TƯƠNG TƯ TÁN


Âm thanh xé gió còn chưa kịp vang bên tai, thứ đen kịt kia đã hoà cùng màn tối găm thẳng tới Duệ Tuân.

Hắn muốn tránh, tiếc là thứ kia không cho hắn cơ hội.

Mắt Duệ Tuân mở lớn, tâm hắn theo thế tiến của Độc đạn mà sinh loạn, tim hắn đập nhanh, hô hấp đứt quãng, mồ hôi vương vãi khắp cơ thể nay đã bủn rủn chực ngã.

Sự đáng sợ của khối cầu đen ấy ra sao hắn vừa mới được thưởng thức, Duệ Tuân đã mường tượng ra kết cục của bản thân khi lãnh trọn thứ ấy, chốc lát nữa thôi nơi hắn đang đứng có lẽ chỉ còn lại một bãi lầy nhơ nhớt.
Chút hối hận cuối cùng hiện lên nơi cõi lòng đã chết cóng, phút thăng hoa ít ỏi khiến hắn lỡ quên đi thực lực của chính bản thân mình, sự tự tin ngu ngốc đưa hắn đứng lại ngắm nhìn trận chiến khủng khiếp kia.

Con rắn kia đã là Thiên giai trung kỳ vậy mà hắn lại dám để vị trí của bản thân ngay trong tầm ngắm của nó.

Có thể là do hắn thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhưng nói đúng hơn Duệ Tuân lúc này là một thằng đần, một thằng đần bị tư tưởng anh hùng làm cho ngu ngốc.
Khi Độc đạn đã gần như đưa hắn về với tử vong, thì Thủy Kiếm đang cầm chặt trên tay đột nhiên phát sáng mãnh liệt, trong tiềm thức đã nguội lạnh chợt bừng lên sự tinh tường lạ kì.

Đôi mắt vốn ảm đạm của Duệ Tuân ánh lên chút tinh quang đẹp đẽ, cảm giác về sức mạnh nơi tay lại một lần nữa hiện hữu.

Trong vô thức sáng ngời, kiếm trong tay dứt khoát mà mạnh mẽ rạch giữa không gian một đường sắc lẹm, quang mang lam sắc như mãnh long xuất thế.

Thứ đen kịt kia theo đó mà tách ra thành hai nửa, còn chưa kịp thuận thế bay tiếp, lại liên tiếp những đường kiếm mang điên cuồng chém phá, từ một biến thành hai, từ hai liền thành bụi độc.
Sau những đường kiếm tuyệt diệu ấy, Duệ Tuân định thần trở lại thoát khỏi tình trạng lạ lùng ban nãy của bản thân.

Độc đạn kia bị chia thành bụi độc nhưng thế tới vẫn chẳng thể can ngăn, chỉ là xảo diệu làm sao khi nó bay đến người Duệ Tuân đã không còn thế tiến ban đầu, bụi độc bắn qua theo hai bên người, tuy vậy hai giáp vai vẫn không thoát khỏi công kích, bị độc tố ăn mòn mất đi.
Sau khi đã thoát nguy trong gang tấc, Duệ Tuân chống kiếm quỳ mạnh hai chân xuống đất vô lực mà thở dốc, đường kiếm ban nãy gần như đã lấy đi toàn bộ pháp lực còn đọng lại trong linh hải.

Đòn tấn công của con rắn kia đâu chỉ nguy hiểm bởi tốc độ kinh thiên của nó, sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng chẳng phải một tên Địa cảnh như Duệ Tuân có thể đón đỡ.

Để triệt tiêu được nó, Duệ Tuân, không đúng, phải là Thủy Kiếm trên tay đã vận dụng tất cả thực lực hiện có, kiếm nay đã ảm đạm, dù thần kì làm sao không có một tí sứt mẻ gì nhưng Duệ Tuân cảm nhận được thanh kiếm ấy còn đang mệt nhọc hơn cả hắn.
Duệ Tuân vừa thở hổn hển vừa nhìn lại con rắn kia, sau lần chết hụt dường như hắn đã bạo gan hơn nhiều lắm.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Thôn Thiên Ma Xà, chỉ là đôi mắt ấy lại là sự hờ hững khinh thường đáng ghét kia.


Lại là ánh mắt ấy, đôi mắt dữ tợn thường thấy của con rắn đó còn không áp lực bằng ánh mắt này, nó như một kẻ cao cao tại thượng, vượt ngoài nhận thức của bản thân đang đánh giá một thứ rác rưởi hôi thối.

Duệ Tuân còn chưa hết bàng hoàng, cái miệng chi chít là răng nhọn của con rắn kia lại mở lớn, một thứ sức mạnh to lớn từ nơi đó bộc phát, rồi lại một viên Độc đạn nữa hình thành bắn thẳng tới người Duệ Tuân.
Tuy đã chết hụt một lần nhưng tiếp tục đối diện với tử vong lần nữa lại càng đáng sợ hơn.

Cơ thể Duệ Tuân giờ đã vô lực, hô hấp còn khó nhọc nói chi đến chống trả.

Mắt hắn giờ đây lại chẳng có chút run sợ nào, bỏ qua viên Độc đạn khủng khiếp đang lao tới, ánh mắt chạm vào cái đầu rắn đang khinh thường nhìn hắn, hắn thấy cái miệng đáng ghét kia nhếch mép cười, sự khinh thường chẳng thèm che giấu bỡn cợt kẻ yếu đuối ngu ngốc đang chật vật đằng kia.
Độc đạn đã tới sát bên, tuy đã chẳng còn sợ hãi nhưng những tiếc nuối mãnh liệt cuối cùng của bản thân lại cuộn trào trong lòng hắn, chân mệnh thì vẫn xa xôi chẳng thể bắt lấy, giờ ngay đến việc tồn tại thôi đã như mù mịt chẳng có lối ra rồi.

Sao cái chết tưởng chừng vẫn xa xôi sao lại ập đến một cách chóng vánh tới vậy, mới đây thôi hắn vẫn còn hưng phấn quay cuồng trong kiếm thức cơ mà.

Duệ Tuân bỗng thấy hối hận, hắn chết thì Kiếm Thủy Môn cũng sẽ chết theo, vậy ra hắn chính là tội đồ thiên cổ.

Duệ Tuân nhắm mắt đợi cái chết đến thân, nước mắt hắn chợt rơi nơi khoé mi đượm buồn, không phải vì hắn sợ, chỉ là hắn sắp phải rời xa thế giới này, rời xa cha mẹ chốn quê xưa, rời xa chân mệnh còn miên man chưa rõ, rời xa đồng đội mới chỉ gặp thoáng qua.
Nhưng mà chết đi đôi khi cũng không phải dễ dàng như vậy, bỗng dưng cơ thể vô lực của Duệ Tuân bị giật mạnh về phía sau.

Bị tác động bất chợt Duệ Tuân vội mở mắt, hắn thấy trước mặt gió xé mãnh liệt, một cái luân xa hoàng sắc xoay tròn kịch liệt cản lấy thế tới của Độc đan.

Cũng theo đó cơ thể hắn bị kéo đi rồi bị nhấc bổng lên không, Duệ Tuân vội ngoái người lại phía sau.
Kim Đắc thấy đôi mắt đỏ sọng của Duệ Tuân vội cười lớn trêu đùa:
-Haha! Vậy mà dám bảo huynh yên tâm, chẳng ngờ đệ lại còn sợ đến phát khóc.

Tí nữa trở về kể cho ba người kia nghe thì quả thật “thấm đẫm tình yêu thương”.
Cái giọng cợt nhả thường ngày của Kim Đắc vang bên tai Duệ Tuân khiến khuôn mặt đang buồn bã của hắn cũng chẳng giấu nổi sự xấu hổ.

Mặt Duệ Tuân đỏ bừng chống chế nói: — QUẢNG CÁO —
-Đệ không có sợ đến phát khóc!
-Lại còn chối! Haha! Nhưng mà không sao! Làm người ai chả sợ chết, mà đã sợ rồi thì khóc một tí cho đỡ sợ cũng là chuyện bình thường.


Nam nhi rơi lệ đâu phải là yếu đuối, đúng không?
Kim Đắc vừa phi thân kéo theo Duệ Tuân đang rũ rượi bên tay, tay còn lại thu lấy luân xa trở về cười sảng khoái nói.
-Nhưng đệ không sợ đến phát khóc thật mà!
-Thôi được rồi! Không trêu đệ nữa.

Mà kiếm pháp của đệ đỉnh thật đấy, vậy mà có thể hoá giải Độc đạn của Thôn Thiên Ma Xà Thiên giai.
-Đó chỉ là chút may mắn của đệ mà thôi!
Nghe Duệ Tuân nói xong Kim Đắc vừa định đáp lời thì đột nhiên y xoay mạnh người, Duệ Tuân không hiểu chuyện gì bị văng mạnh giữa không trung một cái.

Còn chưa kịp định thần lại, ngay sát bên hai người, một luồng khí bức người kéo theo áp lực đè ép kinh khủng bắn thẳng vào không trung nơi vị trí ban nãy.

Duệ Tuân bị thứ áp lực ấy khiến cho khó thở, bình tâm trở lại nhìn xuống phía dưới, con Thôn Thiên Ma Xà vừa bò nhanh giữa đống đổ nát của cứ điểm vừa ngoác cái miệng lớn của mình hút lấy hút để màn sương đen tối.

Nơi cái miệng đầy răng nhọn ấy, Duệ Tuân cảm nhận được khí tức nguy hiểm giống như luồng khí ban nãy.

Còn chưa kịp nhìn kĩ bên tai Duệ Tuân đã vang lên tiếng nói trầm thấp của Kim Đắc:
-Đệ bám chắc vào ta!
Duệ Tuân theo thế tay của Kim Đắc xoay thân ôm chặt lấy hai vai.

Giữa thiên không đen tối, một khung cảnh ám muội của hai bộ khải giáp một kim một hắc quấn lấy nhau bay ra khỏi cứ điểm đổ nát.

Duệ Tuân bị tiếng gió bên tai làm cho khó chịu mệt nhọc hỏi:
-Con rắn đó đang làm cái gì vậy?
-Không phải tự dưng mà người ta đặt tên cho nó là Thôn Thiên Ma Xà, con ma vật ấy có khả năng thôn phệ thiên không rồi nén lại thành những viên Khí đạn giống như Độc đạn của nó vậy.

Nếu mà đệ đứng cạnh cho nó hút lấy, có cho đệ sáu cái chân cũng chẳng chạy được.
Câu nói của Kim Đắc thỉnh thoảng bị hụt hơi bởi bản thân phải xoay người tránh né công kích của ma xà.

Duệ Tuân miệng vẫn thở phì phò thấp giọng hỏi: — QUẢNG CÁO —

-Huynh còn trụ được nữa không?
-Chắc cũng sắp cạn đáy rồi!
-Hay huynh cứ vứt đệ ở đây mà chạy thôi!
Kim Đắc cúi đầu xuống nhìn Duệ Tuân, hắn lắc đầu khổ sở nói:
-Giờ có vứt đệ xuống thì cả hai vẫn là chết.

Lát nữa ta sẽ tiếp đất rồi cố cầm chân con ma xà kia, đệ cố tìm cách mà chạy.
Duệ Tuân nghe vậy bỗng thấy áy náy nhẹ giọng hỏi:
-Không còn cách nào khác sao?
-Chắc là hết rồi!
Giữa hoang mạc được phủ lên màu đen u tối, một con ma xà to lớn thân dài chục trượng đang điên cuồng đuổi giết hai bóng người đang lơ lửng giữa thiên không.

Duệ Tuân nhìn Kim Đắc, rồi lại ngoái đầu nhìn con rắn đang liên tục bắn ra Khí đạn bên dưới.

Lúc Duệ Tuân đang chán nản định quay đầu lại nói lời xin lỗi cuối với Kim Đắc thì hắn bỗng thấy một vùng cát phía xa xa có hơi chút đặc biệt, giữa cả một dải cát tối bị gió thổi cuốn đi, hắn phát hiện ra cát nơi đó đang chuyển động.

Đúng vậy, cát chỗ đó đang di chuyển một cách hết sức chậm rãi, nếu không để ý kĩ càng gần như không thấy khác biệt.

Ma xui quỷ khiến thế nào Duệ Tuân lại bắt được sự đặc biệt ấy.
Duệ Tuân vội xoay người nói điều gì đó với Kim Đắc đang mệt nhọc phi hành.

Nghe Duệ Tuân nói xong Kim Đắc vội hỏi lại:
-Kế hoạch của đệ có ổn không đấy, ta thấy vùng cát đó có gì đặc biệt đâu! — QUẢNG CÁO —
-Nghe đệ đi! Cơ hội cuối của chúng ta rồi!
-Được rồi! Cũng chẳng còn cách gì! Vậy đành được ăn cả, mà ngã thì đầu thai.
Kim Đắc nói xong liền dùng nốt chỗ pháp lực còn đọng lại trong linh hải gia tăng tốc độ phi hành đổi hướng lao đến vùng cát dị biệt kia.

Con rắn cũng không vì thế mà bất ngờ, nó cũng dễ dàng đổi hướng, miệng thì vẫn liên tục bắn ra Khí đạn về phía hai người.

Sau một hồi tránh né theo một quỹ tích đã được tính toán chuẩn xác, hai người thuận thế lao xuống cát tối.

Lúc sắp sửa tiếp đất, Duệ Tuân lấy từ bên hông ra tấm lam phù mà Mạc đại sư cho hắn, cùng lúc gán nó vào thanh đoản kiếm làm bằng kim thiết mà Kim Đắc vừa đưa.

Theo đà lao xuống, Duệ Tuân vận hết chút pháp lực cuối cùng quán thâu vào đoản kiếm rồi phi thẳng nó cùng lá phù vào vùng cát bất ổn.
Kim Đắc cùng Duệ Tuân đã hết pháp lực, không thể giữ được cơ thể thăng bằng lúc tiếp đất khiến hai người lăn lộn mấy vòng mới hãm được lại.


Nơi hai người tiếp đất vừa vặn nằm bên rìa vùng cát bất ổn kia.

Hai người bỏ qua đau đớn vội lồm chồm bò dậy, vất vả mãi mới đứng được lên, hai người mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Ma Xà đang nhanh chóng đuổi tới.
Vừa nhìn thấy hai miếng mồi đang giãy giụa chờ chết, ma xà liền quãy mạnh đuôi bắn người lên định nhảy chồm lao đến, thân nó vừa bay lên miệng vừa mở lớn, luồng khí tức đáng sợ kia lại tiếp tục chuẩn bị rục rịch bắn ra.

Nhưng còn chưa kịp chạm đất, một tiếng nổ lớn phát ra ngay bên dưới thân nó, cát tối theo đó bay lên mù mịt cả một góc trời.

Sóng xung kích khiến thế tiến cùng khí đạn của Thôn Thiên Ma Xà bị chặn lại, nó bị nảy lên một nhịp giữa không trung rồi rơi thẳng xuống hố cát vừa mới được tạo ra.

Vụ nổ đó dường như chẳng ảnh hưởng gì tới con rắn, vừa chạm đất nó liền mau chóng ổn định thân hình, lại định một lần nữa lao thẳng tới hai người Duệ Tuân.
Hô hấp của hai người như bị ngưng lại, vụ nổ lớn khiến bên tai bị ù một lúc, tuy tầm nhìn bị che khuất nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn con ma xà trước mặt đang sắp sửa lao đến chỗ mình.

Thôn Thiên Ma Xà rít lên một tiếng đinh tai nhức óc lao đến, nhưng mà...nó không lao được.

Trong cái hố cát mù mịt ấy, một xoáy cát từ nơi đáy hố chợt hiện, tất cả cát theo đó bị dòng xoáy cuốn xuống phía đáy.

Con rắn kia vừa rơi xuống chưa kịp làm gì liền bị xoáy cát kia cuốn vào.

Nó điên cuồng vùng vẫy cơ thể hòng thoát ra, tiếc là cái hố cát khổng lồ kia như một cái miệng quỷ không đáy, điên cuồng nuốt lấy miếng mồi thơm của mình.

Tiếng rít của ma xà đứt đoạn theo dòng xoáy của cát tối, càng ngày cơ thể của con rắn đó càng chìm sâu xuống đáy cát, cái đầu của nó ra sức ngẩng lên trong bất lực.
Bên rìa miệng hố, hai thân ảnh chật vật không dám thở mạnh nhìn khung cảnh khủng khiếp ấy.

Rồi cái đầu của con rắn kia cuối cùng cũng không chống cự được nữa, trong giây phút cuối cùng, nó ngẩng cái đầu của mình lên nhìn thẳng về phía Duệ Tuân.

Kì lạ thay đôi mắt đỏ ngầu ấy không ẩn chứa bất kì sự dữ tợn hay ai oán nào, nó vẫn là sự hờ hững cùng khinh thường dị hợm.

Duệ Tuân bị đôi mắt ấy nhìn vào mà lạnh toát cả sống lưng, hắn vô thức ngồi bệt xuống nền cát ra sức thở.

Kim Đắc có vẻ không cảm giác được, hắn nhìn sâu vào xoáy cát sắp sửa kết thúc rồi nhìn xuống Duệ Tuân hiếu kì hỏi:
-Xoáy cát đó là cái quái gì vậy?
Duệ Tuân mãi một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, thì thào đáp lời:
-Đó là Quỷ Sa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi