Trời hôm nay chẳng hiểu sao lại không gắt gỏng như mọi ngày, phải chăng hôm nay vầng thái dương kia trở nên dễ dãi với đại địa.
Chỉ là đâu ai biết, mà biết để làm gì, khó chịu bao ngày được hôm nổi hứng mát mẻ, vậy thì uống chén rượu Đào Nương cho biết thế nào là ngồi trong gió mát nhấm nháp chút rượu nồng say sưa.
Huỳnh Chấn Vũ cùng Vấn Thiên ngồi trong cái gió mát này, không phải vì nhâm nhi rượu nồng, mà vì đúng hôm trời trong mát mẻ lại có dịp thưởng thức mĩ vị mà thôi.
Nhìn Vấn Thiên chầm chậm ăn miếng đùi gà, Huỳnh Chấn Vũ suy nghĩ linh tinh, miệng nhấp lấy ngụm rượu, tay chống lấy đầu, nghiêng nghiêng mà thắc mắc.
Rằng sao gã mặt sẹo kia chỉ mới mười lăm tuổi lại vì trông thấy xấu xa mà ác cảm với tiên nhân, bản thân gã cũng chẳng phải tu hành giả, thế quái nào gặp được nhiều tiên nhân đến vậy.
Vấn Thiên thấy Huỳnh Chấn Vũ bỗng bần thần, hắn biết cu cậu vẫn còn suy nghĩ về cử chỉ ban nãy của hắn, quả thật nó hơi đột ngột.
Vấn Thiên gắp cho y một miếng Điểu Ngư rồi nhẹ giọng hỏi:
-Vẫn còn thấy khúc mắc ở đâu à?
Huỳnh Chấn Vũ ngẩng đầu dậy thắc mắc hỏi:
-Đừng nói với ta là cái tu hành giả nhà huynh bị tiên nhân giết đấy nhớ.
Chứ sao có chuyện huynh khó chịu ra mặt như vậy được!
Vấn Thiên cười nhẹ, đầu hẩy hẩy, mắt nhìn về cái bát tỏ ý bảo Huỳnh Chấn Vũ ăn đi.
Huỳnh Chấn Vũ biết ý, vẫn dùng cái mặt như của trẻ con phụng phịu gắp lên miếng Điểu Ngư mà Vấn Thiên vừa cho vào bát.
Miệng lại nói cảm ơn rồi cho vào miệng.
Vấn Thiên thấy thì nụ cười của hắn càng tươi hơn, những vết sẹo trên mặt co lại tạo nên chút ý vị khác thường, hắn thở một hơi rồi bình tĩnh nói:
-Người tu hành giả trong nhà mà ta từng nói đến là cha mẹ ta, quả thật họ bị đám tiên nhân đuổi giết.
Từ năm lên năm, gia đình ta vì một cuộc vây công của đám đạo đức giả ấy mà phải chia ly.
Vấn Thiên bình tĩnh mà nói, kí ức về cái ngày đó vẫn in sâu vào tâm trí hắn, nó giống như một bước ngoặt trong cuộc đời hắn vậy, tuy không đến nỗi thay đổi toàn bộ mọi thứ nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận được thiếu thốn tình thương của cha mẹ tủi thân đến mức nào.
Vấn Thiên hơi cúi đầu xuống, xoa xoa ngón tay trên cái bàn như để bám lấy thứ gì đó mông lung.
-Nhưng mà đám tiên nhân kia làm như vậy cũng chẳng chứng minh được chúng là người xấu.
Có khi...
Huỳnh Chấn Vũ rụt rè nói, cũng chẳng dám nói hết câu.
Vấn Thiên nghe ra ý tứ trong đó, liền cười tự giễu hỏi:
-Ý của cậu là nhỡ đâu cha mẹ ta mới là người xấu, phải không?
Huỳnh Chấn Vũ rón rén gật đầu.
Nụ cười tự giễu vẫn còn trên môi, Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi:
— QUẢNG CÁO —
-Vậy cậu có thấy ta là người xấu không?
Huỳnh Chấn Vũ lắc đầu.
Vấn Thiên thấy vậy lại nói tiếp:
-Con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ.
Đa phần những suy nghĩ cốt lõi cùng bản chất nhất đều hình thành từ cha mẹ mà ra.
Và ta cũng nghĩ mình trông đủ thật thà để nói ra những lời này.
Huỳnh Chấn Vũ mặt trầm lại, những điều gã nói quả thật là đúng, sự chân chất ẩn chứa trên khuôn mặt kia rất khó để nói dối, cái vẻ phụng phịu công tử bột của hắn cũng vì đó mà mờ đi, y rụt rè hỏi:
-Vâỵ họ vẫn còn sống chứ?
Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đầy vẻ quan tâm của Huỳnh Chấn Vũ, hắn gật đầu nói:
-Họ còn sống! Chỉ là mười năm rồi ta vẫn không thể gặp lại họ.
-Huynh muốn gặp lại họ lắm sao?
-Tất nhiên rồi!
Vấn Thiên trả lời một cách dõng dạc cùng đầy tiếc nuối, rồi hắn lại liếc sang bát Linh Cốm gần như còn nguyên ở góc bàn, trầm giọng nói:
-Có điều, đó không phải nguyên do duy nhất!
Huỳnh Chấn Vũ nhìn theo ánh mắt của Vấn Thiên, thấy bát Linh Cốm mà y gọi vẫn còn nguyên ở góc bàn.
Y gọi nó ra chỉ vì...ở nhà của y cũng có món này, nó giống như tìm lại chút nhớ nhung xa xôi với cái nơi mà y chẳng muốn trở về ấy.
Nhưng mà sao gã kia lại nhìn nó mà buồn rười rượi như vậy.
Huỳnh Chấn Vũ thấp giọng hỏi:
-Là vì nó sao?
Vấn Thiên bị kéo ra khỏi chút cảm thương nhàn nhạt, biết Huỳnh Chấn Vũ hỏi hắn điều gì, Vấn Thiên lại gật đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
-Là vì linh thực!
Huỳnh Chấn Vũ bỗng thấy nao nao trong lòng, linh thực vốn là thứ thiết yếu nhất ở quê nhà xa xôi của y, cũng là thứ quyết định đến cả thực lực của một thế lực tu tiên.
Quê nhà y không thể trồng được, cho nên thứ kia quả thực rất trọng yếu.
Huỳnh Chấn Vũ tới nơi này cũng đã được nửa năm, cùng nhìn ra nơi đây trồng đầy linh thực, cũng mơ hồ tìm thấy mối liên hệ của cái Tiên Điện với quê nhà.
Chỉ là, sao gã kia...
-Linh thực vốn là thứ đồ vật đầy xa lạ với đất nước này, nhưng rồi có một ngày nó đến đây, nó làm thay đổi tất cả mọi thứ.
Đất nước này vốn từ lúa nước mà đi lên, sống cũng bởi lúa nước, mà giàu cũng vì lúa nước.
Chỉ là linh thực cùng lúa nước theo như đám tiên nhân kia nói, nó là không thể cùng sống chung.
Vì phục vụ cho mục đích “cao cả” của bọn chúng, vì “bảo vệ” thế giới này khỏi diệt vong, chúng bắt nông dân phải nhổ lúa mà trồng linh thực, bắt họ gánh lấy thứ “trách nhiệm” mà họ đâu đủ sức để gánh.
Vấn Thiên càng nói càng nặng, đầu hắn chẳng biết đã cúi xuống từ lúc nào, rồi hắn lại ngẩng đầu, nhẹ nhàng với lấy cái vò rượu đặt cạnh Huỳnh Chấn Vũ, tự rót cho mình một chén đầy, chẳng nói chẳng rằng uống một ngụm sạch trơn.
Vấn Thiên uống xong mặt cũng chẳng nhăn lấy một cái, cái đắng ngần của “Đào Nương” dường như vẫn chưa thấm vào đâu so với chút cảm thương của hắn.
Vậy mà lại uống rượu, Huỳnh Chấn Vũ thấy cũng chẳng nói gì, nghe gã kể y đã nhận ra được chút ít tâm tình của gã.
Đang định nói mấy câu thì Vấn Thiên đã trầm giọng nói tiếp:
-Đất trời này lại cũng thật tệ, cũng chẳng bao dung cho mưa thuận gió hoà, cũng chẳng dịu êm mà nâng niu đám chúng sinh sầu khổ.
Lúc cần nắng lên thì mưa đến thối gan thối ruột, lúc cần chút ẩm ướt thì nóng đến cháy cả tâm can, năm nào không lũ lụt thì cũng hạn hán.
Linh thực có là “gan vàng dạ sắt” thì cũng đ*o thể nào mà sống được.
Rồi đám quan tham vì phủi đít lo thân lại bắt dân hèn vắt công ra mà chăm sóc, để đám tiên nhân kia vui vẻ mà tìm kiếm đại đạo, bỏ mặc kẻ bơ vơ đang giãy giụa tìm con đường sống.
Vấn Thiên thường ngày điềm đạm, chẳng hiểu sao lúc này lại văng tục, vừa nói hết câu liền rót tiếp một chén rượu, vẫn là uống hết chẳng cần để tâm.
Huỳnh Chấn Vũ nhận ra tâm trạng lúc này của Vấn Thiên đã trầm xuống một cách thảm hại, y muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nói gì.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh thường ngày kia nay đã như ngày đông giá rét, âm trầm đến cực điểm.
Huỳnh Chấn Vũ nghe Vấn Thiên nói liền biết Vấn Thiên vì sao lại vậy, chẳng ngờ kẻ trước mặt này mang lòng Thánh mẫu nhưng lại bất lực nhìn đau thương tiếp nối.
Nửa năm qua y vốn chỉ ở quanh Đế Đô thăm thú, vài lần thấy cảnh khổ sở chăm sóc linh thực mà thôi, cũng chưa biết nó lại khó khăn như lời gã kia nói.
Nhìn cảm xúc ủ rũ của gã mặt sẹo đằng kia, Huỳnh Chấn Vũ liền vì thế mà chợt buồn vô cớ.
Huỳnh Chấn Vũ cầm lấy vò rượu, rót đầy chén của mình, cũng nhấp một hơi cạn đáy, vẫn là nhăn mặt, nheo mày lại rồi thở mạnh một hơi.
Uống như vậy mà chút buồn kia vẫn ở đấy.
-Không chịu được thì uống ít thôi!
Huỳnh Chấn Vũ mở mắt thấy Vấn Thiên đang như cười như không nhìn mình, nét rười rượi kia cũng đã nhạt đi mấy phần, y lắc đầu nói:
-Chút rượu này có gì đâu mà không chịu được, chỉ là cái đắng ngần của nó quả thật hơi có chút dữ dội.
Vấn Thiên nhẹ cười cũng chẳng nói gì nữa, mắt nheo lại nhìn trời xanh mây trắng, cái mát mẻ hôm nay có chút lạ lẫm, giá mà hôm nào cũng vậy, đám linh thực kia có thể yên ổn mà lớn lên.
-Trồng linh thực khổ sở đến vậy sao?
— QUẢNG CÁO —
Nhớ đến nơi quê nhà xa xôi của mình, cũng nhớ về sự trọng yếu của thứ linh tài kia, lại xâu chuỗi mối liên quan của Tiên Điện, y mơ hồ nhận ra linh thực ở quê nhà từ đâu mà có.
Nếu đúng thật như lời gã kia nói, vậy thì đám thánh nhân mà người người tôn sùng kia quả thật đủ độc ác.
Cũng bởi vì không nhịn được suy nghĩ trong lòng nên Huỳnh Chấn Vũ lên tiếng hỏi.
-Từ lúc ta đủ suy nghĩ để thu thế giới này vào trong mắt liền đã thấy như vậy rồi! Có người vì không kiếm đủ ăn do linh thực mất mùa mà chết đói, có người bị đánh cho què quặt do không đóng đủ sản lượng cho quan phủ.
Vừa biết lớn đã phải lao đầu vào cái gọi là bám víu lấy cuộc sống khổ đau, sinh ra trong cõi đời này có khi chỉ là bất hạnh mà thôi.
Có điều nếu đủ “may mắn”, vậy liền thảnh thơi mà kiếm lấy “đại đạo”, cảm nhận nhân sinh “đầm ấm” hiện hữu cạnh bên.
Câu nói cuối cùng của Vấn Thiên vốn chẳng phải là cảm thán nhân sinh đẹp đẽ, nó là sự trào phúng với đám “bề trên” kia vì ham muốn nơi đáy lòng mà nhẫn tâm để đồng loại vào chốn khổ đau.
Chỉ là Vấn Thiên cũng không chắc, đám “bề trên” ấy có coi đám người như bọn hắn là đồng loại hay không.
Chút buồn của Huỳnh Chấn Vũ giờ đây đã chẳng còn là vô cớ, y vì cảm xúc của con người kia mà buồn thật rồi.
Y nhìn vào khuôn mặt hiền lành toàn sẹo kia rồi nhẹ giọng hỏi:
-Thế giới này quả thật tăm tối như vậy sao?
-Nhìn thấy tăm tối bởi vì đôi mắt của chúng ta vì những cảm thương cùng sầu khổ kia mà đen lại.
Nhưng mà đám “bề trên” cao cao tại thượng, mắt vốn sáng như sao nhìn thấu nhân sinh “đẹp đẽ”, sao có thể nhìn thấy tăm tối cho được.
-Vậy là bi kịch rồi!
Huỳnh Chấn Vũ thở dài nói.
-Vậy thì viết lại vở kịch ấy thôi!
Vấn Thiên vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm lấy vò rượu từ chỗ Huỳnh Chấn Vũ, rót lấy một chén, nhìn một lúc lâu rồi lại uống cạn chẳng thèm nhấp môi.
Trời trong xanh ngập tràn nắng phủ, nhành hoa ấp ủ nay đã nở rộ thắm bông, có ai trông nhân sinh như rượu kia ngập đắng, uống mãi rồi ngọt ngào chẳng thấy đâu.
Mây trời cứ để gió cuốn, lòng buồn vậy để rượu đưa, chỉ là gió cuốn mây chỉ lững lờ trôi dạt, rượu đắng ngần vốn chẳng thể mang buồn đi xa.
Thế thành ra chỉ là...nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm..