TƯƠNG TỰU (CHẤP NHẬN)

Giản Từ theo kịch bản nói ra một lần.

Chu phụ sau khi nghe xong không khỏi cảm khái: “Tốt vô cùng tốt, đây chính là duyên phận a. Năm đó ta cùng mẹ con Tiểu Bạch lúc gặp mặt cũng giống như vậy, mẹ con đến tiệm của ta sửa xe đạp…”

Chu phụ từ lúc sửa xe đạp nói đến khi sinh ra Chu Bạch, Chu Bạch không nhịn được ho nhẹ một tiếng: “Ba.”

“Ồ ha, hôm nay là gặp được con đừng nói mấy chuyện xưa nữa.” Chu phụ hỏi, “Tiểu Từ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Giản Từ nói: “Con năm nay…”

Chu phụ cười khẽ lắc tay: “Không phải hỏi con, ta là muốn thử xem  Tiểu Bạch đ có quan tâm con hay không.”

Giản Từ trong lòng lộp bộp một tiếng.

Chết, bọn họ chuẩn bị tốt mọi thứ về Chu Bạch, cậu đặc biệt vì thế học bổ túc mấy ngày, nhưng mà Chu Bạch đối với chuyện của cậu mọi việc đều không rõ. Những ngày qua Chu Bạch bận bịu công tác, tổng cộng chỉ gặp mặt cậu có hai lần, một lần là đưa cậu bốn tờ giấy để cậu học, một lần là kiểm tra cậu học như thế nào, còn đối với cậu- đối tượng kết hôn hoàn toàn là chẳng quan tâm.

Không thể nghi ngờ ông chú này quá thông minh, lần này nhất định bị lộ. Giản Từ thầm nghĩ, chỉ có thể hi vọng vấn đề không cần quá khó, nếu như Chu Bạch nói sai, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp nói đỡ cho anh.

Chu Bạch nói: “Em ấy năm nay 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp.”

Chu phụ lại hỏi: “Há, Cậu ấy học đại học ở đâu a?”

“Đại học JH, ngành Khoa học Máy tính.”

Giản Từ thoáng yên tâm, xem ra người này trước đó có xem CV của mình.

“Cậu nhóc thích ăn cái gì?”

Chu Bạch nhìn Giản Từ liếc mắt một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi