TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Chu Bạch trở lại nơi Giản Từ đang đứng, đầu tiên là cùng Triệu Thiến Thiến chào hỏi, khách sáo vài câu, lập tức đem điện thoại của Đát Hâm đưa cho Giản Từ:” Bạn của cậu vội vã chạy tới phòng vệ sinh, làm rơi điện thoại.”

“Được rồi, tôi lát nữa đưa cho cậu ấy.” Giản Từ nhận lấy điện thoại di động, ánh mắt dừng ở trên mặt Chu Bạch thêm một hồi.

Cậu nhạy bén nhận ra hiện tại Chu Bạch không cao hứng.

Mà Chu Bạch ở trước mặt Triệu Thiến Thiến vẫn duy trì phong độ rất tốt, thậm chí cùng cô chuyện trò vui vẻ, nên Triệu Thiến Thiến đối với ấn tượng ban đầu về anh xẹt xẹt tăng lên.

Một lát sau, Đát Hâm đã trở lại, Giản Từ liền đem điện thoại di động trả lại.

Đát Hâm thở phào nhẹ nhõm, thời điểm đi vệ sinh phát hiện điện thoại không còn, nội tâm chợt lạnh, bây giờ mất mà tìm được, lại biết người nhặt giúp mình là Chu Bạch, dĩ nhiên là vô cùng cảm kích.

Bầu không khí trò chuyện nhẹ nhàng mà thoải mái, Đát Hâm cùng Triệu Thiến Thiến nhắc tới vài chuyện náo động của Giản Từ ở trường học cùng mấy chuyện xưa, Chu Bạch cũng cảm thấy rất hứng thú. Nói thật, bọn họ vốn là lo lắng Giản Từ ở cùng với vị Chu Bạch này, thân phận Chu Bạch tưởng chừng sẽ nhìn không lọt mắt những kẻ “đứng sau hậu đài” không có tiền cùng quyền như bọn họ, nhưng bây giờ nhìn lại, người này thật sự nhìn cũng không tệ.

Cuối cùng Đát Hâm cùng Triệu Thiến Thiến hướng phu phu hai người nói lời chúc phúc, Chu Bạch nói cám ơn.

Khách mời được chiêu đãi đến không sai sót, tân hôn hai người tạm thời nghỉ ngơi, Chu Bạch muốn tìm một địa phương yên tĩnh cùng Giản Từ nói chuyện, vì vậy dẫn cậu đến vườn hoa nhỏ.

Vừa đi vào vườn hoa, lại nghe được bên trong truyền đến đoạn đối thoại cay nghiệt.

“Đây đã là lần thứ ba kết hôn, không biết lần này có thể chống đỡ được bao lâu.”

“Tôi đã nói với ông rồi, chuyện như vậy thật không thể không tin, tôi cũng có người bà con, cũng là mệnh cứng, cưới hai bà vợ, người thứ nhất thì bệnh chết, còn người hiện tại té lộn mèo một cái, liệt nửa người, chậc chậc”.

“Lần này cư nhiên cưới một người nam, đoán chừng là muốn thay đổi phong thủy.”

“Tôi nói a, cái tên kia chắc cũng mơ ước tiền của Chu gia, không biết từ đâu nhô ra, nói gia thế không có gia thế, nói tướng mạo không có tướng mạo, phỏng chừng chính là cái tên bán mình vì tiền a.”

Sự tức giận của Chu Bạch đạt đến điểm giới hạn.

Giản Từ vội vàng túm túm tay áo anh, lôi kéo anh lui lại mấy bước, nhỏ giọng nói: “Đừng nóng giận, có mấy người chính là rãnh rỗi nói huyên thuyên, anh chớ để ở trong lòng, cái gì mệnh ngạnh mệnh cứng a, đều là mê tín. Tôi không tin, chính anh càng không nên tin.”

Chu Bạch nói: “Bọn họ là muốn thấy cậu chết còn nói cậu bán, như vậy còn muốn nhẫn, cậu bị thiếu máu não sao?”

Giản Từ sửng sốt một chút, cậu không nghĩ Chu Bạch là vì mình mà tức giận.

“Cái này, tôi xác thực…”

“Coi như cậu đúng là vì tiền cùng tôi kết hôn, cũng không như bọn họ nói đến không lý lẽ như vậy, việc này làm gì đến phiên bọn họ quơ tay múa chân bàn luận, Chu Bạch bất mãn khi thấy cậu cứ chần chờ,trực tiếp cầm lấy tay cậu thoải mái đi vào vườn hoa, “Đi theo tôi!”

Cứ như vậy đi được vài bước, Giản Từ trên tay đều toát mồ hôi.

Nói tâm trạng không khó chịu là giả, nhưng cậu cũng không hy vọng Chu Bạch cùng khách mời huyên náo, ra về trong không vui.

Cũng may Chu Bạch không có lôi kéo cậu đi tìm những người kia đối chất. Thời điểm đi ngang qua đám người kia, Chu Bạch phớt lờ như không nhìn thấy bọn họ, trực tiếp đem Giản Từ dẫn tới trung tâm vườn hoa đài phun nuớc.

Đây là vị trí rất dễ nhìn thấy, hai người bọn họ cứ đứng như vậy, trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt ở các góc đều tập trung trên người bọn họ.

Đài phun nước chiếu hạ những tia sáng nhu hòa ấm áp, ánh lên tròng mắt Chu Bạch thêm sáng ngời.

Giản Từ nhìn anh, theo bản năng nuốt nuốt ngụm nước bọt.

Chu Bạch dừng lại một chút, nói mà mặt không biểu cảm: “Tôi muốn hôn em, còn là muốn nụ hôn sâu tiêu chuẩn.”

Giản Từ: “…” Excuse me??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi