TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Gần đây Giản Từ bị cảm, đầu óc ảm đạm, mắt chua mũi nghẹt, nói chuyện đều mang giọng mũi.

Chu Bạch đột nhiên phát hiện mình có cái tật cổ quái, chính là đặc biệt thích nghe Giản Từ mang theo giọng mũi “úng thanh úng khí” nói chuyện, nghe đến thoải mái làm sao, như thể có chiếc lông chim ở trong lòng anh cào cào, vừa mềm vừa ngứa.

Vì vậy anh không có chuyện gì liền nói chuyện đùa giỡn với Giản Từ, một lúc hỏi một chuyện, hỏi xong cái này lại nói cái kia.

Giản Từ cũng thành thật, dù buồn ngủ khó chịu cũng sẽ trả lời anh.

Chu Bạch nghe đến nghiện, sao đó càng không nhịn được muốn đùa giỡn chọc giận cậu, như cái tên biến thái đi tìm bất mãn.

Tối hôm đó hai người ở phòng khách xem ti vi, Chu Bạch cố ý dò hỏi cách nhìn của Giản Từ về một số tin tức xã hội gần đây, Giản Từ mang giọng mũi bình luận, Chu Bạch nghe nghe liền làm ra hành động điên rồ, đến gần hôn nhẹ cái miệng của cậu.

Trước lạ sau quen, Giản Từ lần này ngược lại không bị sợ hãi, mà rất mau đẩy Chu Bạch ra, che miệng nói: “Không được hôn, tôi bị cảm mạo a!”

Chu Bạch nói: ” Cậu cảm mạo còn chưa hết, sao nói chuyện lại hăng hái vậy.”

Giản Từ: “…” What? Cái gì gọi là hăng hái?

Đáng tiếc trời không chìu lòng người, Giản Từ cảm mạo không tới hai ngày liền khỏi, mà Chu Bạch tên biến thái này lại bị báo ứng.

Hắn bị trời phạt, đồng thời so với Giản Từ còn nặng hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi