TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


- Đại trưởng lão.
Tất cả các Trưởng lão các Bộ lạc đều gấp giọng hô to.
Áo Đa Mụ nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt màu xanh đậm chảy dài trên gương mặt già nua:
- Thân là Thủ tịch Trưởng lão Bộ Tộc, chỉ có thể tận mắt nhìn tộc nhân chết thảm, bộ tộc bị hủy diệt. Ta thẹn với Liệt tổ liệt tông, nếu các ngươi không chịu nghe lời ta phân phó, hiện tại ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi. Các ngươi nhất định phải chạy đi, tìm được Vương của chúng ta, để Vương dẫn dắt những tộc nhân còn lại của bộ tộc đi tìm một gia viên mới. Chỉ có đi theo Vương, Sâm Yêu bộ tộc chúng ta mới có hi vọng được. Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng Vương. Nhanh, lập tức đi đi.
Mặt đất chấn động càng ngày càng rõ ràng, cho thấy địch nhân đang rất nhanh tiến tới gần. Trưởng lão các bộ lạc đúng là vẫn nghe theo mệnh lệnh của Áo Đa Mụ. Bọn họ đồng loạt cúi đầu bái Áo Đa Mụ một cái, sau đó rất nhanh dẫn theo bộ lạc của mình băng rừng mà đi. Những Sâm Yêu trên năm mươi tuổi tự giác ở lại. Tốc độ bọn họ quá chậm, đi theo chỉ khiến liên lụy những tộ nhân trẻ tuổi. Chỉ có những thanh niên cùng với trẻ con được chạy thoát, bộ tộc Sâm Yêu mới có hi vọng.
Những Sâm Yêu trên năm mươi tuổi, số lượng trên sáu vạn người. Không cần Áo Đa Mụ hạ mệnh lệnh, bọn họ đều tự giác sắp thành từng hàng ngang san sát nhau, sự tuyệt vọng trong mắt mọi người đã biến mấy, còn lại cũng chỉ là sự kiên nghị quyết tuyệt, sự kiên nghị có màu xanh biếc. Mỗi người bọn họ muốn dùng chính thân thể của mình, vì các tộc nhân trẻ tuổi mà tranh thủ từng phút từng giây thời gian. Sáu vạn người, muốn giết chết hết toàn bộ cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Cho dù là dùng thân thể mình để ngăn cản, bọn họ cũng tuyệt đối không lui về sau nửa bước. Cơ hội kéo dài cuối cùng của Bộ tộc Sâm Yêu này, toàn bộ đang nằm trên người của hơn sáu vạn Sâm Yêu cao niên này. Dưới sự dẫn dắt của Áo Đa Mụ, cái mà bọn họ đang bộc phát ra, chính là Sinh Mệnh cuối cùng của chính bản thân mình.

Xa xa, thân ảnh Diệt Tuyệt Quân Đoàn cao lớn đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt đám Sâm Yêu. Lúc Áo Đa Mụ chứng kiến đám Diệt Tuyệt Trọng Kỵ Binh, hắn liền hiểu rõ vì sao mà Sâm Yêu Quân Đoàn lại bại trận nhanh như vậy, bại thảm hại như vậy. Cái này cũng không phải là lực lượng của Kim Ưng Thương Hội, mà là lực lượng của Đế Quốc, hơn nữa lại còn là lực lượng cao cấp nhất của Đế Quốc. Quân Đoàn do toàn bộ kỵ binh ma thú tạo thành, làm sao mà lực lượng của Sâm Yêu bộ tộc có khả năng ngăn cản cơ chứ?
Chậm rãi giơ cao thanh quyền trượng Trưởng lão trong tay lên, Áo Đa Mụ cơ hồ là hò hét khàn cả giọng:
- Hỡi tộc nhân, vì sự trường tồn của tộc ta, vì truyền thừa huyết mạch Sâm Yêu nhất mạch, trước khi chảy hết giọt máu cuối cùng còn lại, chúng ta vĩnh viễn không lùi bước. Xông lên!
Hơn sáu vạn Sâm Yêu lão niên, không hề có một ma sư, thậm chí còn có kẻ chưa từng tiếp xúc với chiến đấu, thế nhưng trong nháy mắt này, đã bộc phát ra hào quang trước giờ chưa từng có. Trong ánh mắt của mỗi một người bọn họ, đều lóe lên lệ quang cùng sự quyết tuyệt, lóe ra hào quang Sinh mệnh lực rực rỡ nhất, chạy như điên phóng tới.
Trong tay bọn họ cũng không có vũ khí gì, chỉ có khối thân thể màu xanh biếc mà yếu ớt. Mặc dù là như thế, nhưng bọn họ đều dang rộng cánh tay mình ra, hướng tới đám Trọng Kỵ Binh choáng đầy khí tức hủy diệt kia mà ưỡn ngực vọt tới.
Thanh âm hò hét không ngừng vang vọng khắp Sinh Mệnh Chi Sâm, vào giờ khắc này, trong toàn bộ Sinh Mệnh Chi Sâm, giống như là có vô hạn Sinh Mệnh Khí Tức ngưng tụ lại, để khuyến khích tinh thần của đám Sâm Yêu.
Lô Tạp Nhĩ ngồi ngay ngắn trên lưng Sát Mộc Ma Long, nhíu mày nói:
- Đám Sâm Yêu kia điên hết rồi sao? Bọn họ muốn tự sát à?
Nhìn đám Sâm Yêu đang dang rộng hai tay, giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa phóng đến, nhìn một đám tộc đàn giống như là một mảnh hải dương xanh biếc kia, trong mắt Trần Long Ngạo giống như có một cảm giác gì đó.
- Không, bọn họ không có điên, vì để kéo dài sự tồn tại của chủng tộc mình, bọn họ đang làm ra sự cố gắng cuối cùng của mình. Đây là một dân tộc đáng tôn kính.

Lô Tạp Nhĩ biến sắc:
- Thiên Tôn đại nhân, ngài không phải...
Trần Long Ngạo lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Bất luận bọn họ đáng tôn kính đến thế nào đi nữa, ta là một gã quân nhân. Trong đầu của quân nhân, chỉ có hai chữ phục tùng. Diệt Tuyệt, là sứ mạng của ta. Ta chỉ có thể để cho bọn họ chết rõ ràng một chút mà thôi. Diệt Tuyệt Quân Đoàn, Đội hình chữ Nhất!
Một ngàn kỵ sĩ của Diệt Tuyệt Quân Đoàn nhanh chóng thay đổi trận hình. Mỗi người đều nâng lên thanh trường thương trong ta mình, nháy mắt sắp thành đội hình chữ Nhất, tựa như là một bức tường thành sắt thép vậy, hiện lên trước mặt của sáu vạn tên Sâm Yêu lão niên.
Những Sâm Yêu xông lên hàng đầu đã phóng tới, huyết quang nháy mắt băng hiện. Cơ hồ có thể rõ ràng nhìn thấy máu tươi bắn lên tung tóe, ngay tại trước mặt hàng rào của Diệt Tuyệt Quân Đoàn xếp thành một hàng thẳng đứng bốc lên, hình thành một hành lang bằng máu dài ngút ngàn.
Thanh trường thương trong tay kỵ sĩ của Diệt Tuyệt Quân Đoàn mỗi lần đâm ra, ít nhất có hai thân thể của Sâm Yêu bị đâm xuyên qua. Lợi trảo của Tích Long cũng hất văng ít nhất mấy người. Nhưng mà, đám Sâm Yêu bao nhiêu năm nay nhu nhược yếu đuối, không ngờ căn bản không hề lùi bước. Cho dù thân thể bị trường thương đâm xuyên qua, nhưng bọn họ vẫn liều mạng mang theo thanh trường thương chạy về phía trước, ý đồ muốn dùng răng, tay mình mà cắn xé, cào cấu đống sắt thép kim loại kia. Giống như lời của Áo Đa Mụ trưởng lão vừa nói vậy, bọn họ chính là đang dùng đến giọt máu tươi cuối cùng của mình để kéo dài thời gian cho tộc nhân. Trước khi chảy hết giọt máu tươi cuối cùng trong thân thể mình, bọn họ tuyệt đối không chịu từ bỏ.
Cho dù là các lão Sâm Yêu đã chết đi, nhưng thi thể bọn họ vẫn như trước ôm chặt lấy chân của đám Tích Long, không để cho chúng tiến thêm một bước nào. Chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, bọn họ vẫn dùng phương pháp công kích nguyên thủy nhất mà đánh sâu vào bức tường thép Trường Thành không có khả năng lay động này.
Tuổi của Áo Đa Mụ thật sự là đã quá lớn, trong Sâm Yêu bộ tộc, hắn tuyệt đối có thể xem như là trường thọ nhất. Nhưng mà lúc này hắn vẫn đang chạy như điên, hướng về phía bức Trường Thành sắt thép kia, hướng về phía những mũi thương tử vong kia mà chạy như điên. Miệng há to thở hổn hển, tim gan giống như có lửa thiêu đốt bên trong, nhưng hắn vẫn như trước chạy như điên. Hắn muốn cùng các tộc nhân chết cùng một chỗ, cũng đồng dạng muốn vì các tộc nhân mà tranh thủ thêm thời gian.
Hết thảy trước mắt hắn đã biến thành một mảnh màu đỏ. Núi thi thể, biển máu, cứ như vậy trong sự tàn sát một chiều mà hiện ra. Từng đám từng đám thi thể Sâm Yêu chồng chất thành núi trên mặt đất. Chỉ trong chốc lát, cũng đã có hơn một vạn Sâm Yêu chết trong sự xung phong không chút cơ hội này. Nhưng mà, cho dù bọn họ liều chết xung phong như vậy, những vẫn như cũ không thể khiến cho Diệt Tuyệt Quân Đoàn, Đệ nhất quân đoàn của Đông Mộc Đế Quốc này ngừng tiến lên thêm.
Áo Đa Mụ trực tiếp hướng về phía mà hắn nhìn thấy rõ nhất, cũng chính là đầu Bích Ngọc Tích Long Vương cao lớn nhất. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, người đang ngồi ngay ngắn trên lưng Bích Ngọc Tích Long Vương đang phát ra sát khí lạnh như băng.

- Là Áo Đa Mụ, Đại Trưởng lão của Sâm Yêu bộ tộc. Mau bắt lấy hắn. Chỉ cần bắt được hắn, nhất định có thể lấy được rất nhiều bí mật của Sâm Yêu.
Lô Tạp Nhĩ có chút hưng phấn phóng về phía Áo Đa Mụ. Nhưng mà, một thanh Long thương thật lớn, dài hơn bảy thước đã chắn ngang người hắn.
Trần Long Ngạo lạnh lùng nói:
- Một vị Trưởng lão thấy chết không sờn, vì tộc nhân mình mà phát động công kích tự sát như thế, không nên chịu bất cứ vũ nhục nào nữa. Duy nhất chỉ có chết dưới thương của ta, mới là kết cuộc tốt nhất của hắn.
Quang mang chợt lóe lên trong mắt hắn, nháy mắt, mũ giáp trên đầu hạ xuống, che lại khuôn mặt của hắn. Ngọc Bích Tích Long Vương ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, đột nhiên phóng vọt tới trước. Thanh Long thương hơn bảy thước trong tay Trần Long Ngạo quét ngang trên không trung một được, hơn trăm đạo bích quang từ trong đó bắn tung ra, nháy mắt đã mang đi sinh mệnh của hơn trăm lão Sâm Yêu. Ngay sau đó, mũi Long thương của hắn đã chỉ thẳng về phía Áo Đa Mụ, mũi thương sắc bén kia đã đâm thẳng tới trước ngực Áo Đa Mụ.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng hét rung động trời xanh đột nhiên tựa như lôi đình vang lên trên không trung. Một khỏa Hỏa Cầu khổng lồ mang theo khí thế không gì sánh kịp chợt từ trên trời giáng xuống, bắn thẳng về phía ngay trước mặt của Trần Long Ngạo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi