TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Chuyện đến nước này, Chu Bạch thật không muốn nhớ lại sự kiện xảy ra tối ngày hôm ấy.

Anh cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, lúc đó nghe thấy Giản Từ nói một tiếng “Đau quá”, trong nháy mắt anh như tan vỡ, tim giống như bị người xé phi thường khó chịu.

Cái chết của hai người vợ trước vẫn để lại trong lòng anh chút bóng ma, tại thời khắc kia anh đã mường tượng ra đủ loại giả thiết, cơ hồ tự mình tưởng tượng một bộ ( Tử thần đến).

Thế nhưng lần này, anh căn bản không thể tiếp thu khả năng “Giản Từ sẽ chết”.

Bởi vì đứng dậy quá nhanh, đầu gối nặng nề đụng phải góc bàn, mà Chu Bạch lại giống như chưa phát hiện.

Mãi đến tận khi Giản Từ trật tự rõ ràng nói cho anh biết ngọn nguồn, nói cho anh biết vị trí, rốt cục anh mới phục hồi tinh thần, tay chân chậm rãi ấm lại, cơ thể lấy lại cảm giác.

Anh một bên liên hệ bệnh viện một bên đi xuống tìm Giản Từ.

Vị trí Giản Từ cách nhà không xa, thời điểm Chu Bạch tìm tới, nhìn thấy cậu ngồi ở đầu hẻm, trên người trên mặt đều mang thương tích, một tay che dưới sườn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Chu Bạch môi run lên, không nói nên lời.

Giản Từ lại hướng anh mỉm cười, nói: “Không có chuyện gì…”

Chu Bạch bước nhanh đi tới, cẩn thận ôm lấy cậu, mắt đỏ bừng, một đường cấp tốc đem cậu đến bệnh viện.

Vết thương do dao chém không gây  thương tổn đến nội tạng, chỉ tương đối sâu, cần chích một mũi uốn ván cùng khâu mấy mũi, mặt khác trên người Giản Từ nhiều chỗ bị bầm tím, cần phải điều dưỡng thật tốt.

Được Chu Bạch cẩn thận chăm sóc, Giản Từ ở bệnh viện mấy ngày, rồi về nhà dưỡng thương.

Người gây ra họa cũng không khó tìm, Chu Bạch tại mấy chục km ngoại thành nhốt tên tiểu tử kia, chỉ là không trực tiếp đối phó, anh cũng không phải giống Giản Từ nhân từ, đem tên đó giao cho cảnh sát.

Tên đó không phải muốn đòi tiền sao?

Chu Bạch liền tìm người cùng tên đó kết bạn, sau đó đưa vào một hội xa hoa, tay dắt tay mà dạy bài bạc, đánh thua liền cho mượn, thua đến không trả nổi, thật không liên quan, còn hai con đường, hoặc là bán thận, hoặc là đền thịt.

Đường đời đều do chính mình lựa chọn, trách được ai?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi