TƯƠNG TƯ TÁN


Vấn Thiên dần quen với cái nghề cửu vạn này.

Quả thật đây là cái nghề tốn sức nhất rồi nhưng có lẽ vì vậy tiền lương cho cái công việc ấy cũng gọi là có chút đỉnh.

Làm cái nghề này thực ra có một cái luật ngầm, có sức khoẻ chưa chắc có thể làm, bởi vì mỗi nơi cần cửu vạn đều có một đầu lĩnh đứng lên nắm địa bàn.

Nếu ngươi muốn làm, thì cũng cần có chút quan hệ, vậy quan hệ này đến từ đâu, từ tiền, từ một “cái ô” đủ lớn hoặc là mồm mép của ngươi quả thực rất mát lòng.
Trên cái bến thuyền này cũng vậy, đám cửu vạn kia thực ra cũng có một kẻ cầm đầu, hắn tên Ô Đầu, đấy thực ra không phải tên thật gã đó, chỉ là cái đầu trọc lóc bóng loáng của gã quá đen nên mới được gọi như vậy.

Hắn bốc muối chẳng cần dùng đến khăn đội đầu, hắn cứ trơ cái đầu của mình dù cho mặt trời kia có chói chang đến đâu.

Làm đầu lĩnh thì phải có chút tư chất của đầu lĩnh, hắn ăn to nói lớn, gương mặt đen xạm của hắn cũng đủ dữ tợn để doạ một đứa trẻ con đến phát khóc, còn về sức lực thì chẳng phải bàn, mình hắn khuân muối cũng phải gấp rưỡi người thường.

Công việc quan trọng nhất của đầu lĩnh cũng không phải chỉ có bốc vác, nó còn là tranh chấp địa bàn, cũng may cái bến thuyền này không quá lớn đến mức chứa chấp được hai nhóm cửu vạn.
Nhưng cũng vì vậy, nó vô tình tạo ra sự độc tài giữa tầng lớp hạ lưu hèn kém.

Các ngươi muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt Ô Đầu, các ngươi muốn làm ở đây cũng phải thông qua Ô Đầu, còn ngươi muốn ăn mảnh thì không phải qua Ô Đầu, ngươi sẽ thông qua bởi nắm đấm của Ô Đầu.

Đã làm cái nghề cửu vạn trên cái bến thuyền Liễu Giang này thì phải đầu nhập dưới chướng của Ô Đầu.

Và tất nhiên cũng sẽ có những ngoại lệ, đó là dì Dương, đó là Vấn Thiên, và còn có một tên thanh niên khá là “dặt dẹo” nữa.
Tên “dặt dẹo” đó tên là Từ Hiếu Sinh, Vấn Thiên nghe phong thanh gã đó là một tên học sinh của trường huyện.

Hắn sắp sửa phải lên kinh dự thi nên đang cố kiếm tiền lấy chút lộ phí đi đường.

Những con người ngoại lệ trên cái bến tàu này, đều được nhận từ ông Hoa nên cái đám cửu vạn kia cũng chẳng dám động vào, quả thật dì Dương cùng Vấn Thiên rất được đám người đó coi trọng, bởi vì sao ư, bởi vì sức khoẻ, bởi vì nghị lực và bởi vì hoàn cảnh.

Nhưng còn gã thư sinh kia thì khác, bộ dáng thì ượt ạt, sức lực thì như thiếu nữ hai mươi, nhấc được bao muối thì ngã lên ngã xuống, nói chung trông rất ngứa mắt.

Ngay từ ngày đầu tiên làm trên cái bến thuyền này, Vấn Thiên đã để ý đến gã thư sinh đó, ban đầu hắn còn thấy tên đó mặc quần áo sạch sẽ chải chuốt đi làm cửu vạn, hắn từng nghĩ tên đó bị điên.

Cho đến khi hắn thấy tên đó cố gắng từng chút một để khuân được cái bao muối nặng chịch kia lên đến trên thuyền thì suy nghĩ của hắn cũng dần cải biến.

Càng qua lâu thì gã thư sinh ấy càng tiến bộ, một buổi của y khuân được nhiều hơn, da y cũng đen hơn và bước chân của y cũng vững vàng hơn.

Nhưng mà để so với những gã cửu vạn kia thì đúng là sỉ nhục cái nghề này quá.
Vấn Thiên thấy hơi là lạ, hắn nhìn cách ăn mặc của gã đó thì chắc chắn không phải con nhà nghèo, thêm cái bộ dáng ượt ạt kia nữa, hắn liên tưởng ngay tới mấy công tử quần lụa áo gấm con nhà địa chủ.

Chắc cũng bởi vì lẽ đó y bị đám cửu vạn kia ghét.

Để nói đến lí do chắc cũng có nhiều, nhưng lớn nhất đấy là, gã thư sinh đó làm rất tốt việc cản trở người khác kiếm ăn.

Y đang khuân một bao muối, y có thể ngã bất cứ lúc nào, y có thể ngã ra đất, y có thể ngã xuống sông, nhưng không, y lại rất “thích” ngã vào đám cửu vạn kia.
Ngã vào mấy gã cửu vạn lâu la thì chẳng sao, nghe vài lời quát mắng rồi thôi.

Nhưng mà ngã vào tên Ô Đầu kia thì có sao, thậm chí là rất nhiều "sao", bởi vì y bị tên đó gõ cho u đầu.

Sáng nay là một ngày “may mắn” như vậy, chàng thư sinh ấy lại tiếp tục ngã, và y cũng tìm được đúng người để ngã, y cùng bao muối nặng chịch trên vai ngã thẳng vào tên Ô Đầu đang khuân phía trước.

Cả hai người nằm sõng soài trên mặt đường, phủ kín xung quanh là những hạt muối trắng tinh, nó hoà với ánh nắng rực rỡ buổi bình minh tạo ra một khung cảnh đầy thi vị.
Mở đầu cho sự tình diễn ra tiếp theo, đó là câu nói đầy vẻ "quan tâm" của gã Ô Đầu: “Con m* mày”.

Sau đó chàng thư sinh ấy được một bàn tay to lớn "âu yếm" túm lấy cổ áo, rồi bàn tay đó "dịu dàng" nhấc bổng lên, rót bên tai là chút mật đậm vị quê hương:
-Thằng ch* chết này! Tao nể mặt lão Hoa nên mới cho mày làm chung với đám bọn tao.

Mà mày hết lần này đến lần khác cản trở bọn tao kiếm ăn, tao nói rồi, mày đ*o thể nào làm được cái nghề này nhưng mày vẫn ngoan cố.


Hôm nay tao cũng đếch nể nang gì nữa, tao cho mày bò khỏi bến thuyền này luôn.
Vừa nói xong hắn liền giơ cánh tay tát thẳng vào khuôn mặt đang trắng bệch của Từ Hiếu Sinh.
-Dừng lại ngay.
— QUẢNG CÁO —
Một tiếng quát lớn vang lên, mọi người nhìn về phía thanh âm thì thấy ông Hoa đang hớt hải chạy tới.

Nhưng tiếng quát ấy vô dụng rồi.

Bàn tay to lớn ấy vẫn không đình chỉ, nó vẫn lao thẳng về phía mục tiêu ban đầu của nó.

Từ Hiếu Sinh vội ngoảnh mặt sang một bên đồng thời nhắm mắt lại đợi chờ cú tát ấy.

Từ Hiếu Sinh đợi mãi một lúc vẫn chưa thấy những rung động truyền đến từ bờ má nhẵn nhụi của mình.

Hắn hé nhẹ đôi mắt liếc liếc nhìn, hắn lờ mờ thấy bàn tay kia đang cách mặt hắn chỉ có hơn tấc, nhưng sao nó lại dừng lại.

Từ Hiếu Sinh liền mở to đôi mắt của mình, hắn thấy một bàn tay nhỏ gầy đang nắm chặt lấy cổ tay của gã Ô Đầu.

Từ Hiếu Sinh thở phù một tiếng, suýt nữa thì bến thuyền này có thêm một gã U Đầu rồi.
Ô Đầu nhìn bàn tay nhỏ gầy đang nắm lấy cổ tay của mình, rồi cúi đầu nhìn khuôn mặt của kẻ ấy.

Một khuôn mặt đầy sẹo non nớt ánh lên chút kiên nghị nhàn nhạt, hắn nhìn một lúc lâu rồi nói:
-Thằng nhóc! Mày cũng muốn bị như tên dặt dẹo này sao?
Vấn Thiên nở một nụ cười hắn cho rằng là thiện cảm nhất.

Rồi nhẹ giọng nói:

-Ô Đầu thúc thúc! Chúng ta đều là dân cửu vạn với nhau, sao phải làm khó nhau thế!
-Ai thèm “chúng ta” với chúng mày, một lũ phế vật nhưng cũng đòi ra đây chia phần với bọn tao.
Nụ cười trên mặt Vấn Thiên càng tươi hơn, hắn lại đáp lời:
-Sao gọi là phế vật được, ông Hoa cần người thì chúng cháu đến làm, chúng cháu làm bao nhiêu thì hưởng tưng đó, có cướp đi phân nào của các thúc, các bá ở đây đâu.

Ô Đầu thúc thúc nói vậy là sai rồi.
Ô Đầu vốn thất học, chữ nghĩa tính ra cũng chẳng được bao nhiêu, nghe lời nói của Vấn Thiên quả thực hắn không bắt bẻ được một từ gì.

Nhưng mà, kẻ thất học cũng có cái lí của họ, mãng phu không dùng chữ, cái lí của họ nằm ở nắm đấm.

Ô Đầu quát to:
-Một thằng nhóc như mày thì biết cái quái gì đúng với sai, bỏ tay tao ra không tao cũng cho mày bò cùng tên tiểu bạch kiểm này đấy.
— QUẢNG CÁO —
Ô Đầu dùng sức cố thoát khỏi bàn tay ấy, nhưng mà thế quái nào bàn tay nhỏ gầy ấy vẫn chẳng chút dị động, hắn nghiến chặt răng, dùng hết sức nhưng mà vẫn không có chút tác dụng nào.
-Ô Đầu thúc thúc à! Dĩ hoà vi quý, sao cứ phải đấm đá nhau làm gì cho mất hoà khí ra.

Nghe cháu, tha cho gã kia lần này, hắn cũng chỉ vô ý mà thôi.

Một nam tử hán như thúc thúc lại chấp nhặt với một tên bỉ nhân làm gì.
Ô Đầu nghe Vấn Thiên nói xong thì vẫn bất mãn, vừa định phát tác thì có một tiếng nói trầm thấp vang lên:
-Tiểu Thiên nó nói đúng đấy.

Ngươi đừng động tay động chân với Từ công tử, “cái ô” của ngươi cũng không dám đụng tới nhà hắn đâu.
Chẳng biết từ bao giờ ông Hoa đã đứng cạnh ba người.

Ô Đầu nhìn ông Hoa rồi lại nhìn gã thư sinh mình đang xách cổ kia, ông Hoa đã nói như vậy thì cái tên này hắn không đụng được vào rồi.

Ô Đầu hơi lưỡng lự, nếu hắn tha cho tên này thì hắn sẽ mất mặt lắm, còn nếu hắn cố tình muốn dạy tên kia một học, như lời ông Hoa đã nói, hắn sợ hắn không đụng vào được.

Đang tiến thoái lưỡng nan thì Vấn Thiên lại lên tiếng:
-Vậy thì thế này đi.

Cháu với thúc làm một cái đánh cược, nếu thúc thắng cháu cho thúc đánh cháu cùng tên kia thoải mái, không bò nổi về nhà cũng được.


Còn nếu cháu thắng, thúc tha cho hắn có được không?
-Nhưng mà đánh cược cái gì?
-Đơn giản thôi.

Như công việc hằng ngày của chúng ta, ai bốc được nhiều bao muối hơn thì người đó thắng.
Ô Đầu cười to, thằng nhóc này đầu óc có vấn đề rồi, đúng là nó bốc vác hơn người thật đấy, nhưng mà nó lại dám đánh cược bằng thứ mà hắn giỏi nhất thì cũng khinh thường hắn quá rồi.

Hắn dõng dạc nói:
-Tốt! Ngươi đã nói vậy thì ta thành toàn.
Vấn Thiên nghe thấy thế liền mau chóng buông bàn tay của mình ra.

Ô Đầu cũng biết điều thả Từ Hiếu Sinh xuống.

Vấn Thiên liền quay đầu nói với ông Hoa:
— QUẢNG CÁO —
-Ông Hoa làm chủ giúp bọn cháu.
-Hàng thì đang cần gấp, mấy đứa định làm cái trò gì vậy.
Ông Hoa khó chịu nói.
-Ông hoa cứ yên tâm, cháu đã bảo cháu bốc cả cái kho này còn được cơ mà.
-Vậy tùy mấy đứa, nhưng ta nói trước, nếu mà chậm tiến độ chuyển hàng, ta sẽ trừ lương hai đứa.
-Không thành vấn đề.
Vấn Thiên hắng giọng đáp.

Ô Đầu đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Vấn Thiên cùng Ô Đầu nhanh chóng quay lại nhà kho.

Từ Hiếu Sinh thì ngơ ngác bị ông Hoa kéo lại đứng gọn vào một bên.

Chỗ muối vương vãi mau chóng được dọn sạch chuẩn bị cho cuộc tỉ thí của hai tên cửu vạn nổi bật nhất bến thuyền Liễu Giang này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi