TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


Bọt khí trong Nham tương hồ không ngừng bốc lên sau đó vỡ tan tành, tựa như than khóc vì hết thảy sự việc phát sinh trước mắt. Hồng sắc quang mang kỳ dị bao phủ thân thể Cơ Động đang lâm vào hôn mê, vầng sáng hồng liên hư ảo bao quanh thân thể của hắn một lần cuối cùng mang theo một tia hồng quang lặng lẽ mà quen thuộc rời khỏi Địa Tâm Thế Giới, nơi đã không còn có chủ nhân nữa .
Không biết đã qua thời gian bao lâu, Cơ Động từ trong hôn mê tỉnh táo lại. Ánh sáng ban ngày rực rỡ làm hắn phải nheo hai mắt, khi cảm nhận được sự ấm áp trong không khí hắn không khỏi có một loại cảm giác tựa hồ tất cả những chuyện phát sinh lúc trước chẳng qua là một giấc mộng mà thôi. Cuộc chiến ở Thánh Tà Đảo, cuộc chiến của Liệt Diễm cùng Tu Phổ Nhược Tư nếu như cũng chỉ là một cảnh trong mơ thì thật là tốt biết mấy.
Tung mình ngồi dậy, hắn cảm thấy trạng thái thân thể hết sức bình thường, không có nửa phần khó chịu. Đây là một cánh rừng cây nhỏ, chung quanh đều là cây cối cao lớn còn hắn đang nằm trong một bụi cỏ ở rừng cây này.
“Ta đến tột cùng là đã chết và đã đến một thế giới khác sao?” Cơ Động ngơ ngác ngồi ngẩn ngơ. Trí nhớ và thương cảm tràn về mãnh liệt cùng cảm giác bất an làm hắn rùng mình một cái rồi đột nhiên đứng dậy.
Đúng lúc này bất ngờ một đạo ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ kim chợt hấp dẫn sự chú ý của hắn, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trên bãi cỏ ở chung quanh thân thể của mình tổng cộng có chín điểm kim hồng sắc quang mang nhàn nhạt nhanh chóng lan ra. Chúng tựa hồ vì mình tỉnh lại mà tỏa ra hào quang.
Một lần nữa ngồi xổm xuống. Khi Cơ Động bắt lấy chín điểm sáng kia thì trái tim của hắn không khỏi run rẩy kịch liệt.
Không phải là mơ, tất cả sự việc đã phát sinh không phải chỉ là cảnh trong mơ. Chín điểm kim hồng sắc quang mang này rõ ràng chính là chín hạt sen, là bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm mà! Trong phút chốc, Cơ Động chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng trong đầu mình. Hắn ngã ngồi trên mặt đất nhìn chín hạt sen trong tay kia mà nước mắt giàn giụa.
Dấu ấn Hồng Liên nhàn nhạt trên trán hắn toát ra một tia quang mang, tựa hồ giác tỉnh khi được hắn tiếp xúc, trong đầu Cơ Động lại vang lên một âm thanh quen thuộc.
"Tiểu Cơ Động, đệ đã tỉnh lại rồi sao? Khi đệ tỉnh lại, hạt sen và ấn ký này sẽ khởi động trí nhớ của tỷ để lại bên cạnh đệ. Đệ thật là ngốc nghếch, tỷ làm sao có thể để đệ hy sinh linh hồn của mình để cứu mình chứ? Chín hạt sen này coi như là lễ vật cuối cùng mà tỷ để lại cho đệ. Hãy giữ chúng thật cẩn thận nhé! Lúc đệ cần chúng sẽ trợ giúp cho đệ rất nhiều đó! Đệ nhất định là đang khóc sao? Bởi vì tỷ rời đi mà bi thương à? Không như vậy nữa được chứ?! Tỷ hi vọng khi gặp lại thì đệ phải vui vẻ, phải tươi cười nhiều hơn đó!
"Người yêu của tỷ ơi, tỷ hiểu rất rõ tính cách của đệ mà, nhất định không nên làm chuyện điên rồ, bởi vì đệ còn đáp ứng chuyện của tỷ, không làm là không được đâu! Mặc dù tỷ đã không còn ở trên thế giới này nhưng thần trí của tỷ nhất định sẽ ở một thế giới khác nhìn chăm chú vào đệ. Nếu như trong thời gian mười năm mà đệ có thể hàng năm đều dùng một loại tuyệt thế mỹ tửu trong Danh Tửu Lục để cúng tế tỷ. Như vậy thì mười năm sau, tỷ sẽ cho phép đệ đi tìm tỷ. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tỷ, giúp tỷ hoàn thành được chứ? Tỷ không còn thời gian nữa rồi nhưng tỷ tin tưởng rằng đây không phải là sự kết thúc mà hẳn là một sự bắt đầu mới. Đệ còn có quá nhiều chuyện phải làm, đệ là hi vọng của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, tỷ không hi vọng vì gặp lại tỷ mà đệ mà buông tha cho những trách nhiệm này. Nói ra những lời này, không phải là tỷ không thích Cơ Động. Điều tỷ không muốn nhất chính là..chính là không nỡ rời xa đệ, không nỡ …"

Thanh âm Liệt Diễm dần dần phai nhạt. Trước mắt mơ hồ tràn ngập nước làm Cơ Động phảng phất như lại thấy được thân ảnh hoàn mỹ kia.
"Không, không nên…không nên rời xa đệ! Liệt Diễm, van xin tỷ, không nên rời xa đệ…!!!" Cơ Động chợt nhào về phía trước, muốn giữ lại thân ảnh mơ hồ kia, nhưng thân thể của hắn lại chỉ có thể bổ nhào rồi ngã xuống đất. Liệt Diễm của hắn không có trong không khí mà chỉ có sự yên lặng hư vô mà thôi.
Sinh ly tử biệt mang lại đau khổ đến mức làm hắn không muốn sống nữa. Cơ hồ trong nháy mắt nội tâm Cơ Động kiên cường như vậy mà lại lâm vào sụp đổ. Hai tay hắn đã đâm thật sâu vào trong đất bùn, sự thống khổ làm cho ma lực trong cơ thể hắn dao động vô cùng không ổn định, Cực Hạn Song Hỏa Ma Lực tiết ra ngoài làm thực vật chung quanh thân thể hắn nhanh chóng khô héo.
Cũng ngay vào lúc này, trong đầu Cơ Động đột nhiên hồi tưởng lại ban đầu hắn nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân để lại cho hắn lời đoán kia: “Hỗn Độn mang đến sự thức tỉnh cho Liệt Diễm, thần đem đến vô tận bi thương, cực hạn hết sức đau đớn cũng vì gánh nặng phá kén mà trọng sinh, hư ảo và thực tế, linh hồn của Liệt Diễm giãy giụa. Khi Liệt Diễm tan biến vĩnh viễn, khi Liệt Diễm tái nhập nhân gian sẽ làm thiên ý thay đổi, hư vô, hư ảo, hư cảnh, nhìn không thấy tương lai vô tận kia, chỉ nguyện kết cục chứ không phải là bi kịch."
Tinh thần chợt rung lên, tiếng khóc của Cơ Động dừng lại, hắn tựa như có một luồng ý niệm đột nhiên chạy dọc theo não bộ. Hắn lẩm bẩm đọc lại đoạn văn này, trong mắt huyết lệ không dừng lại một chút nào: "Hỗn Độn mang đến sự thức tỉnh cho Liệt Diễm. Đúng rồi! Lửa của Liệt Diễm làm ta có cảm giác thức tỉnh được Hỗn Độn Lực." Hàm ý của câu thứ nhất Cơ Động rất nhanh đã hiểu được.
Nhưng mà lúc này hắn mới hiểu được mấy tầng ý nghĩa trong đó.
"Thần đem đến vô tận bi thương."
Điều này không phải là Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư đến, Thần giới chấp pháp giả giết chết Liệt Diễm sao? Lời của Thiên Cơ Lão nhân đã ứng nghiệm rồi, vô tận bi thương, thật sự là vô tận bi thương…Cơ Động trong đầu hồi tưởng lại Thiên Cơ lão nhân trước khi chết lại nhìn mình với ánh mắt thương xót, rốt cục ta đã hiểu tại sao lão lại thương cảm như vậy, chẳng phải chính vì mình hay sao.
“Cực hạn hết sức đau đớn cũng vì gánh nặng phá kén mà trọng sinh.”
Phá kén sống lại? Ta thật có thể phá kén sống lại sao? Không có Liệt Diễm thì còn có ý nghĩa gì nữa? Còn có cái gì? Không có nàng, ta cũng đã mất đi tất cả rồi.
“Hư ảo và thực tế, linh hồn của Liệt Diễm giãy giụa. Khi Liệt Diễm tan biến vĩnh viễn, khi Liệt Diễm tái nhập nhân gian sẽ làm thiên ý thay đổi, hư vô, hư ảo, hư cảnh, nhìn không thấy tương lai vô tận kia, chỉ nguyện kết cục không phải là bi kịch”
Những thứ khác đối với Cơ Động mà nói cũng không trọng yếu, khi hắn đọc đến câu kia khi Liệt Diễm tái nhập nhân gian, cả người cảm xúc chợt thu liễm lại mấy phần. Tái nhập nhân gian, tái nhập nhân gian? Liệt Diễm theo lời Thiên Cơ lão nhân, là Liệt Diễm của ta sao? Nói cách khác, Liệt Diễm của ta, vẫn còn có cơ hội trở về nhân gian sao?
Phảng phất như chết đuối vớ được cọc, Cơ Động đột nhiên nhảy lên, ngửa mặt lên trời gào thét: "Liệt…Diễm…Liệt…Diễm…Liệt…Di� � �m…"
Hắn dùng tất cả khí lực để gào thét ba tiếng. Liệt Diễm chết đi tạo cho hắn một đả kích thật sự là quá lớn. Phù một tiếng máu lại từ khóe miệng chảy ra, thân thể Cơ Động nặng nề ngã trên mặt đất, cả người một lần nữa rơi vào hôn mê. Có lẽ đối với hắn hôn mê mới là sự lựa chọn tốt nhất, ít nhất lúc này hắn có thể tạm thời quên đi thống khổ ấy.
-----------------------
Thần giới.
Khoảng không hư ảo, tất cả chung quanh đều tràn ngập sắc thái mơ màng. Mà ngay giữa vị trí sắc thái mơ màng đó, hai màu ánh sáng một đen một trắng lẳng lặng phiêu phù, đây mới chính là trung tâm của sắc thái mơ màng này.
Ở nơi hai màu trắng hay đen này. Một đạo thân ảnh trôi nổi không thấy rõ tướng mạo, với thân ảnh mơ hồ này chỉ có thể đoán được hình dạng của hai người bọn họ nhưng mà họ rất cao, thân thể của bọn họ đến tột cùng là cao hơn trăm thước, cao ngàn thước hay là cao vạn thước. Thân thể bọn họ như một cái lồng mà hai màu đen trắng chúng mới là hạch tâm của nơi này.
- Thiện Lương, ngươi có thể nói cho ta biết là tại sao? Đến tột cùng là lực lượng như thế nào mới có thể làm cho một Nhị cấp Thần cách vì một người mà hiến dâng cả tánh mạng của mình? Mà cả nhân loại kia cũng giống như vậy cam tâm tình nguyện hình thần câu diệt cũng muốn cứu vãn Thần cách này. Ngươi không cảm thấy điều này hết sức buồn cười hay sao?
Thanh âm từ trong quang trụ màu đen truyền ra, trong thanh âm kỳ dị mang theo vài phần cảm giác tà mị.

Thanh âm từ quang trụ màu trắng truyền tới nhu hòa phiêu hốt làm người ta nghe cảm thấy tâm thần an tĩnh:
- Tà Ác, đây chính là tình yêu, là lực lượng của tình yêu cho bọn họ dũng khí như vậy. Bất kể là người hay là thần, bọn họ cũng đã lĩnh ngộ được tình yêu chân chính rồi.
Cũng chính bởi vì vậy mà bọn họ mới có thể đánh bại tiểu gia hỏa Tu Phổ Nhược Tư kia."
- Tình yêu?
Thanh âm truyền ra từ hắc sắc quang trụ được gọi là Tà Ác khinh thường hừ một tiếng:
- Cái gì là yêu? Thiện Lương, ngươi nói tình yêu sao? Những thứ hư vô mờ mịt này chỉ có thể để cố lộng huyền hư mà thôi. Ta không tin ngươi nói cái gì gọi là tình yêu, loài người có thất tình lục dục, trước sự bất đồng về dục vọng thì loài người sẽ sinh ra phản ứng hoàn toàn bất đồng.
Mê hoặc cái gọi là tình yêu, ở trên đỉnh cao thì dục vọng căn bản chẳng là cái gì cả. Loài người, nhất là nam nhân ở tình cảm phương diện vốn là bác ái. Bọn họ có kết cấu sinh lý nam nhân liền quyết định căn bản không khả năng có cái gì một lòng.
Dục vọng sinh lý của nam nhân với nữ nhân gấp mười lần, cái này ngươi hẳn là so với ta phải rõ ràng hơn chứ?
Thanh âm từ trong quang trụ màu trắng nhẹ nhàng thở dài:
- Tà Ác, ngươi biết tại sao ngươi vẫn không có cách nào vượt qua ta không? Chính là bởi vì tất cả tri thức của ngươi chỉ là hữu hạn. Đối với ta ở trên thế giới này, chỉ có một loại lực lượng là vô địch. Đó chính là tình yêu, lực lượng của tình yêu là vô cùng tận. Người hoặc thần, cho dù là ngươi hay ta cũng không thể lay động được tình yêu.
- Thúi lắm, này Thiện Lương, ngươi đừng có nói nhăng nói cuội trước mặt ta. Ngươi có tin cái tên nhân loại gọi Cơ Động kia nếu như gặp một nữ nhân so với Liệt Diễm đẹp hơn hắn sẽ thay lòng hay không? Tình yêu trước mặt dục vọng căn bản chẳng là cái quái gì cả.
Thanh âm từ trong hắc sắc quang trụ tựa hồ có vẻ nổi cáu rồi.
- Được rồi, Tà Ác à, không bằng chúng ta đánh cuộc đi? Cuộc sống trong Thần giới của chúng ta quá mức buồn chán rồi, để ta tăng thêm một chút niềm vui nhé.
Thanh âm từ quang trụ màu trắng vẫn ưu nhã mà mờ ảo như vậy, cũng không bị thanh âm từ hắc sắc quang trụ ảnh hưởng tới tâm tình.
- Tốt! Đánh cuộc thì đánh cuộc. Vật cược là cái gì đây?
Thanh âm của hắc sắc quang trụ toát ra mấy phần hưng phấn, giống như thanh âm của quang trụ màu trắng nói, cuộc sống của bọn họ ở nơi này thật sự quá buồn chán không thú vị chút nào.
Thanh âm của quang trụ màu trắng nói:
- Chờ một chút rồi nói sau. Tu La thần tới rồi, trước xử lý chuyện này trước đã!
Bên trong thế giới quang thải mơ màng, một đỏ, một lục, một xám tro, ba đạo quang mang phiêu nhiên bay tới, khi bọn hắn đi tới trước mặt hắc bạch quang trụ lúc mới đồng thời dừng lại. Giống như huyễn hóa thành ba đạo quang trụ, chỉ bất quá so với hai đạo quang trụ Hắc, Bạch kia thì nhỏ hơn một chút.
Ba thanh âm bất đồng do hai nam một nữ đồng thời vang lên:

- Tham kiến hai vị Thần vương đại nhân!
Thanh âm của Hắc sắc quang trụ nói:
- Được rồi, cũng đã quen nhau như vậy rồi còn đem những thứ lễ nghi nhân loại tới làm gì! Tu La thần, Tử thần, Sinh Mệnh nữ thần, chuyện này các ngươi hẳn là đã biết. Nói cái nhìn của các ngươi về vấn đề này đi.
Đúng vậy, ba đạo quang trụ này chính là ba vị thần cách: Tu La thần, Tử thần cùng Sinh Mệnh nữ thần. Ở trong Thần giới, bọn họ không chỉ là Chủ thần cường đại, đồng thời bọn họ cũng là Chấp Pháp Thần. Mà ở trước mặt bọn họ, thân ảnh hai đạo Hắc, Bạch quang trụ lúc trước trò chuyện với nhau chính là hai đại Thần vương của Thần giới, Thiện Lương Chi Thần cùng Tà Ác Chi Thần. Hai đại Thần vương cộng thêm ba vị Chấp Pháp Thần hợp thành Thần Giới Ủy Viên Hội. Trong Thần giới tất cả sự vụ toàn bộ đều do bọn họ quyết định.
Nếu gặp ý kiến không thống nhất, Thần giới Ủy Viên Hội sẽ lấy phương thức bỏ phiếu để tiến hành biểu quyết, ba vị Chấp Pháp Thần mỗi người đều có một phiếu, mà hai vị Thần vương thì có hai phiếu. Nhưng mà nếu như ba vị Chấp Pháp Thần ý kiến thống nhất, thì hai đại thần vương cũng có quyền phủ quyết quyết định. Dĩ nhiên tình huống như thế ở Thần giới còn chưa từng phát sinh. Cũng không phải là ba vị chấp Pháp Thần không dám chống lại hai đại Thần vương. Thật sự là bởi vì hai vị Thần vương đại biểu của Thiện Lương cùng Tà Ác, cơ hồ không có thời điểm nào có ý kiến thống nhất. Một khi ý kiến của bọn họ thống nhất vậy thì chứng minh chuyện đó có tầm quan trọng rất lớn, ba vị Chấp Pháp Thần làm sao dám phản đối chứ?
Trong hồng quang là Tu La thần trầm giọng nói:
- Hai vị Thần vương đại nhân, Tử thần, Sinh Mệnh nữ thần, ta quản giáo không nghiêm dẫn đến Sát thần Tu Phổ Nhược Tư chưa được Thần Giới Uỷ Viên Hội phê chuẩn đã một mình xuống hạ giới chấp pháp. Xin Ủy Viên Hội trừng phạt!
- Thanh âm của hắn rất lạnh lùng nhưng mà so với Sát thần Tu Phổ Nhược Tư thì trầm ổn hơn rất nhiều. Ở trong Thần giới, địa vị của Tu La thần tuyệt đối là siêu nhiên, là đứng đầu trong tam đại chấp Pháp Thần, hai đại Thần vương cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Thiện Lương Chi Thần thản nhiên nói:
- Tu La, trước khi ngươi đến hẳn là đã điều tra qua Tu Phổ Nhược Tư rồi chứ? Nói kết quả một chút đi.
Tu La Thần nói:
- Trên Thần giới một ngày thì ở Nhân giới là một năm. Có ít nhất hơn ngàn năm qua Thần giới không có xuất hiện tình huống Nhị cấp Thần cách làm loạn. Thần giới Chấp Pháp Giả có quyền lực trực tiếp chấp pháp, chỉ cần chấp pháp trước sau đó hướng Ủy Viên Hội hồi báo. Tu Phổ Nhược Tư nhiều năm qua chấp pháp nghiêm khắc luôn có thói quen tiền trảm hậu tấu mặc dù đối phương là Nhị cấp Thần cách, hắn tự chủ trương thực hiện chứng cớ vô cùng xác thực. Thân làm Thống lĩnh Chấp Pháp Thần của hắn, thần cũng có trách nhiệm vì thế chuyện này thần lựa chọn tránh đi!
Tà Ác Chi Thần nói:
- Tiểu tử Tu Phổ Nhược Tư kia luôn ầm ĩ khoa trương vô cùng, từng có mấy Chủ thần cũng hướng chúng ta tố cáo. Lần này coi như là đối với hắn một lần trừng phạt đi. Thần thức của Nhị cấp Thần cách chắc là không thể bị triệt để hủy diệt sẽ có dấu vết để lại. Để hắn ở trong Hỏa Thần Chi Kiếm chịu phạt một ngàn ngày đi!
Tu La thần trong lòng cả kinh, chịu phạt ngàn ngày? Tà Ác Chi Thần nói vậy nhưng ở Thần giới ngàn ngày cũng chính là nhân gian ngàn năm đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi