TƯƠNG TƯ TÁN


Mái nhà tranh nhỏ xinh thấp thoáng bên những tán cây cổ thụ đang rì rào trong gió, nắng mai nhẹ buông khiến nó bừng lên sức sống mới.

Mới sáng ra, cả căn nhà đã vang lên tiếng trẻ con nô đùa rộn ràng.
Nơi sân nhà trống trải, ba đứa trẻ trạc tầm năm sáu tuổi sau một hồi đùa bỡn liền phải đứng nghiêm chỉnh chờ đợi bài học sáng nay của mình.

Ông Lưu mắt hơi nhắm, cảm nhận chút nắng mai vương nơi khoé mắt, sống tới từng này tuổi vẫn là thích tắm nắng.

Ông đứng đấy một lúc lâu chẳng nói gì,mấy đứa trẻ kia tuy đã mất kiên nhẫn nhưng cũng chẳng dám ho he đến nửa lời.
Thấy đã đủ, ông Lưu liền mở mắt, nhìn mấy đứa trẻ trước mặt mình, đến bây giờ dư âm của sự bất ngờ vẫn còn đọng lại chưa tan.

Hơn hai tháng trước, Lan lão đầu cùng Lan Mạc đưa mấy đứa trẻ này đến đây để ông chăm sóc, nói là Vấn Thiên gửi gắm.

Mặc kệ sự bất ngờ của ông Lưu, Lan lão liền để bọn trẻ ở đây rồi phủ mông đi về.

Đến lúc hỏi ra mới biết, chúng là đám trẻ ăn mày được Vấn Thiên cưu mang, nói là đến tiệm rèn của Lan thúc liền có việc làm.

Nhìn ánh mắt trìu mến khi nhìn bọn trẻ của Lan lão, ông Lưu biết đám trẻ này có điều đặc biệt và ông cũng biết không phải ngẫu nhiên mà Vấn Thiên bảo chúng tới tiệm rèn.
Hôm đó dùng Cảm Ứng thạch kiểm tra, ông Lưu vậy mới biết sao Vấn Thiên cùng Lan lão đầu làm vậy.

Đám trẻ này sở hữu linh căn, không những thế bọn chúng còn có cả linh thức.

Bất ngờ hơn nữa là bé gái nhỏ nhắn xin xắn duy nhất trong đám trẻ, linh căn của nó cực kì thuần khiết, nếu phán đoán không sai nó thực sự rất giống với Tiên Thiên linh căn đã rất lâu trong giới tu hành chưa xuất hiện.
Mỗi tông phái tu hành muôn đời đều tìm kiếm những đệ tử kiệt xuất để tiếp nối truyền thừa.

Cái tiêu chí đầu tiên nhìn đến đấy là linh căn, tất nhiên là vậy.

Tìm người như thế trên đời này cũng không phải khó, nhưng mà một tông phái vốn đã lớn mạnh, thứ mà họ tìm kiếm đâu chỉ có vậy.


Linh căn có thì chỉ là vấn đề tiên quyết, còn việc linh căn ấy “mạnh mẽ” ra sao mới là điều quan tâm thực sự.

Với một linh căn tầm thường, sẽ không thể chuyển hoá toàn bộ nguyên khí hấp thụ vào mà chuyển hoá thành pháp lực, nó sẽ có sự thất thoát cũng như hao hụt.

“Mạnh mẽ” ở đây là nói đến khả năng chuyển hoá pháp lực của linh căn, chuyển hoá càng nhanh, càng triệt để thì linh căn càng được coi là “mạnh mẽ”.

Linh căn càng “mạnh mẽ” đồng nghĩa việc tiến cảnh sẽ càng nhanh chóng cùng thuận lợi hơn.

Vậy nên việc thu được một đệ tử có tư chất tốt là một điều tất yếu của một cao tông đại phái.

Nhưng mà ai cũng tìm kiếm thì cũng phải biết nó khó khăn đến nhường nào.
Linh Kiếm Tông cũng là một tông phái tu hành, chỉ là nhìn nhận một đệ tử tại môn cũng không hoàn toàn đánh giá thông qua sự “mạnh mẽ” của linh căn, điều tất yếu nhất đối với Linh Kiếm Tông đấy là ý chí, là nghị lực của người đó.

Ngươi tu hành chậm cũng được, tư duy kém một chút cũng chẳng sao, miễn là ngươi biết cố gắng, không ngừng phấn đấu vượt qua giới hạn hiện tại của bản thân, vậy ngươi liền có thể trở thành một đệ tử của Linh Kiếm Tông.

Không phải ngẫu nhiên mà Linh Kiếm Tông năm đó có thể sừng sững, hiên ngang tồn tại ở tu hành giới.

Và cũng chẳng phải tình cờ mà Linh Kiếm Tông mạnh mẽ đến nỗi đứng ngang hàng với con quái vật mang tên Tiên Điện.

Nếu không phải năm đó Tiên Điện có sự tiếp tay của Tiên Vực, Linh Kiếm Tông sụp đổ là một chuyện khó có thể xảy ra.
Ông Lưu nhìn mấy đứa trẻ đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt mình, sự cảm khái trong lòng ông lại dâng lên.

Đã không phải như trước, dưới Thiên trường rộng lớn, hàng ngàn đệ tử hăng say tập luyện.

Và cũng chẳng còn như xưa, sơn môn rộng lớn phủ khắp một dải núi non hùng vĩ.

Linh Kiếm Tông hiện tại trong mắt thế gian đã chỉ còn là bụi mờ của lịch sử, người đời đã không còn trông thấy, chỉ là...nó vẫn chưa có thực sự chết đi.

Năm đó sơn môn bị hủy diệt, tổ điện cũng theo đó mà tiêu tan, tiếc là Tiên Điện đâu biết rằng, Linh Kiếm Tông đã sớm có hậu thủ, truyền thừa vì thế không bị lần vây công đó mà làm cho đứt đoạn.


Từ một cao tông đại phái uy chấn cả tu hành giới nhưng giờ đây lại chọn cách hoà vào khói lửa nhân gian đợi ngày tái hiện, dù đã không còn vinh quang sáng ngời, dù đã không còn hoành tảo khắp thế gian, phải điệu thấp mà chờ đợi, nhưng trong mắt những con người đã cùng Linh Kiếm Tông chết đi sống lại, niềm tự hào của bọn họ vẫn cứ thật kiêu hùng.

Và rồi cái ngày mà Linh Kiếm Tông một lần nữa quật khởi rốt cuộc cùng không còn xa nữa rồi.
Thấy ông Lưu có vẻ đăm chiêu, mấy đứa trẻ kia biết điều liền im lặng đứng đó mà chờ đợi.

Những tháng ngày qua là những ngày tháng cực kì đặc sắc với những đứa trẻ bần cùng như bọn chúng.

Một thế giới xa lạ mà đầy thần kì theo lời kể của ông lão hiền lành trước mắt mà thấm sâu vào tiềm thức.

Chỉ mỗi việc hằng ngày có đủ cái ăn thôi đã là một điều xa xỉ đối với bọn chúng, nhưng mái nhà tranh nhỏ bé này không đơn thuần chỉ có vậy.

Nó là một thế giới tu hành diệu kì được vẽ ra trong mắt, là những đạo lý nhân sinh mà hằng ngày chúng cùng những đứa trẻ nơi đây được học tập.

Mơ mơ hồ hồ biết tới tu hành, vui vui vẻ vẻ vì có những người bạn mới cạnh bên.

Cuộc sống của chúng giờ đây đã bước sang một ngã rẽ hoàn toàn khác, ngã rẽ của sự viễn siêu ngút ngàn.
Càng là như vậy, cái buổi gặp gỡ với hai người thiếu niên nơi trấn nhỏ kia lại càng in sâu nơi tiềm thức.

Biết mái nhà tranh này là nơi hai người họ từng sống khiến chúng cố gắng hơn gấp bội.

Tu hành đối với bọn chúng dường như rất khó nhưng chúng vẫn hăng say mà vun đắp.

Luyện tập đối với chúng rất nặng nhọc nhưng cũng chẳng có lấy một lời kêu ca.

Chúng biết bản thân cố gắng không chỉ bởi chính mình, còn là vì những người thân dù chỉ mới nhìn nhận ít hôm và vì cả Linh Kiếm Tông hùng vĩ của bọn chúng nữa.
Nắng vàng dịu êm sáng ngời trên những khuôn mặt non nớt, sự kiên nghị khiên cưỡng cũng chẳng thể giấu nổi vẻ đáng yêu thuần khiết.


Sau chút tâm tình trôi nổi, ông Lưu nhẹ thở một hơi, nụ cười ấm áp chớm nở dưới ánh bình minh dịu êm.

Tay ông nhẹ phất, đột nhiên mấy cái gùi đang gá ở hiên nhà theo gió mà bay đến nằm ngay ngắn trước mặt ba đứa trẻ.

Ông Lưu mỉm cười, hoà ái nói:
-Hôm nay cũng không luyện tập cái gì to tác.

Mấy đứa đi theo đám trẻ trong giáp lên núi hái măng, nhớ kĩ khí nào đám trẻ ấy về mới được về, thêm một điều nữa, mấy đứa hôm nay hái được bao nhiêu liền chỉ giữ lại vài cái, còn đâu liền chia đều cho đám trẻ.
— QUẢNG CÁO —
-Nhưng mà ông ơi! Đã phải lên núi hái măng rồi sao vẫn lại còn chia cho mấy huynh, mấy tỷ kia nữa.

Vậy chúng cháu làm không công sao?
Đứa bé lớn nhất trong ba đứa vội lên tiếng, bé gái đứng cạnh nghe vậy liền đưa tay giật giật tay áo thằng bé ấy.

Ông Lưu thu lại nụ cười, khuôn mặt vốn hiền lành đã thay bằng sự nghiêm nghị không thường xuất hiện, không khí nơi sân rộng cũng vì thế mà trở nên nghiêm túc hơn.

Ông nhìn vào đứa bé ấy một lúc rồi trầm giọng nói:
-Tiểu Khương! Từ khi cháu về đây, đã hôm nào không có cơm ăn chưa?
-Chưa ạ!
Đứa bé kia vội đáp lời.
-Vậy cháu thấy những đứa trẻ ở đây đã hôm nào được ăn no như mấy huynh muội bọn cháu chưa?
Đứa bé nghe xong mím môi lại từ từ cúi đầu xuống, thỏ thẻ nói:
-Chưa ạ!
Ông Lưu thấy vậy hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng nói tiếp:
-Ta biết, mấy đứa trước đây vốn khó khăn, kiếm được cái ăn chẳng dễ dàng gì, chút ấm ức vì miếng ăn mình kiếm được phải chia cho người khác ta liền hiểu được.

Nhưng Tiểu Khương à! Sống trên đời này, đâu chỉ đơn giản là tồn tại, nó còn là cho đi để những người xung quanh mình có thể tồn tại cùng với mình, đó gọi là chia ngọt sẻ bùi.
Ông Lưu dừng lại một chút nhìn lại những đứa trẻ đang đứng trước mặt mình rồi lại nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
-Mấy đứa đã từng biết cái cảm giác bụng rỗng không là như thế nào, vậy nên chắc cũng hiểu, gặp phải hoàn cảnh như vậy khổ sở ra sao.

Mấy đứa giờ đây đang chập chững trở thành một tu hành giả, mấy cái đạo lí nhân sinh cũng đã hiểu được ít nhiều.


Ta không bắt mấy đứa phải nhịn đói để người khác được no bụng, nhưng ta muốn mấy đứa biết thế nào là sự sẻ chia.
-Cũng giống như việc Vấn Thiên ca ca cùng Khánh Điệp ca ca đã làm cho tụi con phải không ạ?
Bé gái đáng yêu nghe xong liền cười tươi lên tiếng.
-Đúng vậy! Tiểu Khương nếu không muốn như vậy thì thôi, ta liền không ép.

Nếu Tiểu Linh cùng Tiểu Trương không có ý kiến gì thì lên đường sớm thôi, đám trẻ kia chắc cũng sắp vào núi rồi!
Ông Lưu gật đầu, sau đó lại trầm giọng nói.
Đứa trẻ Tiểu Khương kia vội ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt như được điểm lên chút chững chạc khó nói, dõng dạc đáp:
-Ông Lưu! Con biết sai rồi! Ba huynh đệ con liền theo mấy huynh kia vào núi.
Ông Lưu nghe vậy liền cười lớn, sự ấm áp như nắng xuân sang lại tràn ngập góc sân lộng gió, ông gật đầu rồi nói:
-Tốt! Cơm nắm cùng nước ta đã để trong gùi, đi hái măng sẽ mất cả ngày, với sức lực hiện tại của mấy đứa sẽ khó mà theo đám trẻ kia hăng hái được.

Nhớ kĩ cách vận hành cùng phân bố pháp lực, nếu vận dụng đủ linh hoạt vẫn có thể miễn cưỡng theo bước đám trẻ ấy một phen.
-Ông Lưu! Mấy huynh mấy tỷ ấy thực sự lợi hại như vậy sao?
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Trương gầy nhom từ nãy tới giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Ông Lưu gật đầu rồi bình tĩnh nói:
-Đám nhóc đó từ bé đã lăn lội khắp cái dãy Liên Sơn này, sức lực cùng chịu đựng liền theo đó mà phi thường dẻo dai.

Mấy đứa cứ đi theo sẽ được mở rộng tầm mắt.
Ba đứa trẻ cúi chào dõng dạc chào ông Lưu một tiếng, rồi lục tục men theo sơn đạo tiến về giáp nhỏ cách đó không xa.

Nhìn bóng lưng nay đã che kín bởi mấy cái gùi quá khổ, ông Lưu lại cảm khái thêm lần nữa.

Năm đó mấy huynh đệ nhà Vấn Thiên cũng là như vậy, theo lời cha cùng đám trẻ nơi đây vào rừng mà kiếm ăn, cũng nhờ đó mà vun đắp ra những đứa trẻ nhiệt thành.

Sau lưng chợt có động, ông Lưu xoay người lại liền thấy một lão giả cũng đang chăm chú nhìn đám trẻ kia, ông cười nhẹ rồi bảo:
-Rất giống mấy huynh đệ Vấn Thiên năm đó phải không?
Ông Lan cũng cười theo đáp lời:
-Ta cũng liền mong như vậy, chỉ là để giống như năm huynh đệ nhà họ Lý thì gần như là không thể.
Ông Lưu nhìn về căn nhà nhỏ như để tìm chút bóng dáng năm xưa, cảm khái nói:
-Không biết bọn chúng giờ sao rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi