TƯƠNG VỌNG ĐÀO HOA

Trong lúc miên man, Anh Ngọc lại nhớ đến câu nói của Diễm Yên lúc sắp hôn mê, vô tình lại trùng lặp với câu nói của nàng ấy trong giấc mơ vừa rồi của nàng. Diễm Yên nói sau này sẽ không đánh nàng, không mắng nàng. Nàng ấy nói sau này sẽ không như vậy nữa... Anh Ngọc nhíu mày, nheo nheo mắt: "Đây là cơn mơ kiểu gì chứ? Thật khiến người ta không hiểu nổi..."

Khi nghe nha hoàn báo tin vui, Anh Ngọc vội trấn tỉnh tâm tư mới phát hiện mình vừa rồi đã ngâm trong thùng tắm mất bao lâu. Anh Ngọc vội vàng bật dậy, lẩy bẩy run rẩy toàn thân bước ra thay đổi y phục rồi đến thăm Diễm Yên.

Trong phòng Diễm Yên ngoài có Nguyễn Chấn đại nhân, phu nhân của ông cùng Nguyễn Thập Lục còn có bốn vị công tử khác cũng trạc tuổi với Diễm Yên. Anh Ngọc vừa nhìn đã đoán mấy vị công tử ấy là cháu nội của Nguyễn Chấn đại nhân, phải gọi Nguyễn Thập Lục là thúc, gọi Diễm Yên là cô. Vốn là gia đình người ta đang tụ hội, nàng xuất hiện thật sự có chút ngại ngùng nhưng dù sao Diễm Yên là vì nàng mà bị thương bởi nên nàng mới chính là không thể bỏ mặc nàng ấy mà không hỏi han. Nghĩ thế, nàng liền bạo dạn bước ngang qua mấy vị công tử trẻ tuổi kia đi vào bên trong phòng. Nguyễn Thập Lục thấy Anh Ngọc đi vào, khẽ hắng một tiếng. Nguyễn Chấn đại nhân và phu nhân nhìn lên, khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy xoay người đi ra. Anh Ngọc cúi người chào Nguyễn Chấn và phu nhân, đang còn định nói mấy lời khách sáo hối lỗi với phu nhân vì đã liên lụy để cho Diễm Yên bị thương nhưng Nguyễn Chấn đại nhân đột nhiên mỉm cười, vỗ vỗ lên vai Anh Ngọc an ủi nói:

- Những lời vô nghĩa như vậy không cần nói nữa. Kì Phong, ở Nguyễn gia chưa bao giờ xem ngươi là người ngoài cả. - Ông liếc sang Diễm Yên đang nằm trên giường, cười nhẹ nói - Ngươi ở lại với Diễm Yên. Chúng ta có chuyện phải ra ngoài trước!

Nói xong ông cũng ra hiệu cho phu nhân cùng bước ra ngoài. Đám người Nguyễn Thập Lục cùng bốn vị tiểu công tử kia cũng đi ra ngoài. Anh Ngọc còn nghe loáng thoáng tiếng một vị công tử hỏi nhỏ với Nguyễn Thập Lục:

- Thập Lục thúc, huynh ấy sẽ là cô gia của cửu cô có phải không?

Chỉ nghe một tiếng cốc đầu vang lên. Nguyễn Thập Lục không đáp mà khẽ động thủ gõ lên đầu cháu trai nhà mình rồi kéo bọn hắn đi thật xa.Trong phòng chỉ còn lại hai người, Anh Ngọc mới đi đến gần bên giường Diễm Yên, thật khẽ ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ấm áp nhìn Diễm Yên. Diễm Yên cũng đang ngây người nhìn mông lung, đến khi vô tình đối mắt với nàng, Diễm Yên thẹn thùng cúi mặt, hai má hồng hồng chu môi khẽ kêu:

- Huynh...huynh nhìn gì?

Anh Ngọc bị vẻ thẹn thùng đáng yêu của Diễm Yên làm thích thú, nàng cười cười trêu:

- Hôm nay cửu tiểu thư đã khá hơn rồi, khí sắc rất tốt. Khuôn mặt hồng hào lên trông rất đẹp!

Một câu vô tình nói ra lại khiến Diễm Yên đã ngượng lại càng thêm ngượng. Khuôn mặt của nàng ta mới là hồng, dần thì sang đỏ sau đó còn đến mức đỏ bừng đến tận mang tai. Anh Ngọc cũng nhận ra được sự thất thố của mình mà làm nên biến đổi sắc diện của người ta. Anh Ngọc sượng sùng, cúi mặt nhìn xuống tay, liếm liếm môi một lúc mới nói:

- Chuyện ngày hôm ấy thật không biết phải nói thế nào. Mạng của Kì Phong là do cửu tiểu thư cứu. Ta lại nợ Nguyễn gia của nàng một đại ân tình!

- Vậy huynh sẽ làm sao đây? Đã nợ chúng ta nhiều như vậy, huynh sẽ trả thế nào? - Diễm Yên đột nhiên lấy lại thái độ, trở lại vẻ láu lỉnh ngày thường.

Anh Ngọc bị câu hỏi của nàng làm bối rối. Anh Ngọc không biết nói sao, nhất thời ngượng đến ngẩn ra như phỏng. Diễm Yên lại rất chiêm ngưỡng vẻ mặt ngây ngô này của Anh Ngọc. Nàng ta ngước nhìn nàng, cười nhẹ:

- Mạng của huynh là ta cứu. Như vậy, sau này huynh là của ta?

Anh Ngọc thấy Diễm Yên mỉm cười, nàng cũng cười cười gật đầu. Nhưng ngay sau đó chợt nhận ra điều không ổn. "Huynh là của ta, là ý gì đây?" Anh Ngọc liền ngước lên nhìn nàng ta. Đối mắt với Anh Ngọc là một đôi mắt ôn nhu hiền dịu như nước của một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Anh Ngọc có chút bất thần, nhất thời không thể hình dung được tình huống trong mắt. Diễm Yên lại càng không cho Anh Ngọc bâng khuâng, nàng đưa đôi mắt dịu dàng nhất, ngọt ngào nhất nhìn Anh Ngọc, thật sâu lắng nói:

- Kì Phong! Từ nay về sau, không cho phép huynh bị bất cứ nguy hiểm nào! Bất cứ chuyện gì của huynh, Diễm Yên cũng sẽ như lần này, không hối hận mà che chắn đỡ thay cho huynh!

Anh Ngọc nhất thời ngơ ngẩn. Nhưng sau đó như ý thức được điều gì đó, Anh Ngọc bật cười ra. Diễm Yên thoáng cau mày không vui, nàng không nghĩ những lời thật tâm của mình lại khiến tên kia buồn cười đến thế. Anh Ngọc càng không đợi nàng thắc mắc, liền nói:

- Nàng là nữ nhân mà muốn che chắn cho ta, há chẳng phải khiến thiên hạ này cười ngạo Mạnh Kì Phong ta hay sao? Cửu tiểu thư, chuyện lần này nàng vì ta mà sá mạng nguy hiểm, ta thật đã áy náy nhiều lắm. Nếu có sau này, ta nhất định sẽ không để xảy ra như vậy đâu. Ta mới là người nên thay nàng che chắn thì hơn.

Diễm Yên nghe xong, không giấu được xúc động, nàng khẽ cựa mình muốn đứng dậy, không ngờ lại động đến vết thương. Cảm giác đau đớn khiến nàng phải động dung nhăn nhó rên lên một tiếng. Anh Ngọc ở bên nhìn thấy, xót ruột liền bước đến đỡ nàng nằm ngay lại, ân cần chỉnh lại chăn cho nàng, dịu dàng nói:

- Nàng bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu không thể xuống giường được đâu. Nàng muốn gì cứ nói ta làm cho.

Diễm Yên ôn hòa như nước, đưa ánh mắt trong veo lung linh xinh đẹp nhìn Anh Ngọc khẽ nói:

- Ta muốn uống nước!

Anh Ngọc liền quay lại bàn, trên bàn còn có sẵn một bình canh sâm. Nàng rót nước canh ra bát rồi bưng đến cạnh giường. Sợ Diễm Yên lại muốn ngồi dậy, Anh Ngọc liền nói:

- Nàng cứ nằm đấy, ta bón nước canh cho nàng.

Ánh mắt Diễm Yên ngập tràn vui sướng nhưng miệng vẫn ngượng ngùng nói:

- Như vậy...như vậy rất không tiện.

Anh Ngọc không đáp lời nàng, múc một muỗng canh đưa lên miệng thổi rồi đưa đến trước miệng nàng. Diễm Yên nhìn động tác ân cần của Anh Ngọc, không hiểu sao mặt đỏ hồng, ngượng đến mức không dám nhìn thẳng người ta. Anh Ngọc ra hiệu cho Diễm Yên mở miệng, lần lượt cho nàng uống hết chén canh.

Với Diễm Yên, đây là lần đầu tiên nàng thân cận với một nam nhân không phải người thân của nàng. Nhưng người này với nàng đem đến cho nàng cảm giác thật sự khác biệt: sự ân cần, nhu hòa, tận tâm và đỗi đáng yêu nữa. Quan trọng nhất là khi ở bên cạnh y, không hiểu tại sao nàng cảm thấy trong lòng rất bình thản, rất thoải mái. Nếu người này cứ như thế không lạnh nhạt lúc xa lúc gần với nàng nữa, nàng nhất định sẽ vui mừng lắm.

Sau khi rời phòng của Diễm Yên, nha hoàn lại đến gọi Anh Ngọc ra, nói Nguyễn Chấn đại nhân muốn gặp. Anh Ngọc vội vã theo nha hoàn đến thư phòng của ông hầu chuyện. Nguyễn Chấn đưa cho Anh Ngọc một tờ giấy đã hoen ố, chắc niên kỉ cũng phải hơn hai mươi năm. Anh Ngọc nhìn vào liền kinh ngạc:

- Bá phụ, đây là...

- Đây là hôn thư, phụ thân của ngươi cùng ta đã lập vào hai mươi năm trước.

Anh Ngọc kinh ngạc:

- Bá phụ, tại sao người lại muốn cho cháu xem thứ này?

Nguyễn Chấn mỉm cười:

- Trước đây, là Hiếu Khang hiền đệ cứu ta một mạng. Sau đó chúng ta cũng kết nên một mối giao tình. Sau đó mẫu thân của ngươi lần đầu thọ thai, nhân lúc cơm rượu vui say, ta và cha ngươi đã lập ra hôn ước này. Lúc đó, ta đã có đến thập tứ, cũng mong mẫu thân của ngươi sinh ra là con gái, như vậy thì ta có thể có một đứa con dâu ngoan. Chỉ là không ngờ, mẫu thân ngươi lại sinh ra nam nhi. Nhưng đại ca của ngươi vừa chào đời đã chết non. Phụ thân ngươi đau lòng lắm, liền đem hôn thư trả lại cho ta, bảo rằng hôn ước này không thực hiện. Phụ thân ngươi rất yêu mẫu thân ngươi, dù hiếm con cũng không chịu nạp thiếp. Nhìn đệ ấy đau lòng như thế, ta khuyên giải không xong nhưng thật lòng vẫn không nỡ hủy đi hôn ước cho nên cất giữ lại đây, hi vọng mẫu thân ngươi sinh ra đứa con sau, chúng ta lại tiếp tục thực hiện. Sau đó, ngươi được sinh ra. Ngày ngươi đầy tháng, phu nhân của ta cũng sinh Diễm Yên. Ta cảm thấy các ngươi rất có duyên, liền muốn nhân đó nhắc lại hôn ước với phụ thân ngươi, đợi các ngươi lớn lên liền thực hiện. Chẳng ngờ hôm đó, không khí đang vui vẻ, mọi người đang chúc tụng mừng đầy tháng của ngươi, ngươi đột nhiên bị trúng gió tím tái đi. Phụ thân ngươi cố sức cứu chữa cho ngươi mới giữ được mạng nhỏ. Chỉ là từ đó thân thể ngươi yếu nhược đến mức luôn phải nằm trên giường. Hôn ước này lại lần nữa phải cất đi. Cũng may, cuối cùng thì cha ngươi cũng cứu được ngươi. Nhìn ngươi hôm nay khỏe mạnh hẳn hoi, lão đây lại lần nữa muốn nhắc lại hôn ước với ngươi. Kì Phong, ngươi và Diễm Yên rất xứng đôi. Ngươi không phản đối chứ?

Anh Ngọc trợn tròn đôi mắt, liền lắc đầu:

- Bá phụ, chuyện này...thật không thể! Cháu...làm sao xứng được với cửu tiểu thư...

Nguyễn Chấn nhíu mày một hồi sau mới bật cười, vỗ vai Anh Ngọc:

- Tiểu quỉ! Còn giả vờ với ta? Ngươi và Diễm Yên như thế nào với nhau, ta lẽ nào lại chẳng biết? Ngươi không cần nói nhiều nữa. Chuyện này, ta và mẫu thân của ngươi sẽ định liệu thay ngươi.

Anh Ngọc cả kinh:

- Mẫu thân của điệt nhi chắc hẳn chưa biết?

Anh Ngọc lại có chút an tâm. Mẫu thân có ấn tượng rất xấu về Diễm Yên, bà chắc chắn sẽ không tác thành hôn sự này được. Nàng mỉm cười đáp:

- Nói vậy, mọi chuyện cháu xin đợi ý của mẫu thân!

Nguyễn Chấn bật cười ha hả:

- Hiền điệt yên tâm! Ta đã gửi thư về Nghi Lộc, bảo Thập Ngũ đích thân đưa mẫu thân con lên kinh. Đã đi được vài ngày rồi, xem chừng cũng sắp đến. Kì Phong, con đừng lo ngại. Con là độc đinh kế tục của Mạnh gia, dù Diễm Yên là con gái rượu của ta, bá phụ cũng gả nàng cho con chứ không bắt con ở rễ. Bất quá, ngày nào còn chưa sáng tỏ được chuyện về cái chết của phụ thân con, chưa bắt được kẻ âm thầm ám hại con thì các con vẫn cứ ở lại Nguyễn phủ!

Anh Ngọc nhìn vẻ mặt phấn khích của Nguyễn Chấn, nàng làm ra vẻ bất định nói:

- Bá phụ, vẫn còn chưa rõ ý của mẫu thân con. Người đừng vội nói những chuyện này!

Nguyễn Chấn bật cười:

- Ngươi ngại cái gì chứ? Lão đây vừa nhìn thấy ngươi đã nhận ngươi làm con rễ rồi. Ở chỗ mẫu thân ngươi chắc cũng sẽ không phản đối đâu!

- Được Nguyễn đại nhân chiếu cố như vậy, ta mừng còn không kịp làm sao lại phản đối?

Âm thanh từ bên ngoài vang vào. Anh Ngọc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Người đến thật sự là Mạnh phu nhân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi