TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Phất Thụy lắc đầu, nói: “Trước kia thì đúng vậy, nhưng bây giờ thì không. Đến cả quân đoàn Kim Cương cũng chỉ là thuộc hạ của nhà hắn thôi. Cơ Dạ Thương là anh trai cùng cha khác mẹ với Cơ Động, đương kim Bình Đẳng Vương hiện giờ chính là ông nội của Cơ Động. Cho nên nếu xét ra thì quân đoàn Kim Cương bất quá thì cũng chỉ là thuộc hạ của Bình Đẳng vương mà thôi. Muội không cần phải lo lắng như thế.”
Lam Bảo Nhi nghe mà trợn mắt há mồm, nếu như lời của Phất Thụy là thật thì Cơ Động chẳng phải là cháu của Bình Đẳng vương hay sao? Cái này…!
Phất Thụy cười ha hả, nói: “Chuyện đó để sau đi, muội đã ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn với bọn huynh nào. Dù sao đây cũng là quán ăn mà.”
“Được.” Lam Bảo Nhi lau khô nước mắt, cũng không khách sáo ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Cơ Động.
Cơ Động quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau đã lập tức quay đi. Có Lam Bảo Nhi cùng ăn, không khí bàn ăn vốn náo nhiệt bỗng nhiên thay đổi. Phất Thụy, A Bỉnh và Chúc Diễm thì không sao, chỉ mỗi Cơ Động là hơi mất tự nhiên.
A Bỉnh quan sát Cơ Động một lát, rồi nhìn sang Lam Bảo Nhi, trên mặt y lộ vẻ buồn cười tựa như đã hiểu. Bề ngoài của y tuy thô hào, nhưng tâm tư lại hết sức tinh tế, dĩ nhiên đã nhìn ra giữa hai người này có điều gì đó mờ ám. Y lại nhớ đến lần trước Cơ Động đi cùng hai nàng thiếu nữ, trong lòng không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Anh hùng quả nhiên khó qua ải mỹ nhân a!”
“Cơ Động, huynh về lúc nào thế?” Sau một lúc ăn cùng với mọi người, tâm tình Lam Bảo Nhi mới dần bình tĩnh lại, quay sang Cơ Động bên cạnh hỏi.

“À! Hôm qua mới về tới.” Cơ Động trả lời một cách máy móc.
Nếu nói hắn không có chút hảo cảm với Lam Bảo Nhi thì không đúng. Dù sao từ lần hỗ trợ lẫn nhau của hai người ở vòng sơ khảo, rồi thêm hơn mười ngày Lam Bảo Nhi chăm sóc hắn ở Thánh tà chiến trường. Những điều đó hắn vĩnh viễn không quên. Nhưng trong lòng hắn từ lâu chỉ có mỗi Liệt Diễm, không thể nào chứa thêm một ai khác nữa. Hắn lại không muốn Bảo Nhi đau khổ, cho nên đến giờ hắn vẫn cư xử lạnh lùng với nàng.
Nhìn Cơ Động đang ngồi nghiêm trang, Lam Bảo Nhi khẽ cắn môi. Mặc dù sau khi nhìn thấy Liệt Diễm, nàng đã biết được nam nhân này vĩnh viễn không thể thuộc về mình nữa rồi, nhưng nàng vẫn không sao quên được lúc Cơ Động cứu nàng tại vòng sơ khảo. Mặc dù về sau, thực lực Cơ Động càng mạnh, ở Thánh Tà chiến trường đại phát thần uy, thì trong lòng Lam Bảo Nhi, hình tượng sâu đậm nhất vẫn là hình ảnh lạnh lùng kiêu ngạo đầy dũng mãnh của một người thanh niên đối mặt với cường địch.
Nữ nhân vốn khó quên được người đàn ông đầu tiên của đời mình, cho dù giữa Cơ Động với Lam Bảo Nhi không hề phát sinh chuyện gì quá mức, nhưng hắn là người nam tử đầu tiên làm nàng xao động. Không phải Lam Bảo Nhi chưa từng thử quên hắn, tìm kiếm người khác thích hợp hơn với mình, ví dụ như Lang Thiên Ý ban nãy. Nhưng có lẽ giống như ngọc quý sợ nhất là va chạm với nhau, dù nàng có cố ép bản thân tiếp nhận tâm ý của những người khác, thì trong lòng vẫn tự động so sánh họ với Cơ Động, rồi từ đó, theo bản năng nàng lựa chọn cự tuyệt.
Mỗi một lần gặp lại Cơ Động, Lam Bảo Nhi lại phát hiện, hình như sức chống cự của nàng với hắn càng lúc càng yếu đi. Lúc nãy đi với Lang Thiên Ý tới đây, chỉ mới ngồi xuống nhưng nàng đã nhận ra bóng lưng của Cơ Động. Bốn năm qua đi, Cơ Động càng lúc càng trưởng thành, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì lẽ ra Lam Bảo Nhi phải không nhận ra hắn mới đúng. Nhưng trong lòng như có thần giao cách cảm, nhìn thấy hắn là nàng đã thất thần. Nhất là khi thấy Phất Thụy ngồi cạnh, nàng càng chắc rằng mình đoán đúng. Bởi vì phút giây thất thần đó, lúc Lang Thiên Ý cao giọng mắng thì nàng mới không ngăn lại kịp. “A, đúng rồi… Tiểu sư đệ, ta nhớ lúc trước hình như theo đệ đến đây còn có hai cô bé nữa mà, các nàng đâu rồi?” Phất Thụy nhìn thấy bộ dáng của Cơ Động cùng Lam Bảo Nhi, không khỏi than thầm. Đối với tính cách của Cơ Động y hiểu quá rõ, cho nên y mới quyết định giúp Cơ Động một tay.
Nghe Phất Thụy hỏi, Cơ Động liền hiểu ngay ý của hắn, mỉm cười: “Các nàng còn có chút chuyện, đã đi trước rồi.”
Phất Thụy cười hắc hắc: “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, chẳng lẽ tính một mũi tên hạ hai con chim sao?” Những lời này của y không phải là lời nói đùa tùy tiện, mà là đang dò xét Cơ Động lẫn Lam Bảo Nhi. Nếu như Cơ Động vốn có ý định hạ hai con chim cùng lúc thì hắn cũng có thể hạ cả ba con luôn được mà. Dĩ nhiên với điều kiện là Lam Bảo Nhi đồng ý, không chừng bọn họ có thể sống hòa thuận với nhau cũng nên. Đây là một câu mà mang tới hai tầng ý nghĩa.
Cơ Động vội vàng lắc đầu, nói: “Sư huynh, người chớ nghĩ lung tung. Người mặc áo giáp vàng kia chỉ là bằng hữu của bạn gái đệ. Người mang váy dài mới chính là người thương của đệ. Nàng tên là Liệt Diễm, nếu lần sau có cơ hội ta sẽ giới thiệu nàng với huynh. À, đúng rồi, lần trước chắc huynh cũng đã thấy qua nàng ở Liên nghị dạ hội, lúc đó nàng đang khiêu vũ với ta ấy.”
Phất Thụy giật mình nói: “Chính là cô gái đã khiến ngươi giận dữ mà rat ay đó à! Ta bây giờ vẫn còn nhớ được cảnh tượng lúc ngươi và nàng khiêu vũ, nàng thật sự là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng thấy! Tiểu sư đệ, vận khí của ngươi đúng là tốt một cách bất thường a.” Nhìn thấy ánh mắt của Cơ Động, Phất Thụy đã hiểu, Lam Bảo Nhi không hề có một chút cơ hội nào cả. Bảo Nhi, xin lỗi muội, sư huynh không giúp được muội rồi, tốt nhất là muội nên sớm quên đi tiểu sư đệ của ta thôi.
Quả nhiên, khi nghe được cuộc đối thoại của hai sư huynh đệ, sắc mặt Lam Bảo Nhi càng lúc càng tái nhợt. Ánh mắt luôn nhìn về phía Cơ Động cũng thu lại, nàng chậm rãi cúi đầu.
Cơ Động nói: “Trong lòng đệ, Liệt Diễm còn quan trọng hơn cả tính mạng. Tới bây giờ, đệ vẫn không hề hối hận về chuyện đã giết chết Cơ Dật Phong. Cho dù khi biết hắn là đường huynh thì đệ cũng không hối hận. Cả đời này, đệ chỉ có một nữ nhân là Liệt Diễm. Nàng là nữ thần trong lòng đệ, trừ nàng ra, trong tim đệ đã không còn chỗ cho những người khác nữa rồi.”
Yên tĩnh, ngay cả khi Phất Thụy liên tục nháy mắt ra dấu cho Cơ Động dừng lại thì hắn vẫn nói ra toàn bộ những lời này. Bởi thà đau ngắn còn hơn đau dài. Xin lỗi Bảo Nhi, nàng là một cô gái tốt, nhưng ta không thể đến với nàng, hơn nữa ta cũng không muốn nàng đau khổ.
Nước mắt rốt cuộc không thể kiềm, lăn dài trên má, Lam Bảo Nhi không dám nhìn Cơ Động, chỉ cố nén sự xúc động, chậm rãi đứng lên, hướng về bọn Phất Thụy, A Bỉnh, Chúc Diễm hành lễ: “Hai vị sư huynh, Chúc Diễm đại sư, thân thể muội không khỏe lắm, muội xin phép về trước.”
Nói xong, không đợi ai mở miệng, nàng đã xoay người bỏ chạy, còn chưa ra khỏi cửa thì tiếng khóc thảm thiết đã vang lên, tiếng khóc thất thanh bi thương không khỏi khiến cho người ta nhíu mày thương tiếc.

“Tiểu sư đệ, ngươi hơi quá đáng rồi. Bảo Nhi là một cô gái tốt, cớ sao ngươi lại làm nàng đau lòng như thế? Không thể dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn một chút sao?”
Cơ Động cười khổ một tiếng: “Sư huynh, tâm ý của Bảo Nhi sao đệ lại không hiểu. Nhưng những lời vừa rồi của ta đều là những lời thật lòng, trong lòng đệ chỉ có Liệt Diễm. Đệ không thể san sẽ bất cứ tình cảm nào cho Bảo Nhi. Không bằng bây giờ cắt đứt đi mối tình si của nàng, như vậy có lẽ đối với nàng thì tốt hơn. Thà đau ngắn còn hơn là đau dài. Ài! Thôi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta uống rượu đi.” Vừa nói xong, hắn nhấc chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy nhưng lại không thể đáp lại tình cảm của nàng, Cơ Động thầm nghĩ, Bảo Nhi, chờ đến lúc lên Thánh Tà chiến trường, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn. Coi như hồi đáp lại phần nào tình cảm nàng dành cho ta vậy.
Đúng lúc ấy, thì bên ngoài truyền tới vô số tiếng bước chân rầm rập nhưng lại hết sức chỉnh tề, kèm theo đó là tiếng kim loại va chạm leng keng, lại một lần nữa phá hỏng tửu hứng của bốn người Cơ Động.
Phất Thụy nói: “Cái gì đến rồi cũng phải đến. Tiểu tử Lang Thiên Ý này quả thật không biết trời cao đất rộng là gì mà.” Cơ Động lúc này tâm tình vốn không được tốt, chậm rãi đứng lên, nói: “Sư huynh, A Bỉnh đại ca, đại ca, các người cứ tiếp tục uống rượu đi, đệ ra ngoài xem một chút.”
Vừa nói xong, hắn đã đứng lên, lúc đang chuẩn bị dời bước thì cánh cửa đã bị đẩy bật ra. Từ bên ngoài có ba người đi vào, hay có thể nói là hai người dẫn theo một người tiến tới.
Trong hai người kia, Cơ Động chỉ biết một, đó chính là Đại thống lĩnh Lang Nha của quân đoàn Kim Cương, cũng là người lúc đầu dẫn theo quân đoàn Kim Cương hộ tống hắn vượt qua rừng rậm ở Đế quốc Đông Mộc, xuyên qua biên giới của đế quốc Trung Thổ mà tiến vào địa linh sơn mạch. Người bên cạnh Lang Nha, có thân hình cao lớn, không thua kém Phất Thụy bao nhiêu, tướng mạo nanh ác, tà khí dày đặc. Toàn thân y đều tản ra một thứ khí thế dữ dội như núi lửa chờ chực phun trào. Cảm nhận được khí thế của người này, ánh mắt Cơ Động trở nên ngưng trọng, nếu hôm nay phải đối đầu với người này thì tình hình không ổn lắm. Nếu nói khí thế tỏa ra trên người đại thống lĩnh Trần Long của quân đoàn Diệt Tuyệt ra mắt Cơ Động lúc trước là sát khí, thì khí thế từ người này tỏa ra chính là thiết huyết. Lang Nha vốn là một quân nhân vô cùng cường đại và xuất sắc, nhưng đi bên cạnh hắn thì vẫn có vẻ yếu thế hơn không ít. Mà người y đang dẫn theo chính là Lang Thiên Ý.
Thấy Cơ Động, Lang Nha nhanh chóng kề tai người đàn ông trung niên tràn đầy khí tức thiết huyết kia nói gì đó. Chỉ thấy y gật đầu, sải bước đi vào phạm vi năm thước chung quanh Cơ Động.
Ma lực trong cơ thể Cơ Động nhanh chóng được điều động, ở phía sau hắn Phất Thụy, A Bỉnh cùng Chúc Viêm tất cả đều đứng lên, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Nhưng không ai ngờ, nam nhân kia vừa bước tới, lại nghiêng người quỳ rạp xuống đất, nói chính xác hơn là cùng Lang Thiên Ý quỳ xuống trước mặt Cơ Động.
“Tham kiến thiếu chủ, Lang Tà bất lực không biết cách dạy con, hôm nay đặc biệt tới đây xin thỉnh tội.”
Lang Tà? Ra là thế, Cơ Động nghe được cái tên này, thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Khó trách người này có được uy thế khiếp người như vậy, quả nhiên là quân đoàn trưởng của quân đoàn Lang Tà. Có lẽ, ma lực của hắn không bằng Hi Lạc, Ốc Phật, những cường giả bát quan đỉnh phong. Nhưng nếu phải chiến đấu trên chiến trường, Cơ Động có thể khẳng định Hi Lặc cùng Ốc Phật đều không phải đối thủ của người này. Khí tức của Lang Nha không xê xích bao nhiêu so với Trần Long Ngạo. Mà Lang Tà lại làm cho hắn cảm thấy được áp lực còn lớn so với áp lực do hai Chí tôn cường giả là Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân mang lại. Điều này không phải dựa vào thực lực, mà là một loại cảm thụ dựa trên linh hồn. Sau khi có linh hồn chi hỏa, cảm giác của Cơ Động đã nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Vừa nói, Lang Tà vừa buông tay thả Lang Thiên Ý xuống, sắc mặt Lang Thiên Ý tái nhợt, thần sắc cực kỳ uể oải. Trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhưng lạ thay không hề có sự oán độc.

“Lang Tà tướng quân xin mời đứng lên, chuyện đã rồi thì hãy cho qua đi.” Lúc thấy Lang Nha thì Cơ Động đã nhận ra Lang Tà chắc chắn đã biết rõ về thân thế của hắn. Dù sao, hắn và Phất Thụy cũng vừa trở về từ cuộc chiến giữa hai đại công hội. Cho nên khi Lang Thiên Ý trở về tìm người báo cừu, nếu nhắc đến tên Phất Thụy thì hai huynh đệ Lang Tà, Lang Nha nhất định đã biết hắn là ai.
Lang Tà vẫn chưa đứng dậy, thanh âm trầm thấp nhưng hữu lực vang lên: “Thiếu gia, nghịch tử mạo phạm ngài, theo lẽ phải xử tội chết. Nhưng ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, xin thiếu chủ lưu lại một mạng cho hắn. Ta cũng đã đánh gãy cánh tay còn lại của nó. Nếu như thiếu chủ vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, Lang Tà nguyện chết thay cho nghịch tử.”
“Không thể, cha, đây là lỗi của con. Sao có thể để cho cha gánh tội thay được?” Lang Thiên Ý dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, gã tuy kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của gã đều từ phụ thân và quân đoàn Kim Cương tạo nên. Lúc này hai tay bị phế, cả người trọng thương, khiến gã không còn sự ngạo mạn lúc trước nữa, chỉ còn lại nỗi hối hận vô biên. Điều duy nhất mà gã mong muốn hiện giờ chính là đừng vì sai lầm của gã mà làm liên lụy tới phụ thân.
Cánh tay bị gãy không thể tựa trên mặt đất, nhưng gã vẫn kiên cường gượng dậy, hướng về Cơ Động dập đầu liên tục ba cái.
Cơ Động vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Lang Thiên Ý dập đầu với mình. Sau đó mới bước lên một bước, dìu Lang Tà đứng dậy.
“Lang Tà tướng quân, chuyện xảy ra lúc nãy cũng qua rồi. Lang Thiên Ý tuy sai nhưng hình phạt đánh gãy một cánh tay cũng đã đủ. Nể mặt tướng quân, coi như chuyện này chưa từng xảy ra vậy!”
Lang Tà mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống nhưng bị cánh tay cứng cáp của Cơ Động nắm lấy bả vai ngăn lại. Hai người mặc dù không sử dụng Ma lực nhưng Lang Tà kinh hãi phát hiện, nếu chỉ xét về lực lượng thì vị thiếu chủ này tựa hồ còn mạnh hơn cả mình. Đại chiến lúc trước, hắn đứng ở xa nên không quan sát rõ, không còn nghi ngờ gì nữa, vị thiếu chủ này mới đúng là người thừa kế duy nhất của một nhà Bình Đẳng vương. Nếu như hôm nay Cơ Dạ Thương là người đả thương Lang Thiên Ý, Lang Tà mặc dù sẽ không trả thù nhưng chắc chắn sẽ không mang Lang Thiên Ý đến bồi tội. Bởi vì Cơ Dạ Thương là người thừa kế hoàng thất. Nhưng Cơ Động thì khác hẳn, hắn là người thừa kế duy nhất của Bình Đẳng vương. Lang Tà mặc dù có thể có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với dòng tộc của Bình Đẳng vương thì y lại tuyệt đối trung thành. Nếu không, Cơ Vân Sinh sao lại yên tâm giao quân đoàn Kim Cương cho y được. Nên biết rằng, từ khi phụ thân của Cơ Động chết, Cơ Vân Sinh đã hoàn toàn coi Lang Tà như nhi tử của lão. Trong nhà Bình Đẳng vương, y có địa vị cực cao.
“Nghịch tử, còn không mau tạ ơn thiếu chủ.” Lang Tà nổi giận nói với Lang Thiên Ý.
Trong lòng Lang Thiên Ý phát sầu phát khổ, người ta đã đánh gãy hai tay của gã rồi, mà giờ phụ thân gã lại còn muốn gã cảm ơn người ta sao? Còn cái gì mà chuyện này coi như chưa hề xảy ra chứ? Gã đã bị tàn phế rồi đó! Sau này sợ rằng khó mà tiến bộ thêm được nữa, ngay cả việc phục hồi được như cũ hay không còn phải xem lại nữa là.
Tuy vậy mặc dù trong lòng thống khổ không thôi, nhưng miệng gã lại không thể không tạ ơn. Đúng lúc gã chuẩn bị mở miệng, thì Cơ Động lại đưa tay lên. Trong bàn tay hắn đã xuất hiện một cái bình nhỏ xanh biếc. Miệng bình vừa mở, một luồng sinh mệnh đậm đặc ngạt ngào trào ra, trong nháy mắt lan tràn khắp ngóc ngách xung quanh. Mỗi người dù chỉ hít một ngụm thôi, đều cảm thấy sảng khoái đến cực hạn.
“Lang Thiên Ý, ngươi hé miệng ra.” Cơ Động bình thản nói, Lang Thiên Ý ngây người, ngay cả Lang Tà cùng Lang Nha cũng vô cùng ngạc nhiên. Đây rốt cục là cái gì?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi