
Tiểu Hắc phì phì mấy tiếng, Vấn Thiên dường như hiểu được ý của nó, hắn đổ canh ra một cái bát tô rồi đẩy tới trước mặt con ngựa.

Tiểu Hắc ngọ nguậy cái đuôi, nó làm ra vẻ thờ ơ với cái bát tô trước mặt.

Vấn Thiên cười cười vừa làm động tác kéo cái bát lại vừa nói:
-Tiểu Hắc à! Ngươi thấy đấy, cái nồi canh bé thế kia mà ngươi lại được hẳn một bát tô to bự như vậy mà vẫn còn chê thì ta cũng chịu rồi.

Ngươi đã không thích ăn thì để ta giải quyết nốt vậy.
— QUẢNG CÁO —
Vừa nói xong thì Tiểu Hắc ngồi xổm dậy, rồi nó bắt đầu liếm láp chỗ canh ấy.

Vấn Thiên biết con ngựa này đang làm giá, nhưng mà nó làm gì có quyền mặc cả ở đây.

Khánh Điệp thú vị nhìn Tiểu Hắc rồi nói:
-Cu cậu khôn thật đấy!
Tiểu Hắc chẳng mấy chốc đã biến cái bát về lại tình trạng ban đầu, rồi nó nhìn vào chút canh còn lại trong nồi, nó liếm liếm môi.

Vấn Thiên thấy thế liền biết cu cậu ăn chưa đã, một cái bát tô sao mà đủ cho cái bụng của nó được.
-Tối nay ăn vậy thôi, phần này là của vị huynh đài đang nằm trong xe kia.

Mà ngươi cũng ăn ít thôi, ăn linh tinh vào là đau bụng đấy.
Vấn Thiên vừa chỉ vào cái nồi vừa nói, hắn lại chỉ vào cái bát tô rồi nói tiếp:

-Cái bát tô này giờ là của ngươi, cố mà giữ gìn, vỡ là nhịn.
Tiểu Hắc phì một cái, rồi nó cắp lấy cái bát, chạy một mạch vào trong rừng.

Khánh Điệp nghi hoặc hỏi:
-Nó chạy đi đâu vậy ca ca?
-Chắc đi là rửa bát, thế mà chẳng rủ ta với đệ đi cùng, con ngựa này tệ thật.
Vấn Thiên vừa nói vừa thu dọn bát đũa, hắn cũng đi theo hướng con ngựa vừa chạy.

Một lúc sau thì một người một ngựa quay về.

Vấn Thiên cất gọn bát đũa rồi quay về đống lửa ngồi xuống, Tiểu Hắc thì chạy tới một gốc cây gần đó rồi nằm lại.

Khánh Điệp nhìn con ngựa rồi nói với Vấn Thiên:
-Ngựa ngủ đứng mà ca ca nhỉ? Sao Tiểu Hắc nó lại nằm xuống thế kia?
-Đừng đánh giá con ngựa ấy bằng những thường thức, nó là một con ngựa dị biệt.
— QUẢNG CÁO —
-Sao huynh biết nó dị biệt?
Khánh Điệp thắc mắc hỏi.
-Đệ thử toả ra linh thức tới gần nó xem.
Khánh Điệp nghe vậy liên nhắm mắt, linh thức vẫn là một cái gì đó quá mơ hồ, do vậy hắn phải tập trung hết mức mới cảm nhận ra được, tinh thần Khánh Điệp bắt đầu thấy nâng nâng, trong đầu hắn dần xuất hiện thế giới xung quanh nhưng lại được tạo ra bởi những sợi dây đủ loại màu sắc chằng chịt đan xen nhau, và hắn cũng là một sợi dây trong đó.

Hắn bắt đầu hướng tới chỗ con ngựa, nhưng mà chỗ đó chẳng có cái gì cả, hắn lại tập trung tinh thần dò xét một lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.

Khánh Điệp mở choàng mắt ra, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Hắc đang nằm tại đó.
-Đệ không cảm nhận được nó tồn tại.
-Đúng vậy, trong thế giới mà linh thức tạo ra, nó không tồn tại, có thể là nó đã bị cái gì đó che giấu đi hoặc là nó...không tồn tại ở thế giới này.

Nhưng ta nghĩ nó ở vế trước nhiều hơn.
Mắt Vấn Thiên đăm chiêu nhìn con ngựa đen tuyền đang nằm thù lù ở gốc cây kia.

Lúc mới gặp con ngựa ấy hắn đã cảm giác thấy sự đặc biệt của nó, nhưng sự tình hôm qua khiến hắn lưu tâm hơn khá nhiều.


Hôm qua hắn bắt đầu kết nối linh thức với nó, nhưng cũng giống như Khánh Điệp vậy, hắn cũng không cảm giác nó tồn tại.

Vấn Thiên chẳng biết giải thích thế nào nên liền vứt nó sang một bên, điều hắn chưa biết về thế giới này có quá nhiều, phải mở mang thêm kiến thức mới được.

Khánh Điệp vẫn lặng im nhìn Tiểu Hắc, hình như hắn đang suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên hắn quay sang hỏi Vấn Thiên:
-À nhị ca này! Đã lâu lắm rồi trên mảnh đại lục này không có chiến tranh, vậy sao quan phủ lại dán cáo thị để chiêu quân nhỉ?
Khoảng ngàn năm gần đây, sử sách không ghi lại bất kỳ một cuộc chiến lớn nào diễn ra cả.

Vấn Thiên cũng khá thắc mắc về vấn đề ấy, hắn đang định nói thì bên cạnh vang lên tiếng người.
-Là bởi ma kiếp!
Cả Vấn Thiên cùng Khánh Điệp cùng ngẩng đầu lớn, một nam tử thanh niên đang tiến lại chỗ hai người.
— QUẢNG CÁO —
-Huynh tỉnh rồi à!
Vấn Thiên vội nói.
-Ta cũng vừa mới tỉnh.

Cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị tiểu hữu.
Nam tử vội chắp tay với hai người.

Vấn Thiên xua xua tay nói:
-Không có gì đâu ạ! Cha mẹ đệ luôn dạy cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phù Đồ, nên là huynh cũng không nên khách sáo quá làm gì.
Khánh Điệp vẫn im lặng ngồi đó.

Vừa nãy hắn không phát giác bất cứ chuyển động nào của nam tử kia cả, chỉ đến khi người kia lên tiếng hắn mới biết có người tới, bộ pháp quá cao minh sao? Nam tử kia có quá nhiều nghi vấn, hắn không thể không đề phòng.
Một cơn gió nổi lên khiến ánh lửa ngả nghiêng, bóng người dưới đất cũng rung động kịch liệt.

Vấn Thiên ngước nhìn lên bầu trời, hắn cảm nhận được hơi ẩm từ cơn gió ấy, miệng hắn lẩm bẩm:
-Trời sắp mưa rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi