TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Buổi trưa hôm ấy, Giản Từ đến đợi ở bên bờ cầu đá trường đại học JH.

Đây là nơi cậu cùng Nhâm Húc ước hẹn ” chỗ cũ”.

Bọn họ hẹn ở đây lúc 12 giờ rưỡi, hiện tại mới 12 giờ 15 phút. Nhâm Húc vẫn là chưa đến, Giản Từ liền ngồi xuống một bên thành cầu đợi.

Tại mặt nghiêng ngay sau lưng cậu, là pho tượng nhỏ trước cửa thư viện, mà phía bên trái pho tương kia, là dãy hành lang uốn quanh vườn hoa tử đằng, ở khuất mặt sau cột gỗ thứ ba hành lang ấy, có một kẻ đeo kính đen cổ áo dựng đứng không phải Chu tổng thì là ai.

Bọn họ hai ngày nay chiến tranh lạnh, hôm đó lúc xem phim hai người đều mất tập trung, Chu Bạch nói tới đây nhất định muốn xem trứng phục sinh vậy mà không xem, liền im lặng không lên tiếng, rời đi. Sau đó ngoại trừ lúc thật cần thiết trao đổi, hai người đều rất ít nói chuyện, cứ như vậy vẫn là chịu đựng đến ngày hôm nay, chịu đựng đến cái nơi này “Chỗ cũ”.

Trong sân trường học sinh lui tới, bàn tán mà quăng ánh mắt hoài nghi tới cái người núp sau cây cột, lúc này điện thoại di động của Chu Bạch vang lên, anh vốn không muốn nhận, mà nhìn thấy người gọi điện, vẫn là bất đắt dĩ nghe.

Kiều Chi Kỳ: “Chu tổng, anh ở chỗ nào vậy? Ngày hôm nay chúng ta đã hẹn cùng uống cà phê mà?”

Chu Bạch: “Tôi đang ở cục quy hoạch, đang cùng Trương khoa trưởng bàn luận.”

Phía sau, có hai nữ sinh đi qua, líu ra líu rít nói: “A a a, chính xác là tuần sau Thiên Vương sẽ tới trường ghi hình nha! Tớ hiện tại đi sửa mặt còn kịp không?”

Kiều Chi Kỳ: “Cậu cùng Trương khoa trưởng nói chuyện gì vậy? Nói chuyện đi sửa mặt sao?”

Chu Bạch: “…”

Kiều Chi Kỳ nói: “Chu Bạch, đừng nói với tôi là cậu quên cái hẹn của chúng ta nha, lần trước có Giản Từ ở đây, tôi nể mặt cậu không có nói rõ, thế nhưng tôi không thể để mọi việc kéo dài như vậy. Hắn cùng tôi việc đó, cậu chừng nào có thể cân nhắc được?”

Chu Bạch hiếm khi nghẹn lời: “Cho tôi chút thời gian đi.”

Kiều Chi Kỳ còn muốn nói gì nữa, mà Chu Bạch không còn tâm tư để nghe, anh nhìn thấy có một nam nhân cao gầy trực tiếp hướng Giản Từ đi đến.

Chu Bạch cúp điện thoại.

Giản Từ đứng dậy, hướng người kia  vẫy tay cười.

Chu Bạch cảm thấy được nội tâm chính mình đột nhiên thắt lại, anh lẳng lặng nhìn đôi tình nhân cũ lâu ngày gặp lại kia, ánh mắt ám trầm.

Giản Từ đến cùng vẫn không thể quên người này sao?

Em ấy chỉ là lợi dụng mình giải quyết xong món nợ, rồi liền cùng người này song túc song phi?

Em ấy tình nguyện chọn người này, cũng không muốn chọn mình sao?

Tốt, vậy thì liền mặt kệ bọn họ.

Chu Bạch quay người, rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi