TƯƠNG VỌNG ĐÀO HOA

- Bẩm thiếu chủ, quân Thiên Nam đã tiến công, đoạt lại được Qui Hợp rồi. Nhưng mà...sau đó lại án binh bất động!

Cầm Thiên nghe xong liền kích động đứng dậy:

- Nói sao? Đang đánh thắng như vậy tại sao lại án binh?

Quay sang Tạ Biên, Cầm Thiên nói tiếp:

- Tạ thúc, có khi nào hắn biết chúng ta lợi dụng hắn cho nên đã chủ hòa với Cầm Hổ?

Người áo xám tên là A Khoa lại nói thêm:

- Bẩm thiếu chủ, còn có...Mạnh Kì Phong hắn cho quân xây dựng tường thành bao quanh Qui Hợp, ngăn cách với Phồn An. Xem ra chúng ta đi nước cờ này là thua trắng rồi. Bây giờ Phồn An vẫn là của Cầm Hổ, còn Qui Hợp sẽ chính thức thuộc nhập vào Thiên Nam. Thuộc hạ thấy, Mạnh Kì Phong đó dường như có ý gạt bỏ thiếu chủ rồi. Nếu như tường thành xây xong, hắn có thể sẽ để một quan chức người Nam quốc trấn giữ, xem như chúng ta không được gì cả!

Cầm Thiên suy sụp rồi phịch xuống ghế. Lô A Hãn kế bên tay khoanh trước ngực, oán hận buông một câu:

- Quả nhiên không thể tin được lời của một tên thái giám mà. Huống hồ, chúng ta còn tin rằng dùng một nữ nhân có thể khích động được hắn. Rõ ràng là mơ tưởng. Một thái giám ngoài bản thân ra, còn nghĩ được đến ai khác!

Tạ Biên than dài:

- Chỉ tiếc chúng ta không đủ binh lực để đối phó với Cầm Hổ nên mới dùng hạ sách này. Ai, cõng rắn cắn gà nhà! Thiên nhi! Ta thật có lỗi với con!

Cầm Thiên nhíu mày, quay sang hỏi Tạ Biên:

- Tạ thúc! Chúng ta lại bắt Mạnh Kì Phong một lần nữa!

Cả Tạ Biên, Lô A Hãn cùng A Khoa cùng lúc kinh ngạc nhìn Cầm Thiên. Cầm Thiên nở ra một nụ cười nhếch. Y ta vẫn không quên vẻ mặt lo lắng trầm trọng ngày hôm ấy của Mạnh Kì Phong khi nhìn thấy bức tranh Đinh Mộng Khuê bị làm ướt. Cầm Thiên thật không tin Mạnh Kì Phong lại thật bỏ mặc an nguy của người trong mộng một thời của mình.

Đêm đó, doanh trại của quân Thiên Nam đang yên trong giấc ngủ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn cùng bò cạp. Binh sĩ tuần tra nhìn thấy rất hoảng sợ vội kinh động nhiều người cùng đến diệt bắt. Trong soái trướng, Anh Ngọc vừa đặt mình nằm xuống lại nghe thấy bên ngoài nhốn nháo, nàng liền mặc lại y phục vén màn bước ra. Nào ngờ nàng vừa mới đưa đầu ra khỏi trướng liền bị một lưỡi gươm kề cổ.

Một lúc sau, đàn rắn và bò cạp bị diệt hết. Phạm Nghị mới sực nhớ đến đại soái Mạnh quận công còn ở trong soái trướng, vội vã chạy vào thì thất kinh. Trong trướng không có người. Phạm Nghị vừa giận vừa lo lắng. Cái tên quái nhân Mạnh Kì Phong này làm tướng soái kiểu gì, cầm quân không được tích sự gì, lại còn liên tục bị mất tích, muốn người khác lo lắng điên lên đây mà!

Mở mắt ra, Anh Ngọc phát hiện hai tay mình đang bị trói, lại còn bị bắt nhốt vào trong một bao vải, lại còn bị di chuyển nhấp nhô nữa chứ. Nàng chợt nghĩ đến một tình tiết trong bộ phim đã từng xem Ỷ Thiên Đồ Long Kí, nhân vật Trương Vô Kỵ cũng bị Bố Y hòa thượng bắt bỏ vào bao vải khiêng lên đỉnh Quang Minh. Nghĩ vậy, Anh Ngọc lại tự cười mình khéo tưởng tượng. Nhưng người này bắt nàng có thể cũng không có thiện ý gì. Đến nơi rồi nàng có khi còn thảm hơn nhân vật Trương Vô Kỵ ấy nữa. Anh Ngọc thở dài một tiếng. Dù sao thì nàng cũng không có sức kháng cự, đành nhắm mắt nhận mệnh, đến đâu thì hay đến đó.

Người trong bản nghe tin Cầm Thiên đã về, liền kéo ra đầu bản mừng đón. Cầm Thiên theo mọi người về nhà sàn chung trước, trong khi Lô A Hãn và Tang A Khoa vác một bao vải lớn đi vào gian trong. Một lúc sau, Lô A Hãn và A Khoa đi ra. A Hãn đi trước, đột nhiên ngã quị xuống, mặt nhăn nhó đáng sợ. A Khoa liền dìu A Hãn đến ngồi ngay trước nhà chung. A Hãn khó nhọc chỉ vào chân mình nói:

- Chắc ta bị rắn cắn!

Mọi người nghe A Hãn nói bị rắn cắn, ai cũng lo lắng. Chỉ thấy A Khoa mỉm cười điềm nhiên, rút trong thắt lưng ra một con dao nhọn cắm vào vết thương của A Hãn khoét một lỗ. Mặt A Hãn nhăn nhó đau đớn. A Khoa vẫn không dừng tay, vừa khoét, vừa nặn cho máu độc chảy hết ra. Sau đó mới lấy một lọ thuốc bột rắc vào rồi dùng vải băng lại. Động tác của A Khoa rất thuần thục nhưng vẻ mặt A Hãn hẳn là rất đau đớn khổ sở.

Mộng Khuê đứng ở bên nhìn xem hai người, nàng chợt nhớ đến tình cảnh của mình trước đây. Khi đó, nàng cũng bị rắn cắn. Còn nghe Chu lão bá vùng đó nói đó là loại rắn độc nhất trong các loại. Vậy nhưng có người vì cứu nàng không ngại nguy hiểm từng ngụm từng ngụm hút độc rắn cho nàng. Người ấy cũng thật cẩn thận nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy đau. Ngược lại còn cảm giác rất ấm áp rất an lòng. Nhớ đến người ấy, trong lòng Mộng Khuê lại dậy lên một cơn co rút đau xót. Hai người thế nhưng lại muôn trùng ngăn cách, mãi mãi cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại. Nghĩ đến đây, Mộng khuê lại không nén được rơm rớm nước mắt.

A Hãn được bó thuốc xong, cũng bớt đau liền quay sang trêu A Khoa:

- A Khoa ca! Ta còn tưởng huynh sẽ hút độc vì ta! Thật đáng hận, huynh nặn máu làm đau chết ta!

A Khoa xem thường mắng:

- Ngươi hỏng đầu chắc? Ta mà lại vì ngươi hút độc sao? Trị rắn cắn mà hút độc là ngu nhất. Nhưng nếu đó là người ta yêu, ta sẵn sàng hút độc vì nàng ấy mà chết.

A Khoa nói xong, ánh mắt cũng dời sang Mộng Khuê.

A Hãn và mọi người cũng nhìn theo hắn. Mọi người trong bản đều biết A Khoa rất thích Mộng Khuê. Nhưng nàng vừa là hầu nữ tin cậy của Cầm Long trước đây, lại từng kết nghĩa tỉ muội với thê tử của Cầm Long là Lạc Hoa. Ngay cả thiếu chủ Cầm Thiên cũng rất tin tưởng nàng, luôn miệng gọi nàng là tỉ tỉ. Cho nên A Khoa dù thích cũng chỉ để trong lòng. Ai cũng biết, chỉ có Mộng Khuê lại làm như không biết. Thậm chí nàng đối với gã còn lạnh nhạt hơn so với các trai tráng khác trong bản.

Thấy Mộng Khuê dường như cố ý né tránh ánh nhìn của A Khoa, Cầm Thiên hiểu ý liền ho một tiếng rồi hướng đến mọi người nói:

- Mọi người, hôm nay ta bắt về được một người. Người này là đại quan của Thiên Nam sẽ giúp rất nhiều cho chúng ta đánh bại Cầm Hổ, còn cả giành lại lãnh thổ bị mất. Bây giờ, chúng ta dùng cơm xong, mọi người giúp ta canh gác đường ra vào bản. Phải giữ tốt người này ở đây. Đại sự của chúng ta thành hay bại đều phải nhờ người này!

Dân bản phấn khích tung hô "trời cao hiển linh, Cầm Thiên tài giỏi!". Cầm Thiên chỉ mỉm cười, cùng tất cả dân bản ăn một bữa cơm vui vẻ sau đó trở về phòng nghỉ. Mộng Khuê mang nước vào cho Cầm Thiên rửa mặt. Còn cẩn thận chuẩn bị thêm áo khoác và chăn mền cho y. Lúc nàng sắp ra ngoài, Cầm Thiên mới gọi lại:

- A Khuê tỉ tỉ! Đợi một lúc!

Mộng Khuê nghe gọi liền quay trở lại.

Từ lúc Mộng Khuê được đưa đến làm vật phẩm tặng cho Cầm Long, nàng đã được Cầm Long phân phó đến để chăm sóc cho Cầm Thiên. Đứa nhỏ này tuổi còn chưa đến mười hai nhưng tính tình trầm lặng, khó đoán còn hơn cả người trưởng thành. Không giống như Cầm Long hiền lành nhân hậu, chỉ thích bình an hưởng lạc. Cầm Thiên thích luyện kiếm, học binh pháp, lại thích kết giao bằng hữu, thu nhận nhiều người tài dưới trướng. Cầm Long chỉ sủng ái một mình mẫu thân Lạc Hoa của Cầm Thiên, cho nên Cầm Thiên rất được Cầm Long yêu quí nhưng y chưa bao giờ tỏ ra vẻ vương giả hách dịch, trái lại còn rất bình dị và gần gũi. Còn nhớ, lần đầu tiên gặp Mộng Khuê, Cầm Thiên đã hỏi Cầm Long:

- Phụ thân, người ban cung nữ đó làm thê thiếp cho hài nhi sao?

Cầm Long liền cưng chiều nói:

- Được thôi, Thiên nhi thích thì cứ đem nàng làm thiếp cho Thiên nhi!

Mộng Khuê không nghĩ rằng một đứa nhỏ như Cầm Thiên lại muốn thu mình làm thiếp. Nàng vẫn biết phận mình giờ đã là hạ nhân, là lễ vật của triều đình ban tặng cho thủ lĩnh vùng đất này. Nhưng một ý niệm nhỏ vừa dấy lên trong lòng liền cho Mộng Khuê can đảm. Nàng liền quì xuống trước mặt Cầm Long và Cầm Thiên nói:

- Bẩm Tù trưởng, bẩm công tử! Mộng Khuê thân phận hèn mọn, đã quen với việc chịu khổ cực, chỉ xin được tiếp tục làm nô tì hầu hạ cho tù trưởng và công tử. Mộng Khuê thật không dám trèo cao.

Cầm Long bị chọc giận không nhẹ. Ả cung nữ này là đang chê con của hắn, thà làm nô tì cũng không muốn làm thiếp hầu cho Cầm Thiên hay sao? Hay là ả tự cho rằng ả là người Thiên Nam đưa sang, sẽ không coi tiểu lãnh địa Phồn An này ra gì?

Cầm Long đang định phát tát thì thê tử của hắn là Lạc Hoa bước vào. Nàng ta nhìn Mộng Khuê một lượt, tỉ mỉ đánh giá sau đó nhỏ nhẹ cất tiếng:

- Nghe nói ở Thiên Nam quốc có lưu truyền một chuyện tình lay động lòng người. Một thiếu niên anh tuấn vì yêu thích một tiểu thư nhưng tiểu thư kia lại phụng chỉ tiến cung phải trở thành nữ nhân của hoàng đế. Thiếu niên kia không cam lòng nên giữa đường lớn ngang chắn nghi trượng của người mình yêu. Kết quả bị triều đình giáng tội, vị tiểu thư đó cung phi cũng không được làm mà phải bị giáng hạ làm nô tì. Còn thiếu niên kia cũng bị sung vào cung tịnh thân làm thái giám. Ở trong cung, hoàng đế Thiên Nam quốc thương xót cho nên đã cho gọi cung nữ kia đến hầu, cho nàng ta một cơ hội thay thân đổi phận. Nhưng nàng ấy lại lần nữa từ chối hầu hạ nhà vua, chỉ vì trong lòng còn vương vấn vị thiếu niên mà nay đã trở thành thái giám...

Cầm Long nghe xong, cũng không hiểu mấy ý tứ của thê tử mình, ngây ngô nhìn Lạc Hoa hỏi:

- Là ả ta ngốc! Hoàng thượng ả không chịu gả, lại lưu luyến chi một thái giám chứ? Huống chi gã kia làm thái giám thì xong đời rồi. Sau này ở trong thâm cung chết dần chết mòn. Hừ!

Lạc Hoa thấy phu quân mình vô tâm vô phế, hoàn toàn không hiểu được ý tứ của nàng. Nàng ghét bỏ lườm Cầm Long một cái rồi nhìn Mộng Khuê nói tiếp:

- Một người mà cả hoàng đế Thiên Nam quốc cũng không muốn hầu, chàng lại bắt người ta làm thê thiếp cho đứa con trai mới hơn mười tuổi của chàng sao?

Lúc này Cầm Long mới kinh ngạc nhìn lại Mộng Khuê, sau đó gã cười khì khì mấy tiếng lại chỉ nàng bảo:

- Chả trách tại sao nàng xinh đẹp như vậy lại bị xếp cùng với các cung nữ khác làm lễ vật tặng cho ta. Ta còn tưởng có nhầm lẫn gì. Hóa ra là nàng bị ngốc, khiến cho Thiên Nam hoàng đế ghét bỏ!

Lạc Hoa chịu không nổi cách nói chuyện hời hợt đến vô duyên của Cầm Long. Nàng thở dài, bỏ mặc hắn tiến đến gần Mộng Khuê, nâng Mộng Khuê đứng dậy, mỉm cười nói:

- Ta nghe nói Đinh Mộng Khuê tiểu thư của Đinh Tung thái phó là một tài nữ tinh thông cầm kì thi họa, hơn nữa còn là một nữ bồ tát tiếng tốt đồn xa. Mẫu thân của ta cũng là người Nam quốc, ta từ nhỏ cũng sinh sống trên đất Thiên Nam. Ta ngưỡng mộ ngươi, càng là rất cảm động chuyện tình của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta kết nghĩa làm tỉ muội kim lang. Sau này ngươi ở đây, không phải nô tì cũng không phải là thê thiếp của ai cả. Ngươi sẽ là tiểu muội của ta, cũng là lão sư dạy chữ cho Thiên nhi, có được không?

Mộng Khuê vừa vui mừng vừa cảm động. Kể từ đó, nàng ở lại trong cung điện với Lạc Hoa, phụ trách dạy chữ cho Cầm Thiên. Ở vùng đất này, tuy là đất của người Phồn An nhưng do dân cư sống gần với người Thiên Nam, họ ảnh hưởng rất nhiều từ văn hóa, ngôn ngữ đến lối sống. Nhờ đó, Mộng Khuê cũng rất dễ thích nghi. Ở lâu nơi này, Mộng Khuê mới biết Cầm Long thật ra là một người rất chân chất và hiền lành. Phụ vương của ông ta trước kia chính là quốc vương của tiểu quốc Phồn An. Có hai người con trai là Cầm Long và Cầm Hổ. Cầm Long tính tình hiền bao nhiêu thì Cầm Hổ tham lam và dã tâm bấy nhiêu. Lão phụ vương vì lo sợ sau này Cầm Hổ nắm đại quyền sẽ lấn áp thậm chí triệt hạ Cầm Long cho nên ông ta đã cắt đất, cho Cầm Long an định phần lãnh thổ gần Thiên Nam. Còn phần Cầm Hổ thì nắm giữa phần đất còn lại của Phồn An, tiếp tục làm quốc vương tiểu quốc Phồn An. Nhưng do tiểu quốc Phồn An bé nhỏ, lại ít dân cho nên thường xuyên bị các quốc gia lân cận ức hiếp. Lão phụ vương thì tuổi cao sức yếu, không thể đánh trận nên phải nhún nhường. Cầm Long cũng như vậy, càng là không đánh trận, không thích giao tranh. Cho nên trước áp bức xâm lược của các quốc gia kia, Cầm Long đã mang cả vùng lãnh thổ dưới cai trị của mình xin sáp thuộc vào Thiên Nam quốc. Cầm Long sống gần với người Nam quốc cho nên rất hảo cảm với dân tộc này. So với các quốc gia Xiêm La và Lão Qua, Thiên Nam an định hơn và người dân cũng hiền lành, ít gây chiến hơn cho nên Cầm Long muốn dựa vào Thiên Nam.

Từ ngày vua Vĩnh Thuận phê chuẩn sáp nhập của Cầm Long, còn đổi tên vùng đất của Cầm Long thành châu Qui Hợp. Vua còn tuyên bố từ nay, bộ phận người Phồn An ở châu Qui Hợp cũng chính là người Thiên Nam quốc, không phân biệt đối đãi. Những ngày tháng đó, cuộc sống người dân ở châu Qui Hợp rất sung túc. Cầm Long vẫn cai quản châu Qui Hợp, lại có quan hệ rất tốt với quan thủ trấn Trấn Ninh là Vũ Văn Quân. Dân chúng giữa hai nơi Qui Hợp và Trấn Ninh qua lại rất thuận lợi. Nhưng sau đó, đột nhiên lão phụ vương cao tuổi của Cầm Long qua đời. Cầm Long đưa phu nhân trở lại quốc thổ Phồn An để chịu tang. Sau đó, trên đường trở về lại bị quân Lão Qua phục kích tử nạn. Còn phu nhân Lạc Hoa của hắn cũng mất tích từ đó. Ngay khi Cầm Long vừa mất, Cầm Hổ cùng liền đưa quân xâm phạm lãnh thổ của đại ca mình, vừa chém gϊếŧ vừa cướp đoạt khiến vùng đất Qui Hợp loạn đến xơ xác. Ngay cả thủ trấn Vũ Văn Quân vốn muốn đưa quân sang giúp Qui Hợp đánh đuổi quân của Cầm Hổ nhưng không ngờ, ngay vào lúc ấy Vũ Văn Quân cũng bị ám sát chết. Quan mới đến là Lê Hữu Hào nhìn thấy thế cuộc của Qui Hợp hỗn loạn, lo sợ bản thân cũng khó bảo toàn Trấn Ninh, cho nên dứt khoát từ chối khẩn cầu xin cứu viện của Cầm Thiên. Lê Hữu Hào đóng cửa thành Trấn Ninh, cô lập Qui Hợp bên ngoài, sau đó mới dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế Thiên Nam hiện tại là Lê Duy Minh định đoạt.

Nghĩ lại chuyện cũ, Cầm Thiên lại không nén nổi thở dài một tiếng. Mộng Khuê rót trà cho y, nàng quan tâm nhìn y khẽ hỏi:

- A Thiên, A Khuê tỉ biết, tỉ không giúp được gì cho đệ. Nhưng mà tỉ đã hứa với mẫu thân đệ sẽ chăm sóc cho đệ. Đệ có tâm sự nên nói ra với tỉ, đệ sẽ nhẹ lòng hơn!

Cầm Thiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt thâm trầm nhìn Mộng Khuê. Đứa nhỏ này, tuổi thì rất nhỏ nhưng tâm tư thật sự rất già dặn, rất sâu sắc. Chính nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ đoán được ý nghĩ của y.

- A khuê tỉ! Chuyện này, chỉ có tỉ mới có thể giúp được đệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi