TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


- Rượu cũng giống như cảm xúc con người, những loại rượu khác nhau sẽ thể hiện ra những cảm xúc cũng khác nhau. Hồng tửu dâng trào nóng bỏng, Liệt Tửu thì táo bạo cuồng nhiệt, Bạch Tửu thì hương thơm ôn nhu ngào ngạt... Mỗi một chủng loại rượu đều có cảm xúc riêng của mình. Chỉ khi nào ngươi có thể hoàn toàn hiểu rõ những cảm xúc của chúng nó, sau đó đem cảm xúc của chính bản thân mình hoàn toàn dung hợp vào chúng nó, như vậy ngươi đã có tiền đề căn bản của việc trở thành một gã Điều Tửu Sư xuất sắc rồi. Kỹ xảo có thể thông qua tập luyện mà tiến bộ, nhưng cảm giới cũng cần phải có lĩnh ngộ. Ngươi cần phải mỗi ngày đều phải làm bạn với rượu, cảm nhận cảm xúc của chúng nói, khi đó mới có thể chân chính có tiến bộ, giúp cho ngươi có thể điều chế ra được các loại rượu ngon có khả năng ẩn chứa cảm xúc của tâm hồn.
Nói đến rượu, đôi mắt Cơ Động không tự chủ sáng ngời lên:
- Những thứ ta có thể dạy ngươi chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Đó cũng là những tổng kết mấu chốt nhất của cả đời Điều Tửu của ta. Về phần có thể phát huy như thế nào, đạt đến trình độ như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn xem ngươi nổ lực bao nhiêu và ngộ tính được bao nhiêu mà thôi.
Cơ Dạ Thương chăm chú nghe Cơ Động nói, trong mắt thể hiện ra vẻ suy tư, lẩm bẩm:

- Thấu hiểu cảm xúc của rượu, dung nhập cảm xúc của mình vào đó. Cơ Động, nếu như ta không biết tuổi của ngươi, chỉ sợ ta sẽ cho là ngươi đã hơn trăm tuổi rồi. Có lẽ, trên phương diện Điều Tửu, ngươi thật sự là một tuyệt thế thiên tài. Những lời mà ngươi vừa nói, chỉ cần ta dốc sức cả đời mà có thể đạt được, như vậy ta đã thỏa mãn rồi.
Cơ Động nói:
- Nếu như cuộc sống trong Bình Đẳng Vương gia tộc buồn tẻ, chán nản như thế, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện phản kháng hay sao?
- Phản kháng?
Cơ Dạ Thương lắc đầu cười khổ:
- Không, ta không thể. Từ khi lên bảy tuổi, ông nội đã dạy ta hai chữ, đó chính là trách nhiệm. Đây là trách nhiệm của ta. Phụ thân đã khiến cho ông nội thương tâm đủ rồi, ta sao lại có thể làm như vậy được. Phụ thân cũng là con trai độc nhất, cũng thừa nhận sự giáo dục giống như ta. Nhưng mà, mỗi người đều có tâm lý phản kháng. Ta bởi vì học Điều Tửu, nên mới có thể đè nén cảm xúc của mình, nhưng phụ thân lại không có được sự may mắn như ta.
Đến một ngày ông ta không chịu đựng nổi nữa, rốt cuộc cũng không chịu nổi được áp lực quá mức kia, đã bỏ trốn khỏi vương phủ. Ông nội nổi giận, phái các cao thủ của vương phủ toàn lực truy tìm. Nhưng phụ thân của chúng ta cũng là một thiên tài, ông ta hiểu rõ tính cách của từng người trong Vương phủ, lợi dụng nhiều biện pháp khác nhau, rốt cuộc cũng thành công trốn thoát khỏi Trung Thổ Đế Quốc, chạy tới Nam Hỏa Đế Quốc, bắt đầu ẩn cư, trải qua cuộc sống an nhàn. Trước khi rời khỏi Vương phủ, mẫu thân đã mang thai ta. Từ mặt nào đó mà nói, phụ thân của chúng ta cũng xem như tròn trách nhiệm với Bình Đẳng Vương gia tộc, nhưng lại vô trách nhiệm với vợ con.

Phụ thân chính là người kế thừa duy nhất của Bình Đẳng Vương, ông nội hạ xuống một mệnh lệnh, bằng vào thế lực của gia tộc, thậm chí là thế lực của toàn bộ Trung Thổ Đế Quốc, rốt cuộc năm năm sau cũng tìm ra được nơi ẩn cư của phụ thân. Tại nơi ẩn cư, phụ thân đã kết hôn với một nữ nhân bình dân. Theo lời ông ta nhắn lại, cuộc sống lúc đó của ông ấy quả thật an nhàn, tự do tự tại. Khoảng thời gian đó, chính là khoảng thời gian thần tiên nhất trong cuộc đời ông ta. Căn cứ theo những gì tướng lĩnh vương phủ nói lại, tướng mạo của nữ nhân kia quả thật cũng không đẹp, so sánh với mẫu thân ta mà nói, quả thực là một trời một vực, chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình dân hoàn toàn bình thường mà thôi.
Nhưng mà, khi ở chung với bà ta, trên mặt phụ thân lại tràn ngập hạnh phúc. Mặc cho bọn gia tướng khuyên bảo như thế nào, phụ thân cũng kiên quyết không chịu theo bọn chúng trở về gia tộc. Bởi vì ông nội đã hạ mệnh lệnh, nên mặc dù bất đắc dĩ, nhưng đám gia tướng vẫn phải động thủ, cố gắng dùng võ lực áp chế phụ thân, bắt ông đem về. Phụ thân mặc dù thực lực cường hãn, nhưng cũng không chống nổi nhiều người vây công. Ngay khi ông ta nhìn qua giống như là đang bị nguy hiểm, nữ nhân bình dân kia đột nhiên đem thân thể che trước mặt ông, thay thế ông đón nhận một kiếm vốn cũng không hề có sát ý, chết ngay trên ngực phụ thân.
Bọn gia tướng nói, trong lúc bà ta chết, trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh, không hề có chút nào vì mình sắp chết mà sợ hãi. Mà phụ thân lúc đó lại sợ đến ngây người. Ông nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong lồng ngực mình từ từ lạnh dần, thần sắc ông đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ lùng. Ông nói với bọn gia tướng, ta đồng ý theo các ngươi trở về, nhưng các ngươi chờ ta một chút. Nói xong ông ôm thân thể đã lạnh ngắt của nữ nhân kia chầm chậm quay vào trong phòng. Bọn gia tướng mắt thấy phụ thân đau khổ ôm nữ nhân đã chết kia, cũng không dám quá mức ép buộc ông, chỉ có thể lẳng lặng ở bên ngoài phòng mà chờ đợi. Nhưng mà, đợi một hồi lâu, thủy chung cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Khi cả đám cảm thấy có chuyện không ổn, chạy vào phòng xem xét, cái mà bọn nhìn thấy, chỉ là hai cỗ thi thể mà thôi.
Nói đến đây, thanh âm Cơ Dạ Thương đã gần như là thì thào:
- Ngươi hẳn là đoán được, nữ nhân kia chính là mẫu thân của ngươi. Thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực mẫu thân ngươi, cũng đã đồng dạng đâm xuyên qua trước ngực phụ thân. Phụ thân ôm nàng vô cùng chặt, mãi cho đến khi an táng, thân thể hai người cũng không hề chia lìa ra. Lúc phụ thân chết, thần sắc trên mặt cũng chỉ có ôn nhu mà thôi.
Trầm mặc, Cơ Động và Cơ Dạ Thương đều lâm vào trầm mặc một hồi lâu. Không biết từ khi nào, trên mặt Cơ Động cũng đã tràn ngập nước mắt, thì thào nói:
- Có lẽ, đối với mẫu thân ngươi mà nói, phụ thân là một người chồng vô trách nhiệm. Nhưng mà, ông ta dù sao cũng là một người chồng có dũng khí. Có thể cùng với người mình yêu mà chết, có lẽ đây chính là kết cuộc mà hắn đã sớm lựa chọn.

Cơ Dạ Thương nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Phụ thân trước khi chết có dùng máu ghi lại mấy chữ trên tường. Cho dù ta chết, ta cũng tuyệt không để cho con ta trở thành Cá chậu chim lồng. Con Tích Long là ma thú tọa kỵ của phụ phân, lúc đó cũng đã bị thương nặng, cũng đã biến mất. Hiện tại nghĩ lại, nhất định là phụ thân đã ra lệnh cho nó đem ngươi bỏ trốn. Không ngờ là, ngươi kế thừa cũng không phải là ma lực Mậu Thổ Hệ của phụ thân, mà là Âm Dương Song Hỏa thuộc tính cân bằng của mẫu thân ngươi. Bọn gia tướng cố tìm kiếm tung tích của ngươi, nhưng mà, cũng không ai biết bộ dáng của ngươi ra sao. Cuối cùng bọn họ tìm ra, cũng chỉ là thi thể trọng thương của con Tích Long mà thôi. Mãi cho đến khi Hoàng Lê Minh tìm thấy được cái Ngọc bài trên cổ của ngươi, dấu ấn trên đó chính là ấn ký của Bình Đẳng Vương nhất tộc chúng ta, chúng ta mới biết được, ngươi không ngờ là thật sự tồn tại, và lại còn sống nữa.
Tạm dừng một chút, Cơ Dạ Thương bước đến trước mặt Cơ Động, hai tay nắm lấy bả vai hắn:
- Cơ Động, nói nhiều như thế, ta chỉ muốn ngươi hiểu một chuyện. Phụ thân, mẫu thân của ngươi, chưa bao giờ bỏ mặc ngươi cả, ngay cả trước khi bọn họ chết, cũng sợ ngươi phải lâm vào cuộc sống tù túng trong Vương phủ mà đem ngươi bỏ trốn đi. Kẻ chân chính bị phụ thân đối xử không công bằng, phải là ta mới đúng. Từ nhỏ tới lớn, ta chưa bao giờ đón nhận được bất cứ tình thương của phụ thân cả. Ngươi có thể nói một câu công bằng, đến tột cùng là ai đúng ai sai đây? Ông nội có sự lựa chọn khác hay sao? Vì sự vinh nhục của Bình Đẳng Vương gia tộc, là người kế thừa duy nhất của gia tộc, thật sự có sự lựa chọn khác hay không? Có lẽ, ngươi sẽ vì chuyện của phụ thân mà oán trách ông nội. Nhưng mà, chúng ta phận là con cháu, làm sao có tư cách mà oán hận trưởng bối đây? Bi kịch đã diễn ra, không phải nhất định phải có người nhận trách nhiệm. Phụ thân theo đuổi chính là sự tự do, còn ông nội theo đuổi chính là sự vinh nhục của gia tộc. Ai đúng ai sai đây?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi