TƯƠNG TƯ TÁN


Lầm lũi làm nửa buổi sáng cũng chất xong một chiếc thuyền.

Vấn Thiên lại nằm dài bên gốc liễu quen thuộc, Tiểu Hắc thì chẳng biết đã chạy nhảy ở phương trời nào, hôm nay cũng chẳng có việc cho nó.

Vấn Thiên bỏ vào miệng một ngọn cỏ non, hắn cứ ngậm lấy nó mà nghĩ linh tinh.

Khi người ta rảnh rỗi thường tìm thứ gì đó để giết thời gian, những người cửu vạn kia sẽ nói chuyện rôm rả với nhau trong thời gian nghỉ ngơi này.

Vấn Thiên thì chọn cách nằm một mình một góc, hắn thực ra không thích nói chuyện với người lạ, hắn chỉ thích nói chuyện với người mà bản thân hắn cảm thấy thân thuộc, giống như Từ Hiếu Sinh chẳng hạn.

Nhưng mà nếu hắn đi bắt chuyện với người khác thì người ấy thật sự rất đặc biệt trong mắt hắn, giống dì Dương chẳng hạn.
Vậy cách giết thời gian tốt nhất của Vấn Thiên đấy là nghĩ linh tinh, có khi hắn sẽ nhớ lại mấy quyển sách mà hắn đọc, khi lại đi phân tích hình thái chiến đấu của từng loại vũ khí, có lúc lại nghĩ xem mình sẽ làm gì để thay đổi thế giới này, nói chung hắn nghĩ rất nhiều.

Chỉ có điều, đa phần những điều hắn nghĩ là sản phẩm của sự ảo tưởng mà ra.
Đôi mắt đang nhắm của Vấn Thiên tự nhiên lại thấy tối thêm chút, Vấn Thiên biết có người đang đứng cạnh che đi ánh mặt trời.

Hắn cũng chả mở mắt, Vấn Thiên không phải là một kẻ mau mồm, nếu người ta chủ động muốn nói chuyện với hắn, hắn sẽ vui vẻ trả lời, còn không thì hắn cũng kệ.
-Thiếu niên này! Con ngựa đen của cháu chạy đâu rồi?
Bên tai Vấn Thiên vang lên tiếng nói trầm ổn, hắn liền mở mắt, thấy trước mặt là một ông lão cũng tầm tuổi ông Hoa đang mỉm cười với hắn.

Vấn Thiên vội đứng dậy, cúi đầu chào một cái rồi lễ phép nói:
-Cháu chào ông! Con ngựa của cháu chắc lại chạy đi đâu kiếm chút cỏ bỏ vào bụng rồi.

Ông hỏi nó có việc gì không ạ?
Ông lão kia đánh giá Vấn Thiên một lượt, nụ cười hiền lành vẫn in đậm trên môi.

Ông lão nhẹ nhàng nói với Vấn Thiên:
-Ta thấy lão Hoa nói chuyện về con ngựa của cháu, ta muốn nhìn qua nó một chút.


Nếu ưng mắt, ta muốn mua nó.
Vấn Thiên nghe xong thì hơi bất ngờ, lại có người hỏi mua con ngựa ấy của mình.

Vấn Thiên dõng dạc trả lời:
-Cháu sẽ không bán con ngựa ấy đâu.

Còn việc ông muốn nhìn qua nó một chút thì ông đợi tí, con ngựa ấy chạy nhảy chán thì lại chạy về ngay ấy mà.
-Cháu yên tâm.

Ta sẽ mua con ngựa của cháu với giá cao, cháu cứ ra giá đi.
-Cháu xin lỗi ông! Con ngựa ấy cháu sẽ không bao giờ bán đâu.
— QUẢNG CÁO —
-Cháu đừng vội cự tuyệt như vậy.

Số tiền ta sẽ bỏ ra để mua con ngựa của cháu không phải là nhỏ đâu, nó có thể khiến cả quãng đời này của cháu không phải suy nghĩ gì về tiền bạc cả.

Cháu suy nghĩ kĩ đi.
Vấn Thiên thấy hơi khó chịu nhưng khuôn mặt hiền lành kia khiến hắn không thể nào phát tiết được.

Hắn liền nói:
-Cháu khẳng định với ông một lần nữa, cháu không bán đâu.

Có cho cháu cả núi tiền cháu cũng sẽ không bán, mong ông thông cảm! Giờ cháu có chút việc bận, cháu xin phép!
Vấn Thiên cúi đầu chào rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ kho muối.

Ông lão cũng chẳng nói gì nữa, khuôn mặt hiền lành ấy vẫn cứ nhìn theo bóng lưng của Vấn Thiên, trên môi là nụ cười như có như không.
-Tiểu Hắc!
Vấn Thiên hét to một tiếng, từ phía sau nhà kho một con ngựa đen gầy gò liền lục tục chạy ra.

Nó chạy đến cạnh Vấn Thiên lượn quanh mấy vòng như kiểu nô đùa, nó làm thế một lúc rồi mới an phận đứng cạnh Vấn Thiên.


Vấn Thiên nhìn nó cười cười rồi nói:
-Ông kễnh ạ! Ông đùa kiểu ấy mà không may đụng trúng thằng gầy này là “thăng” luôn đấy.

Là không ai cho ông đồ ăn đâu.

Giờ thì về nhà dì Dương, chiều lại ra đây làm tiếp.
Tiểu Hắc hí lên một tiếng phụ hoạ, Vấn Thiên lại càng cười tươi hơn.

Một người một ngựa dưới cái nắng đã dần chói chang lại rảo bước đi về.

Vấn Thiên vừa nãy vào trong kho để xin ông Hoa cho nghỉ chuyến hàng sau, hắn muốn về nhà dì Dương một chút rồi chiều quay lại làm tiếp.

Hắn cũng chẳng đề cập với ông Hoa về ông lão nói chuyện ở gốc liễu ban nãy, hắn không muốn ông Hoa khó xử.

Dù cho thế nào hắn cũng sẽ chẳng bao giờ bán Tiểu Hắc trừ khi Tiểu Hắc nó muốn đi theo người khác.
Trong cái kho tràn ngập những bao muối, hai ông lão đang vui vẻ nói chuyện với nhau trên cái bàn nước nhỏ xinh kê ở một góc.

Ông Hoa rót lấy một chén trà, cẩn thận đưa tới trước mặt ông lão có vẻ mặt hiền lành, sau đó tự rót cho mình một chén.

Ông Hoa đợi ông lão kia từ từ nhấm nháp cái vị chát chát thanh thuần ấy một lúc rồi mới nhẹ giọng nói:
-Lão gia! Thằng bé Vấn Thiên chắc là không bán con ngựa của nó cho ngài.
Ông lão kia nghe ông Hoa nói xong thì vẫn tiếc rẻ uống nốt chỗ trà còn lại, lúc sau mới đáp lời:
— QUẢNG CÁO —
-Quả thật đúng như lời lão nói, thằng bé ấy không bán.

Nó còn khẳng định chắc nịch với ta là, nếu cho nó cả núi tiền nó cũng không bán.


Đôi chủ tớ này quả thật rất đặc biệt.
-Thằng bé kia trông vậy nhưng rất cứng đầu, nó cũng chẳng phải dạng người coi tiền như mạng nên là mua con ngựa của nó quả thực rất khó nhằn.

Chi bằng ngài bí mật giấu con ngựa ấy đi rồi đền bù thoả đáng cho tên nhóc ấy cũng được.
Ông lão hiền lành kia nghe ông Hoa nói xong liền cười ha hả.

Ông Hoa thấy mình lỡ lời liền ngượng nghịu cười trừ.
-Hoa lão à! Thật không ngờ đến cái tuổi này rồi, ông lại xui ta làm cái chuyện mất mặt ấy.
Ông Hoa nghe ông lão kia nói xong liền nhẹ giọng nói:
-Thực sự lão nô vẫn có cảm giác con ngựa đen ấy có chút liên hệ với Thánh thú trong truyền thuyết.

Lúc nãy ngài cũng thấy nó rồi đấy, sức lực của nó so với cái thân thể gầy gò kia quả thực quá hoang đường, thêm vào sự nhân tính của nó nữa, ta chỉ không muốn ngài bỏ phí mất một đại cơ duyên mà thôi.
Ông lão hiền lành kia tự rót cho mình một chén trà, ông Hoa vừa thấy liền định làm thay nhưng không kịp.

Ông lão hiền lành nhấp một ngụm lớn rồi sảng khoái thở ra một hơi, sau đó liền nói:
-Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy.

Thánh thú vốn đã tuyệt diệt bên trong cái màn sương đen kia rồi, mà nếu còn tồn tại, ta cũng không nghĩ Thánh tộc từng huy hoàng năm nào lại lụi tàn đến mức giống như cái con ngựa đen kia.

Ta không phủ nhận, con ngựa kia rất đặc biệt, nhưng có lẽ đấy chỉ là một cá thể dị biệt mà thôi.

Còn cái cơ duyên mà ông nói, nên dùng vào việc khác.
-Là lão nô lỗ mãng.
Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc vội bước trên con đường đất đã khô nứt nẻ, dưới cái nắng vàng rực rỡ con đường ấy tựa như một dải lụa vàng óng lượn khắp cái xóm nhỏ đìu hiu này.

Vấn Thiên cũng chẳng quan tâm đến cái khung cảnh rực rỡ ấy, hắn đang vội chạy về vì chẳng biết con trai dì Dương đã phát bệnh hay chưa.

Vấn Thiên tuy rằng chưa thể tìm ra cách để giải quyết hoàn toàn thứ trong người Hồ Thiên Thương, nhưng việc rút những luồng khí đen kia ra khỏi người huynh ấy quả thật có thể giảm bớt sự đau đớn cùng suy nhược.

Đương nhiên người chịu đựng thay sẽ là Vấn Thiên, chỉ là ít ra nó cũng không khiến Vấn Thiên trở nên điên dại.
Về được đến nhà thì dường như chẳng có điều gì khác lạ.

Vấn Thiên để Tiểu Hắc chạy nhảy ở ngoài rồi mau chóng đi vào trong nhà.

Hắn thấy dì Dương đang ngồi thêu khăn bên cạnh giường, thỉnh thoảng lại lấy cái quạt nan dịu dàng phe phẩy cho con trai.


Dì Dương vừa thấy hắn thì cũng hơi bất ngờ liền nhẹ giọng nói:
— QUẢNG CÁO —
-Đừng nói với dì là cháu lại làm cái việc giống như hôm qua đấy nhớ!
-Không có dì ơi! Cháu sợ Thương ca lại phát bệnh nên chạy về xem có giúp đỡ dì được cái gì không!
Vấn Thiên vừa cười vừa nói, mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua người Hồ Thiên Thương đang miên man trên giường, những luồng khí kia đang bắt đầu dị động, huynh ấy cũng sắp sửa phát bệnh rồi.
Dì Dương nghe Vấn Thiên nói xong thì gương mặt trầm lại, dì thả chiếc khăn thêu trên tay mình xuống, nhìn thẳng vào Vấn Thiên rồi nói:
-Tiểu Thiên! Cháu không cần phải nặng lòng với hai mẹ con dì thế đâu.

Cái chữa mẹo mà cháu nói thực ra chỉ là một cái cớ để che mắt dì mà thôi, đúng không? Dù dì không thể biết thứ đang dày vò Tiểu Thương là cái gì nhưng dì cũng biết sau mỗi lần cháu làm vậy, cháu sẽ đều cảm thấy mệt mỏi.

Tiểu Thiên à! Cháu giúp con trai dì mấy lần như vậy là đủ rồi, nếu cháu cứ tiếp tục làm thế, cháu sẽ gặp chuyện mất.

Lúc ấy dì biết ăn nói thế nào với cha mẹ cháu đây, cháu bảo cháu muốn gặp mẹ cơ mà.

Tiểu Thiên! Nghe dì, cháu không cần thiết phải làm vậy đâu.
Vấn Thiên nghe dì Dương nói cũng chỉ biết lặng im, quả thật cái chữa mẹo mà hắn nói với dì Dương là một cái lời giải thích quá ngu ngốc.

Nhưng mà hắn làm như vậy sẽ giúp dì Dương cùng con trai dì ấy bớt thống khổ hơn.

Người phụ nữ trước mặt Vấn Thiên quả thật quá kiên cường, chỉ là sự kiên cường ấy rồi cũng có ngày tan vỡ mất, đó là cái ngày mà con trai đáng thương của dì chết đi.

Vấn Thiên không muốn điều ấy xảy ra, hắn không muốn người phụ nữ ấy cứ tiếp tục nối dài những đau khổ thêm nữa.
Vấn Thiên vừa định mở lời thì cái giường vang lên tiếng kẽo kẹt, Hồ Thiên Thương vẫn nằm trên đó liền mở trừng mắt, cùng với đó là những thanh âm đáng sợ phát ra từ trong miệng người thanh niên ấy.

Dì Dương đang nước mắt lưng tròng liền giật mình, thị mau chóng ghì chặt lấy cơ thể đang giãy giụa kịch liệt của con trai.

Vấn Thiên ngay lập tức làm ra phản ứng, hắn chạy vội sang mép giường bên kia, một tay ghì lấy cơ thể Hồ Thiên Thương phụ dì Dương, một tay lại đặt lên trán bắt đầu hấp thụ những luồng khí đen tối ấy vào người.
Mồ hôi Vấn Thiên chảy ròng ròng trên mặt, hắn lại bắt đầu cảm nhận được sự rục rịch của thứ kia, nó giờ đây đã không còn bài xích lực hút của Vấn Thiên nữa.

Là lúc này, khi thứ kia sắp sửa theo những luồng khí vào trong người Vấn Thiên, hắn liền mau chóng đình chỉ hấp thụ.

Vẫn là tiếng gầm điên dại ấy vang vọng trong đầu Vấn Thiên, hắn bỏ tay khỏi trán Hồ Thiên Thương rồi thở hồng hộc, hắn cảm thấy là lạ, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với hắn là ánh mắt đầy đau khổ của dì Dương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi