TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

124227_9534_40541_uoF8

Giản Từ nghĩ muốn tự sát.

Bạn trai cậu giao du ba năm, tổ chức góp vốn phi pháp, cuỗng đi tất cả tiền, trốn. Ngày đó những người bị lừa tìm tới  tận cửa, hướng cái người có liên quan là cậu phải có trách nhiệm làm rõ, muốn cậu trả lại tiền. Cậu là thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, làm gì có tiền trả cho bọn họ, mà chính bản thân còn vay nợ để học còn chưa trả hết kìa.

Trải qua một loạt đe dọa, uy hiếp, thậm chí thể xác bị thương tổn, Giản Từ vốn nghĩ sẽ không còn gì tệ hơn thì tình huống càng tệ hơn lại xuất hiện, mãi đến khi ngân hàng cho người đến tịch thu nhà cha mẹ để lại, cậu mới phát hiện mình sai vô cùng. Bạn trai cậu đã lấy bất động sản này đi thế chấp, hơn nữa thời điểm không biết lúc nào lừa cậu kí tên.

Giản Từ vì sự ngu xuẩn của chính mình mà thật muốn khóc.

Bất quá, ngày hôm sau cậu vẫn đến công ty thực tập làm việc.

Đứng dưới tòa “Bạch Thịch”, Giản Từ tuyệt vọng liều mạng ngước cổ lên nhìn đỉnh tòa nhà lớn, trong Z thị đây là tòa kiến trúc cao thứ ba. Cậu nghĩ, nếu từ phía trên mà nhảy xuống, nhất định sẽ chết rất bi tráng.

Buổi sáng, trưởng phòng nhân sự có tìm cậu nói chuyện, nói bọn họ đã nhận được nhiều cuộc điện thoại đến mắng chửi, mà bên kia bộ phận an ninh cũng cản vài người tìm đến gây chuyện, sau khi dò hỏi, phát hiện những người này đều vì cậu mà tới, vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và các nhân viên khác…

A, tìm tới đây rồi sao.

Giản Từ không đợi giám đốc nói xong cũng đã hiểu —— công việc của cậu coi như mất.

Vì vậy, Giản Từ lén lút đi vào thang máy để lên tầng cao nhất, cậu muốn đến sân thượng công ty, suy nghĩ một chút vấn đề nhân sinh.

Cậu nhìn cái mũi tên kia dừng ở tầng chín, thang máy này một mạch không dừng chạy đến tầng này, thời điểm cánh cửa mở ra, bên đó chỉ có một người.

Giản Từ cũng không hề để ý hắn là ai, cậu chỉ là liếc nhìn tầng thượng định nhấn một cái, lại phát hiện phím cao nhất đã được ấn sáng, liền yên tĩnh đứng ở góc ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi