TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Chu Bạch đang nửa nằm trên giường bệnh cùng trợ lý bàn giao công việc, nhìn thấy Giản Từ, sau đó liền bị sắc mặt của cậu dọa cho hết hồn, lập tức ngồi dậy: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Câu nói này nguyên bản nên là lời thoại của Giản Từ, lại bị Chu Bạch đoạt trước, vì vậy Giản Từ hiện tại không biết phải làm sao.

“Tôi…anh…” Giản Từ thật vất vả ổn định hô hấp, “Anh không sao chứ? Làm sao đột nhiên lại nằm viện?”

Chu Bạch giật tỉnh chính mình, điều này không phải đã rõ ràng sao?

Giản Từ là quan tâm mình đó! Sợ mình xảy ra chuyện, mặt bị dọa đến trắng bệch rồi.

Nhận ra điểm này, Chu Bạch cảm thấy bệnh của mình đã tốt hơn phân nửa, vỗ vỗ giường của mình: “Tôi không sao, cậu đến đây ngồi, uống ngụm nước trước đã.”

Giản Từ tiếp nhận ly nước từ tay trợ lý, uống hai ngụm, lại hỏi: “Anh bị bệnh gì?”

Chu Bạch nói: “Không có gì, chỉ là cảm mạo chuyển thành viêm phổi.”

Không phải là căn bệnh chết người, tâm Giản Từ thả lỏng hơn phân nửa.

Chu Bạch thấy sắc mặt cậu khôi phục như cũ, hợp thời mà ho khan hai tiếng: “Thế nhưng lòng ngực ngộp ngạt đến hoảng loạn.”

Trợ lý vô cùng có ánh mắt, thấy vậy thu thập văn kiện xong xuôi liền rút, những đề mục cần ông chủ ký tên đều đã hoàn thành, nếu còn đợi ở chỗ này chắc chắn  bị đau mắt hột.

Giản Từ nhanh nhẹn muốn thuận khí cho Chu Bạch, lại nhìn thấy áo bệnh nhân của anh mặc không tốt, lộ một mảng lớn cổ cùng cơ ngực, tay liền thu lại, chỉ chỉ bên ngoài: “Đúng rồi…Tôi trước tiên phải làm thủ tục nhập viện cho anh đã, sẽ trở lại ngay.

Chu Bạch thận trọng mà “Ờ” một tiếng, làm bộ không thèm để ý.

Chờ sau khi Giản Từ đi ra, anh lại đem nút áo bệnh nhân mở ra thêm một khoảng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi