TƯƠNG TƯ TÁN


Ánh mắt tham lam đỏ rực hoà cùng màn sương tăm tối càng làm cho sinh vật kia trở nên đáng sợ, âm thanh thò ra thụt vào của cái lưỡi mềm dẻo khiến tâm thần ai cũng trở nên căng cứng.

Những tiếng phì phì không có tiết tấu, khí tức khủng bố như ẩn như hiện, một sức ép vô hình đè nén lên cả không gian khiến việc hít thở của mọi người dần trở nên khó nhọc.

Con rắn đó chẳng làm gì cả, nó vẫn đứng yên ngọ nguậy cái đầu thon dài của mình liếc nhìn những miếng mồi ngon trước mặt.
Duệ Tuân cũng nhìn nó, bàn tay vô thức nắm chặt thanh trường kiếm, hô hấp của hắn bị sức ép của con rắn kia dần trở nên chật nhịp.

Hắn nhẹ quay đầu nhìn đồng đội bên cạnh, dù sau lớp giáp mũ hắn vẫn cảm nhận được sự ngưng trọng đã ngập tràn trên khuôn mặt của hai người.

Bên tai hắn chợt vang lên tiếng nói trầm thấp:
-Duệ Tuân! Đệ bảo hộ cho Mạc đại sư cùng Hồ tiên tử thối lui, ta sẽ ngăn con Thôn Thiên Ma Xà, Hứa Niên sẽ mở đường máu phá vây đám Hắc Vĩ Độc Hạt.

Nhớ kĩ nhiệm vụ của mình, quyền chỉ huy tạm thời sẽ để Hứa Niên gánh vác.
Duệ Tuân đăm chiêu nhìn Kim Đắc đang lặng yên đứng, mắt hắn giật giật vội truyền âm lại:
-Con Thôn Thiên Ma Xà này đã là Thiên giai trung kỳ, huynh sao đánh được nó.

Chi bằng tất cả chúng ta vây công, khả năng tiêu diệt nó cũng không nhỏ.
-Đệ điên à! Có cùng đường mạt lộ cũng không thể đôi công với con rắn này.

Yên tâm, ta đã là Thiên cảnh tu sĩ, an toàn của ta thực ra còn bảo đảm hơn mấy người bọn đệ.

Nghe ta, mau thối lui, một lúc nữa thôi Hắc Vĩ Độc Hạt sẽ kết thành vòng vây, lúc đó có muốn chạy cũng không được.
Nghe tiếng quát lớn của Kim Đắc, Duệ Tuân biết mình không thể xoay chuyển, hắn lại liếc nhìn con rắn, chợt ánh mắt của hắn cùng nó chạm nhau, Duệ Tuân cảm thấy toàn thân rét run, mồ hôi chẳng hiểu sao lại vã ra ướt đẫm cả lưng.

Đôi mắt đỏ ngầu kia đột nhiên mất đi sự tham lam dữ tợn, nó chuyển thành sự hờ hững khinh thường phảng phất.


Duệ Tuân hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, vội quay đầu tránh khỏi ánh mắt ma mị ấy, hắn điều chỉnh lại hơi thở, thấp giọng nói với hai người Mạc đại sư cùng Hồ tiên tử:
-Chúng ta sẽ cùng Hứa Niên sư huynh đột phá vòng vây đào thoát.

Hai người không cần lo lắng đâu, đến lúc đó đệ sẽ dùng hết sức bảo hộ hai người an toàn.
Mạc đại sư cắn răng nhìn Kim Đắc lúc này tay đã hiện ra luân xa xoay tròn kịch liệt.

Lại liếc nhìn con Thôn Thiên Ma Xà, y biết không thể thay đổi quyết định của đội trưởng liền bình tĩnh nói:
-Cứ làm theo kế hoạch của đội trưởng.

Chúng ta an toàn thì huynh ấy mới có thể yên tâm thoát ra.

Duệ Tuân lát nữa cứ bảo hộ chu toàn Hồ tiên tử, ta tự lo được.
Hồ tiên tử lo lắng nhìn về phía Kim Đắc đội trưởng, thấy sự tình mọi người đã quyết định cũng không lên tiếng phản bác nữa.
— QUẢNG CÁO —
-Mọi người chuẩn bị đi.

Lúc đội trưởng động thủ cũng là lúc chúng ta hành động.
Duệ Tuân trầm giọng nói.

Chẳng hiểu sao dù là lần đầu tiên thực sự chiến đấu, lại còn gặp phải hoàn cảnh cực kì nguy cấp như lúc này, Duệ Tuân vẫn rất bình tĩnh, chỉ trừ khoảnh khắc đối diện với ánh mắt hờ hững của con rắn kia.

Thanh kiếm trong tay được quán thâu pháp lực dần toả ra dao động, ánh sáng mờ ảo cũng theo đó mà hiện hữu.
Xung quanh mọi người, đám Hắc Vĩ Độc Hạt kia cũng đã dần thu hẹp vòng vây, Duệ Tuân trán dần đổ mồ hôi, sự ngưng trọng của chiến trường đã đè lên người hắn.

Con rắn kia đột nhiên quẫy mạnh đuôi một cái, nó theo đà bật lên khỏi đống đổ nát, với một tốc độ cực nhanh nó lao thẳng tới ba người Duệ Tuân.

Trạng thái tập trung tinh thần cao độ khiến Duệ Tuân không nao núng, chân hắn bộc phát, bộ pháp theo đó mà phát huy, hắn nhanh chóng nghiêng người, tay liền bắt lấy cánh tay đang run rẩy của Hồ tiên tử lùi mạnh về phía sau.


Mạc đại sư cũng không chậm chễ, xoay người nhảy khỏi vị trí công kích của ma xà.
Uỳnh một tiếng, đất đá theo đó bay tứ tung, Thôn Thiên Ma Xà vừa chạm đất cũng là lúc một hoàng sắc luân xa xé gió chém thẳng vào thân ma xà.

Cảm nhận được nguy hiểm, cái đuôi linh hoạt của ma xà liền quẫy mạnh một cái, đập thẳng vào luân xa vàng rực.

Không có cảnh cái đuôi kia bị cắt rời, đám hoa lửa toả ra sáng bừng nơi va chạm, luân xa bị cản lại mất đi thế tiến theo quán tính giật ngược trở lại, khi bay đến một ụ đá đổ nát gần đấy, được một bàn tay mang khôi giáp nhẹ nhàng tiếp lấy.

Kim Đắc hai mắt ngưng trọng nhìn con ma xà không gặp chút thương tổn nào, vội hét lớn:
-Chạy mau!
Cùng lúc đó, kiếm mang chợt hiện, một vầng sáng bừng lên giữa màn sương đen tối, phía trước nơi Duệ Tuân vừa tiếp đất, ba bốn con bọ cạp theo đường kiếm mang ấy mà bị cắt đôi.

Hứa Niên mau chóng đổi thế, lại lao thẳng vào hai con bọ cạp đang nhảy tới, miệng hô to:
-Ba người mau chóng di chuyển đi, ta mở đường, theo sát phía sau, ổn định trận hình.
Hồ tiên tử bị Duệ Tuân kéo đi tiếp đất liền lảo đảo vài bước suýt ngã, may được Duệ Tuân nhẹ nhàng giữ lại.

Duệ Tuân thấy chiến đấu đã bắt đầu, cũng không chần chừ vội nói với Hồ tiên tử cùng Mạc đại sư:
-Mạc đại sư cùng Hồ sư tỷ đi trước, đệ sẽ bao sườn cùng bọc hậu.
Vừa nói xong kiếm trong tay vội động, một kiếm đâm thủng bụng một con bọ cạp vừa nhảy đến.

Thấy hai người vẫn còn chần chừ nhìn về phía Kim Đắc lúc này đã quấn lấy ma xà, Duệ Tuân liền quát lớn:
— QUẢNG CÁO —
-Không đi nhanh là không còn đường ra đâu.

Hai người hiểu đội trưởng hơn đệ, chắc cũng biết bản lĩnh của huynh ấy, còn đứng đây chỉ làm vướng chân vướng tay y mà thôi!

Nghe Duệ Tuân quát lớn, hai người liền dứt khoát quay đầu nhanh chóng chạy theo Hứa Niên đang liên tục chém giết phía trước.

Duệ Tuân liếc nhìn chiến đấu chớm nở của Kim Đắc cùng ma xà rồi cắn răng quay đầu tiếp ứng cho hai người.
Khoảnh khắc tấn công của Thôn Thiên Ma Xà rất xảo diệu, nó đợi đến khi vòng vây của Hắc Vĩ Độc Hạt được hình thành cặn kẽ mới phát động tấn công.

Nó biết nó không động, đám người kia cũng chẳng dám rục rịch, sức mạnh của ma thú Thiên giai không phải vài con độc hạt kia có thể so sánh được.

Nó tấn công về phía ba người Duệ Tuân cũng là lúc đám Hắc Vĩ Độc Hạt kia phát động công kích, nó biết chắc hướng rút lui của đám người.
Duệ Tuân tay vung kiếm nhẹ nhàng mà thuần thục đưa kiếm, mỗi kiếm đi qua là một đám bọ cạp thấp giai theo đó mà đứt rời.

Chỉ là số lượng quả thật quá lớn, con này chết đi con sau lại tới, Duệ Tuân chỉ cố gắng tấn công những con có thể tổn hại đến hắn cùng hai người Hồ tiên tử phía trước.

Để hắn thoả sức phóng tay dụng kiếm, chém giết một đám ma thú này liền dễ dàng làm được nhưng nếu làm vậy thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Vẫn là số lượng ma thú quá lớn, pháp lực lại khó có thể bù đắp nếu cứ chém giết một cách bừa bãi, đến lúc mấu chốt nhất sẽ chẳng còn sức mà chặn lại.
Một con Hắc Vĩ Độc Hạt Huyền giai hậu kỳ vượt qua được công kích của Hứa Niên, nó cũng bỏ qua luôn cơ hội tấn công y, chân vừa chạm đất liền nhảy thẳng tới người Hồ tiên tử đang khó khăn di chuyển.

Vừa thấy bọ cạp tấn công về phía mình, Hồ tiên tử cũng không sợ hãi đến ngây người, dải lụa thanh sắc trên tay liền theo gió quán thâu pháp lực bắn thẳng đến.

Vừa chạm phải dải lụa, một ánh sáng thanh đạm liền bao phủ toàn thân bọ cạp, nó vô lực mất thế rơi thẳng xuống.

Nhưng còn chưa kịp rơi xuống đất, đột nhiên một con Hắc Vĩ Độc Hạt chẳng biết từ đâu nhảy lên thân con bọ cạp đang vô lực, nó thuận thế giương cái đuôi đen kịt của mình đâm thẳng tới mặt của Hồ tiên tử.
Biến cố xuất hiện khiến Hồ tiên tử không kịp làm ra phản ứng, mắt mở to nhìn cái đuôi đen kịt kia đâm tới.

Khi chỉ còn cách vài tấc, Hồ tiên tử đột nhiên bị một bàn tay kéo mạnh về phía sau.

Cùng lúc một bóng người lách qua tung người nhẹ nhàng bay qua phóng kiếm chém thẳng vào cái đuôi, kiếm đi tinh tế lượn một vòng cung chém đứt đôi bọ cạp rồi thuận thế chém chết luôn con bọ cạp Huyền giai đang rục rịch động thân.

Mỗi một động tác đều mượt mà một cách kì diệu, ánh sáng lam sắc hiện lên như bóng trăng đáy nước đầy sự êm dịu mà lại mông lung.
Hồ tiên tử theo quán tính lui người lại, bóng người phía trước bắt lấy bàn tay đang chơi vơi của thị vội kéo.


Vừa ổn định thân hình bên tai đã nghe thấy âm thanh vội vã của bóng người phía trước:
-Tỷ chạy mau lên, sắp ra khỏi cứ điểm rồi!
Vừa nói xong Duệ Tuân theo đà kéo mạnh Hồ tiên tử về phía trước, thân lại lao về sau chém giết Hắc Vĩ Độc Hạt đang ồ ạt kéo tới.

Hồ tiên tử thất thần một lúc mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Duệ Tuân một lúc liền quay đầu chạy tiếp.
Khắp cứ điểm hoang tàn, tiếng vũ khí chém giết, tiếng ma thú di chuyển, tiếng va chạm kịch liệt vang vọng không dứt.

Một tiếng nổ lớn cùng ánh sáng chói loà ngập tràn cả một góc, cái cổng tàn tạ của cứ điểm liền theo đó đổ sập, tiếng cơ thể côn trùng vỡ nát, mùi khét lan toả khắp cả không gian.

Hứa Niên nhảy lên đống đổ nát nơi tường bao ra sức chém giết, bên ngoài kia chỉ còn vài con bọ cạp thấp giai chặn đầu.

Y đứng lại tay ra sức vung kiếm, liên tiếp độc hạt theo đó mà rụng rời chết đi, y hét lớn với mọi người chạy đằng sau:
— QUẢNG CÁO —
-Mọi người ra nhanh, phía trước không còn ma thú bao vây.
Theo tiếng nói của Hứa Niên, hai người Mạc đại sư cùng Hồ tiên tử theo thế công của Hứa Niên mà thoát ra khỏi cứ điểm.

Vừa đến lượt Duệ Tuân chạy qua, bên dưới đống đổ nát đột nhiên động mạnh, một đám Hắc Vĩ Độc Hạt phá tan chui lên.

Trước nhất là một con Địa giai độc hạt toàn thân đen sì, vừa chui lên liền phóng thẳng tới người Hứa Niên.
Đống đổ nát bị phá hủy khiến Hứa Niên mất thăng bằng chực ngã.

Thân thể rơi vào trạng thái bị động trơ mắt nhìn con bọ cạp phóng tới, xung quanh đám bọ cạp theo thế bò lên mãnh liệt chuẩn bị lấp hết đường lui, chợt cơ thể của Hứa Niên bị đạp mạnh một cái, cả người theo đó mà bay thẳng tới chỗ hai người Hồ tiên tử đang lo lắng vừa nhìn vừa chém giết đám bọ cạp lâu la.
Thân vừa chạm đất, Hứa Niên mau chóng xoay người đứng dậy dùng kiếm chém nốt đám bọ cạp đang tấn công.
-Mau chóng di chuyển!
Hứa Niên quát lớn.
-Nhưng Duệ Tuân còn chưa ra!
Hồ tiên tử nước mắt lưng tròng nhìn đám độc hạt đang bâu kín nơi tường bao.

Chỉ vài con bọ cạp tấn công ba người còn đâu tất cả điên cuồng bò lên nhau như để có thể xé xác kẻ đang nằm lại bên dưới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi