TƯƠNG TƯ THÀNH BỆNH

Trung tâm cứu hộ… Mộc Bạch Sơn.

Thẩm Nhu yên lặng hai giây.

Trong hai giây này, cô cảm giác như hô hấp và trái tim mình như ngừng lại.

Ý lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, từng chút một xâm nhập vào xương cốt, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt bị nuốt sống, thân thể lạnh như một khối thi thể.

Trái tim bị ý lạnh thấu xương vây lấy, cảm giác như có một cơn gió lạnh cạo ở trên mặt đau nhói.

Đau đớn rất nhỏ nhưng lại liên tục không ngừng, đau đến đầu óc trống rỗng, thân thể chết lặng.

Đầu bên kia điện thoại vẫn nói tiếp mang theo vài phần quan tâm, “Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, cô còn ổn không?”

Thẩm Nhu muốn mở miệng nhưng cổ họng như bị câm, nói không nên lời.

Nhân viên trung tâm cứu hộ vội vàng an ủi, “Thẩm tiểu thư, cô đừng qua đau khổ.”

“Tư tiên sinh nhất định không muốn cô vì anh ấy mà khổ sở.”

“Sau đây tôi sẽ phát đoạn ghi âm Tư tiên sinh gọi tới trung tâm trước khi gặp nạn, cô… nghe một chút đi.”



Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi lâu.

Có vẻ là nhân viên công tác đang tìm lại đoạn ghi âm.

Ghi âm vang lên, Thẩm Nhu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Nhưng kèm theo giọng nói của Tư Minh Cẩm là tạp âm kỳ quái dần dần truyền tới.

Trong điện thoại là lời nói của Tư Minh Cẩm.

Giọng nói của anh vẫn dễ nghe như vậy, từ tính trầm thấp truyền tới tai Thẩm Nhu.

Anh gọi tên cô, “Thẩm Nhu…”

Giọng điệu mang theo loại bình tĩnh của người trước khi chết mới có, “Anh bây giờ, đang ở nơi sâu nhất của Mộc Bạch Sơn, nơi này rất đẹp.”

“Ở đây có cây linh sam, có tuyết mà bình thường không thể thấy được, anh đều đã chụp hết, muốn gửi cho em xem…”

Nói tới đây, hơi thở của Tư Minh Cẩm đã có chút yếu ớt.

Những lời nói vừa rồi giống như đã tiêu tốn chút sức lực cuối cùng của anh, muốn làm bộ như mình bình an vô sự an ủi Thẩm Nhu.

Một giây sau, giọng nói anh nhỏ hơn, nghe vào tai không có chút sức lực nào nhưng vẫn gượng cười một tiếng, “Trong núi sâu không có tín hiệu, chỉ có thể… gọi khẩn cấp.”

“Thật xin lỗi vì đã dùng phương thức này để… từ biệt em.”

“Thẩm Nhu… em nhất định không biết anh đến Mộc Bạch Sơn làm gì đúng không, bởi vì… trước giờ em chưa từng hỏi.”

“Thật ra, thật ra… anh hi vọng em có thể hỏi anh nhiều hơn một câu.”

“Như vậy anh… anh sẽ có thể thuận thế thổ lộ với em…”

Giọng nói anh đứt quãng, hô hấp nặng nề lúc nặng lúc nhẹ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gió gào thét.

Thẩm Nhu yên tĩnh nghe không nhúc nhích, giống như con rồi đứng yên tại chỗ.

Tô Mi đi phía trước phát hiện cô không đuổi kịp nhanh chóng quay lại, không nghĩ tới lại nhìn thấy Thẩm Nhu giống như cọc gỗ đứng trước cửa quán người ta, hai mắt đỏ bừng, từng giọt nước mắt như bức rèm che không ngừng chảy xuống.

Rất nhanh hai má đã ướt đẫm, Thẩm Nhu cố tình không phát hiện, sắc mặt trắng bệch không nói lời nào, ánh mắt chết tâm, ai không biết còn tưởng người thân mất đả kích cô.

“Thẩm Nhu?” Tô Mi gọi.

Thẩm Nhu không có chút phản ứng nào, cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân, chỉ nghe thấy giọng nói suy yếu của Tư Minh Cẩm phía bên kia điện thoại.

“Trước đó… anh vẫn lo sẽ dọa đến em, vẫn luôn không dám… không dám đứng trước mặt mà thổ lộ với em… nói với em tình cảm của anh…”

“Anh sợ… sợ nếu không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa rồi.”

“Thẩm Nhu, anh… yêu em.”

Giọng nam dần dần trở nên đờ đẫn mang theo tiếng khóc nức nở nhưng vẫn rất bình tĩnh, “Anh yêu em, cũng đã yêu gần mười năm rồi…”

“Lúc trong mắt em đều là Giang Trì Ý… khi ấy… em đã… đã ở trong lòng anh rồi.”

“Anh… Tình yêu của anh dành cho em, sẽ không… sẽ không biến mất cùng với mạng sống này…”

“Anh yêu em… dù cho, dù cho anh… anh không ở trên thế giớ này nữa…”

“Anh vẫn… yêu em như cũ.”

Giọng nói Tư Minh Cẩm trở nên vội vàng, giữa từng câu có dừng lại vài lần giống như sắp không phát ra được thêm âm thanh nào nữa.

Thẩm Nhu cuối cùng cũng có phản ứng, cô chậm rãi… giơ tay lên dùng sức che kín miệng mình, hai mắt hoàn toàn bị nước mắt làm cho mơ hồ.

Đoạn ghi âm dừng lại ở đây, sau đó là âm báo bận kéo dài không ngừng.

Trò chuyện kết thúc, thậm chí ngay cả một câu ‘tạm biệt’ Tư Minh Cẩm cũng không thể nói được với Thẩm Nhu.

Trong điện thoại lại lần nữa vang lên giọng nói của nhân viên trung tâm cứu hộ, tựa như cũng đã khóc, có chút nghẹn ngào, “Thẩm tiểu thư… mong cô nén bi thương.”

Ba chữ nén bi thương kích thích tới Thẩm Nhu.

Cuối cùng cô cũng đau đến mức tỉnh táo lại, giống như người chết đuối đột nhiên trồi lên mặt nước, hít sâu một hơi rồi ngồi bệt xuống đất.

Người đi trong trung tâm thương mại, người qua đường đều ném cho cô một ánh mắt nghi hoặc, Tô Mi cũng không hiểu làm sao, lúc này gọi cho Trần Thì Nhất, hỏi cậu Thẩm Nhu có bị bệnh gì mà không ai biết hay không.

Thẩm Nhu vừa rồi, thật sự giống như một người bị bệnh hay trúng tà vậy.

Tô Mi không nghĩ đến, vừa gọi điện thoại xong, Trần Thì Nhất nói cậu lập tức sẽ tới, bảo cô ấy chăm sóc tốt cho Thẩm Nhu.

Cô ấy đồng ý.

Vừa tắt máy đã nghe phía sau truyền tới tiếng thét chói tai.

Âm thanh đó phát ra từ Thẩm Nhu.

Tô Mi xoay người nhìn hốc mắt cô đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả người run rẩy, nhìn qua thật sự giống như đang điên cuồng.

Còn ra sức hét lớn với điện thoại, “Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin!”

Sau đó đập điện thoại ngồi xuống đất, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.

Tô Mi ghé sát vào mới miễn cưỡng nghe rõ lời cô nói.

Thẩm Nhu nói, “Anh ấy sẽ không chết… anh ấy nhất định không chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi