TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Lúc vừa đi ra, đại mỹ nữ đã đi rồi.

Giản Từ đem một ly sữa bò đặt ở trước mặt Chu Bạch, một ly khác cho chính mình uống.

Chu Bạch tỉnh rượu không ít, nhất thời cảm thấy tình cảnh vừa rồi thật sự hoang đường. Anh ấn ấn thái dương, cầm ly lên nhấp hai ngụm, sữa bò ấm áp tựa hồ trấn an tâm tình hỗn loạn của anh.

Hai người yên lặng ngồi một hồi, Giản Từ vừa uống sữa bò xong, Chu Bạch khó khăn mở miệng: “Tôi hôm nay là kêu tài xế tới đón, Thái Du nói tiện đường chở cô ấy về một chút… Tôi không nghĩ cô ấy đi theo tôi vào đây, tôi uống quá nhiều rồi…”

Giản Từ “Ừ” một tiếng: “Thái tiểu thư là bạn của anh sao? Là khách hàng à?”

“Là thư kí của khách hàng, đúng vậy… Cũng là tình nhân trước kia của tôi.”

“Ồ.” Giản Từ gật gật đầu biểu thị đã biết, rồi để ly xuống đứng dậy, “Tôi đi tắm trước.”

Chu Bạch theo bản năng mà nắm tay cậu.

Giản Từ hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Bạch hầu kết rung động: “Không có lần sau.”

Anh ngẩng đầu nhìn Giản Từ, mặt không biểu tình, chỉ là ánh mắt mông lung dưới ánh đèn, cảm giác hơi đáng thương, rồi lại rất hấp dẫn người, khiến người ta không biết nên làm gì với anh bây giờ.

Giản Từ đành phải một lần nữa ngồi xuống: “Cô ấy biết tôi là bạn đời trên danh nghĩa của anh, đúng không?”

“Cô ấy biết, tôi cùng với cô ấy lúc chia tay có nhắc tới cậu.”

Rõ ràng Giản Từ rất ôn hòa, căn bản không có ý nghi vấn anh, cũng không có ý tức giận, nhưng bây giờ Chu Bạch cảm thấy được chính mình như chờ đợi phán xét, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, anh vì sự việc phát sinh lúc nãy ảo não không thôi.

“Ừm, xem ra Thái tiểu thư rất yêu anh, không muốn cùng anh tách ra.” Giản Từ thử giật giật cánh tay, ngược lại bị cầm thật chặt, cậu thở dài, châm chước nói, “Chu tiên sinh, kỳ thực anh không cần thiết giải thích với tôi, hôn nhân của chúng ta thực chất không tồn tại ràng buộc, nếu như anh có nhu cầu gì đó, cùng tình nhân ở chung không có gì đáng trách. Thế nhưng, ừm… Tôi hi vọng anh có thể nói cho tôi biết sớm một chút, để tôi chuẩn bị tốt, hoặc lựa chọn một nơi tình tứ khác, ví dụ như khách sạn vân vân…, như vậy tôi cũng không cần nói ra lập trường kia…”

“Lần này là tôi không đúng, thật sự không có lần sau, sẽ không đi khách sạn, cũng không đem về nhà… Không phải, hiện tại tôi không có tình nhân, một người cũng không có, cậu…” Chu Bạch nhận thấy chính mình nói năng lộn xộn, buông bàn tay siết Giản Từ ra, uống một hớp sữa bò làm trơn cổ họng khô khốc, nhưng vẫn không nói ra được lời mình muốn nói.

Hoặc là chính anh cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì.

Cuối cùng anh chỉ nói: “Cậu đi tắm đi, muộn lắm rồi.”

“Được.” Giản Từ rút một tờ khăn giấy đưa cho anh.

Chu Bạch: “?”

Giản Từ cười rộ lên: “Đã sớm muốn nói, anh ngoài miệng có vòng bọt sữa, anh là tiểu bằng hữu sao?”

“…” Chu Bạch nhìn cậu một lần nữa cẩn thận cầm khăn mặt áo ngủ, kéo lê dép tiến vào buồng tắm, tự giác mất mặt lau lau miệng, tâm lý ngược lại như trút được gánh nặng.

Giản Từ dường như cũng không phải không vui.

Anh đột nhiên cảm thấy, say rượu mất lý trí, thật sự không bằng say một ly sữa bò làm người ta thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi