Trần Tư Tuyền đem hết thảy chuyện phát sinh hôm đó kể lại với Cơ Dạ Thương. Nghe nàng nói xong, thần sắc trên mặt Cơ Dạ Thương nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
- Thái tử điện hạ, thương hội Ngốc Có Tiền chính là thương hội đệ nhất thiên hạ, có quá trình tích góp mấy trăm năm, nhưng nó dù sao cũng chỉ là một thương hội mà thôi. Ta không thể nhịn được khi bọn họ vũ nhục Cơ Động lão sư. Vì vậy, ta đã phụng cáo với phụ hoàng ta, đối với chuyện này Đông Mộc đế quốc chúng ta nhất định sẽ có phản ứng. Cơ Động Lão sư là thân đệ đệ của ngài, chuyện này ngài nên ra mặt chứ? Dĩ nhiên, nếu như ngài cố kỵ lực ảnh hưởng của thương hội Ngốc Có Tiền, thì coi như ta chưa từng nói những lời này. Nhưng lập trường của Đông Mộc đế quốc ta chắc chắn sẽ không thay đổi.
Cơ Dạ Thương hai mắt híp lại, gật đầu:
- Tuyền công chúa, chuyện này ta biết rồi! Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý. Cám ơn ngươi đã làm hết thảy vì Cơ Động!
Trần Tư Tuyền lắc đầu:
- Nếu như Cơ Động lão sư nguyện ý, thân thể này của ta cũng là của hắn. Ngài không cần cám ơn cái gì. Tốt lắm, thái tử điện hạ, cáo từ!
Cơ Dạ Thương có chút dại ra, đưa mắt nhìn Trần Tư Tuyền cùng một đám học viên Sí Hỏa Học Viện rời đi. Hắn không khỏi có chút ghen tỵ lẩm bẩm:
- Cơ Động, cái tên tiểu tử thúi này đến tột cùng là có ma lực gì? Tại sao tất cả những nữ nhân hoàn mỹ đều có tình cảm sâu đậm với đệ như vậy chứ? Bất quá, đây đúng là một chuyện tốt. Lấy thân phận cùng dung nhan của Tuyền công chúa, nàng hoàn toàn xứng đáng kết đôi với đệ. Có lẽ chỉ có nàng mới có thể giúp đệ đi ra từ trong bi thương sau khi Liệt Diễm nữ hoàng chết. Thương hội Ngốc Có Tiền! Hay cho một thương hội Ngốc Có Tiền! Chẳng lẽ các ngươi tưởng người của Trung thổ đế quốc chúng ta lại dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Mấy tên tùy tùng của Cơ Dạ Thương lúc này đều bước tới, một gã thân tín thấp giọng hỏi:
- Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?
Cơ Dạ Thương trầm giọng nói:
- Về Bình Đẳng Vương phủ.
- Dạ!
Bên này Cơ Dạ Thương trở về Bình Đẳng Vương phủ, còn trong phòng họp của Thiên Can Học Viện, Cơ Động cũng đem những tao ngộ của mình trong thời gian qua kể ra. Hai mắt của hắn lúc này đã biến thành một màu đỏ rực, tuy hắn không khóc, nhưng không ai là không thể cảm nhận được sự thống khổ cực hạn trong đôi mắt ấy.
A Kim trầm tư cúi đầu, trong mắt lóe ra lệ quang trong suốt. Lam Bảo Nhi và Đỗ Hinh Nhi sớm đã khóc không thành tiếng. Miểu Miểu cúi đầu, nói với Cơ Động:
- Thật xin lỗi! Cơ Động! Mới vừa rồi là ta không đúng!
Cơ động lắc đầu, màu đỏ trong mắt dần dần rút đi:
- Liệt Diễm ở trong lòng ta không bao giờ chết. Chờ sau khi hết thảy mọi chuyện chấm dứt, ta tự nhiên sẽ đi làm bạn với nàng. Tất cả mọi chuyện ta đều đã nói xong, chắc mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái là tại sao ta lại dẫn học viên Sí Hỏa Học Viện tới tỷ thí chứ gì. Nếu như hiện tại ta giải thích, thì chắc chắn mọi người cũng sẽ cảm thấy rất khó hiểu. Đợi đến khi cuộc tỷ thí ngày mai kết thúc, mọi người sẽ minh bạch thôi.
Vân Thiên Ky nói:
- Chủ nhân, lần này trở về, ngài sẽ không đi nữa chứ?
Thần sắc trên mặt Cơ Động trở nên nhu hòa mấy phần:
- Thiên Cơ, ta không phải đã nói sao, đừng gọi ta là chủ nhân, gọi tên ta là được rồi. Chờ sau khi cuộc tỷ thí chấm dứt, ta sẽ đi Thánh Tà đảo một chuyến. Liệt Diễm đã đi được gần một năm rồi. Ta muốn đi bái tế nàng, đồng thời dẫn nhóm học viên này cùng đi, để cho bọn họ biết một chút về Thánh Tà đảo. Sau đó có thể ta sẽ trở lại Sí Hỏa Học Viện một thời gian ngắn. Tất cả các ngươi cũng cùng đi với ta chứ? Thiên Cơ, Thiên Can Ất Mộc thánh đồ và Thiên Can Mậu Thổ thánh đồ ngươi đã có nhân tuyển nào hay chưa?
Vân Thiên Ky lắc đầu, nói:
- Việc chọn hai Thánh đồ này đang chờ ngài trở lại mới quyết định!
Cơ Động nói:
- Tốt! Vậy hai người kia để ta quyết định!
Diêu Khiêm Thư nói:
- Cơ Động, nếu như ngươi đã xác định được người cho hai vị trí đó, ta cho là chúng ta nên nhanh chóng đi một chuyến tới Địa cung. Ngươi không có ở đây, mọi người cũng không tu luyện được Ngũ Hành pháp trận. Bây giờ chúng ta nhất định phải nhanh chóng nắm giữ nó mới được!
Cơ Động chợt nói:
- Như vậy cũng tốt. Khoảng cách tới ngày giỗ của Liệt Diễm vẫn còn hơn một tháng, tính thời gian vẫn tới kịp. Vậy chúng ta trước hết đi tới Địa cung trước, cùng tu luyện Ngũ Hành pháp trận. Sau đó cùng đến Thánh Tà Đảo là được.
Mọi người đều gật đầu, an bài như thế hiển nhiên là hợp lý nhất .
Cơ Động đứng lên, nói:
- Dẫn ta đi gặp sư huynh đi. Huynh ấy cũng là một phần tử của Thiên Can thánh đồ chúng ta, ta nhất định phải làm huynh ấy tỉnh lại!
- Để ta dẫn ngươi đi!
Miểu Miểu xung phong nhận việc.
Cơ Động gật đầu, mọi người lập tức rời khỏi phòng họp, đi thẳng tới nội tầng của Âm Dương học đường. Ngay khi bọn hắn còn loay hoay bởi không có lệnh bài mở cửa thì gặp Tất Tô dẫn theo Lãnh Nguyệt, Chúc Quy và Tạp Nhĩ đi tới.
- Cơ Động ca ca, tóc của huynh làm sao lại trở nên như vậy?
Lãnh Nguyệt hiện tại đã trở thành một đại cô nương, mặc dù không hoàn mỹ như Trần Tư Tuyền, nhưng cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ giống Lam Bảo Nhi. Chúc Quy cũng nhìn mái tóc trắng xóa của Cơ Động, mặc dù hắn không hỏi gì, nhưng đuôi lông mày rõ ràng đã cau chặt lại.
- Không có gì! Lãnh Nguyệt, dẫn chúng ta vào Âm Dương học đường đi. Ta muốn đi gặp sư huynh!
- Vâng ạ!
Lãnh Nguyệt bây giờ chính là Thủ tịch của Âm Dương học đường, đương nhiên có quyền uy thật lớn. Đại môn mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà vào, sau đó đi thẳng xuống tầng năm dưới đất, nơi Phất Thụy đang ở.
Cửa phòng của Phất Thụy đóng chặt, từ bên ngoài không thể cảm giác được chút động tĩnh nào bên trong, hết thảy chỉ có sự tĩnh mịch cô quạnh. Thần sắc của mỗi người đột nhiên đều trầm xuống. Trước đây không lâu, Lôi Đế Phất Thụy tuyệt đối chính là chiêu bài của Thiên Can học viện. Từ nhiều năm trước tới nay, hắn vẫn luôn là Thủ tịch của Âm Dương học đường, hơn nữa vị trí này không bao giờ bị rung chuyển. Dẫn theo đệ tử của Âm Dương học đường tới Thánh Tà Đảo tạo nên một chiến tích huy hoàng. Có thể nói hắn chính là thần tượng trong lòng của tất cả các học viên ở Thiên Can Học Viện. Nhưng giờ đây, hắn lại tự nhốt chính mình trong căn phòng nho nhỏ này.
Đứng trước cửa phòng Phất Thụy, Cơ Động trầm giọng nói:
- Các ngươi tránh ra một chút. Không cần ai vào cùng với ta đâu!
- Cơ Động!
Miểu Miểu kêu lên.
Cơ Động quay đầu nhìn về phía nàng:
- Còn có chuyện gì sao?
Miểu Miểu có chút lo lắng nói:
- Ngươi đừng nên quá khích, từ từ khuyên bảo hắn là được!
Cơ Động nở một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt:
- Có muốn ta nói cho sư huynh là ngươi thích hắn không?
“A…!!”
Miểu Miểu thất kinh, nàng nở nụ cười xấu hổ, mặt đỏ bừng nói:
- Cơ Động, ngươi nói lung tung cái gì vậy?
Cơ Động bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta dĩ nhiên sẽ không nói lung tung. Ngươi hỏi mọi người mà xem, có người nào không biết ngươi thích sư huynh không? Đó đâu phải là chuyện xấu. Ta ủng hộ ngươi!
- À… Ừm…!
Miểu Miểu xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn ai, nhưng cũng không có phủ nhận. Thời điểm xảy ra đại kiếp nạn Thánh Tà đảo, nàng đã thích Phất Thụy. Đôi lúc, thích một người căn bản không cần lý do. Miểu Miểu nhớ lại khi mọi người đang nhờ Cúc Hoa Trư khôi phục ma lực thì Phất Thụy đã chắn trước người của nàng. Bờ vai rộng lớn mà vững chắc ấy, mặc dù dưới oanh kích của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới vẫn mang đến cho nàng một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Về sau, Dạ Tâm chết đi dưới Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới làm Phất Thụy thống khổ gần như điên cuồng. Miểu Miểu vẫn cố gắng khuyên bảo hắn, làm bạn bên cạnh hắn. Nhưng Phất Thụy đã hoàn toàn lâm vào trong cực hạn thống khổ. Trong một năm này, người gặp Phất Thụy nhiều nhất chính là Miểu Miểu. Nàng cơ hồ mỗi ngày đều đến gặp Phất Thụy để đưa cho hắn đưa chút thức ăn và rượu. Nàng cũng không biết tại sao mình lại thích Phất Thụy, nhưng cũng chính bởi vì mối quan hệ với Phất Thụy mà nàng không quay trở về Ma Minh. Hiện tại, nàng đã đem tất cả sự vụ của Ma Minh giao cho các trưởng lão xử lý. Ngay cả chính nàng cũng không rõ mối tình này sẽ có kết quả tốt đẹp gì hay không.
- Các ngươi đừng vào, ta muốn cùng sư huynh nói chuyện một chút!
Vừa nói, Cơ Động đã đi tới trước cánh cửa phòng dầy cộm và nặng nề của Phất Thụy.
Không thèm gõ cửa, Cơ Động trực tiếp giơ tay phải đặt trên cánh cửa đá. Cực Hạn Âm Hỏa nồng đậm nở rộ trong tay hắn, hắc sắc hỏa diễm cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã che khuất cả thạch môn, nhưng lại không hề lan đến vách tường chung quanh. Chỉ riêng phần khống chế này đã làm cho mọi người tại đây toát ra ánh mắt khâm phục. Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian chưa đầy một năm qua, thực lực của Cơ Động lại tăng tiến, hơn nữa còn tiến bộ trên một phạm vi to lớn.
Thạch môn dầy cộm nặng nề bị ma lực của Cơ Động mạnh mẽ hòa tan, nó không hề phát ra một tiếng động nào mà cứ lặng lẽ như vậy biến mất. Trong khoảnh khắc khi thạch môn biến mất, một mùi rượu nồng đậm từ bên trong gian phòng ập vào mặt Cơ Động. Hắc sắc hỏa diễm một lần nữa được hắn phóng ra, thổi bay toàn bộ mùi rượu bên trong gian phòng.
Mặc dù Cơ Động đã có chuẩn bị tâm tư, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tình cảnh Phất Thụy bên trong gian phòng, hắn vẫn cảm thấy giật mình. Trong phòng tuy không dơ dáy bẩn thỉu, nhưng la liệt khắp sàn là những bình rượu nằm chỏng chơ. Rượu ở bên trong nhiều đến nỗi hắn thậm chí không nhìn thấy thân ảnh của Phất Thụy đâu nữa.
Cơ Động vung ống tay áo lên, hai luồng lốc khí từ trong tay hắn quét ra. Theo tiếng va chạm liên tiếp của những chai rượu vang lên, bên trong gian phòng đã bị Cơ Động mạnh mẽ quét ra tạo thành một con đường, mà thân ảnh Phất Thụy cũng hiện ra tại cuối con đường này.
Y phục trên người hắn không biết đã bao lâu không thay đổi. Thân hình hắn vẫn cao lớn như vậy, nhưng lúc này lưng hắn dường như đã bị còng đi. Phất Thụy đưa lưng về phía đại môn, ngơ ngác ngồi ở đó, mái tóc ngắn vốn kiên nghị giống như cương châm lúc này đã biến thành một mái tóc dài rối bời. Cơ Động nói không sai, không ai có thể cảm nhận rõ ràng những thống khổ mà Phất Thụy phải thừa nhận bằng hắn. Cơ Động đứng lặng yên nơi cửa, nhìn bóng lưng Phất Thụy một hồi lâu không dứt.
Ở bên ngoài, mọi người mặc dù không đi vào theo phân phó của Cơ Động, nhưng ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung vào trong phòng. Thần sắc mọi người đều có chút khẩn trương.
- Sư huynh!
Thanh âm trầm thấp của Cơ Động quanh quẩn ở trong phòng. Hắn cũng không phải chỉ đơn giản gọi một câu như thế, mà là dùng linh hồn lực làm chấn động tinh thần đang hỗn loạn của Phất Thụy.
Phất Thụy đang ngồi ngây ngốc bỗng chấn động mạnh, tựa hồ như bị một tiếng gọi này của Cơ Động đánh thức. Thân thể của hắn có chút cứng ngắc quay trở lại.
Phất Thụy đang tuổi tráng niên thế nhưng nhìn qua lại làm cho người ta có một cảm giác già nua cực độ. Nhìn đôi mắt trống rỗng của hắn, Cơ Động dường như thấy được hình ảnh của bản thân mình lúc trước.
Khi ánh mắt Phất Thụy rơi vào trên người Cơ Động, đôi mắt trống rỗng ấy rốt cục cũng toát ra một tia thần thái. Hắn mấp máy đôi môi, dùng một thanh âm khàn khàn khó có thể tưởng tượng, khó khăn nói:
- Tiểu sư đệ!
Đúng lúc này, Cơ Động bước nhanh về phía hắn, cơ hồ là chỉ mấy bước đã đi tới trước mặt Phất Thụy. Hắn khom lưng đưa tay nắm lấy vạt áo trước của Phất Thụy rồi dùng lực túm lên, sau đó ôm chầm lấy thân thể khôi vĩ ấy.
Không một câu khuyên giải an ủi, nhưng Cơ Động lại mang đến cho linh hồn Phất Thụy một sự rung động mạnh. Thân thể Phất Thụy không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy. Hai mắt trống rỗng của hắn dần dần hồng lên:
- Dạ Tâm đã chết! Dạ Tâm đã chết! Tiểu sư đệ! Đệ biết không… Dạ Tâm của ta đã chết rồi!
Một hán tử hùng tráng như vậy mà vào lúc này lại khóc rống lên. Hai tay của hắn cuối cùng cũng ôm lấy thân hình Cơ Động.
Nghe được thanh âm của Phất Thụy, mọi người đứng ở bên ngoài trừ A Kim còn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh ra, những người khác đều không khỏi rơi lệ. Bất luận là Lôi Đế hay là Bạo Quân, bề ngoài bọn họ đều cực kỳ cường đại, nhưng cả hai đều có một chấp niệm duy nhất đối với tình yêu. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không thống khổ giống như như bây giờ.
Cơ Động không lên tiếng, hắn cứ như vậy mà ôm lấy thân hình Phất Thụy. Bạch quang nhàn nhạt từ trên người hắn lặng lẽ chớp động, như những sợi tơ rót vào trong cơ thể Phất Thụy. Đây chính là Hỗn Độn lực không thuộc tính, là Hỗn Độn lực thuần túy nhất.
Sau khi "làm thịt" Tam Túc Kim Ô rồi lại đại chiến với Chu mập, bằng vào Linh Hồn Tuyền Qua cường đại của mình, Cơ Động rốt cục đã có thể điều khiển được lực lượng Hỗn Độn trong cơ thể mình.
Được Hỗn Độn làm dịu, thân thể cứng đờ của Phất Thụy bắt đầu từ từ khôi phục. Ma lực trong cơ thể dưới sự giúp đỡ của Hỗn Độn đã dần thức tỉnh.
Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc của Phất Thụy đã dừng lại, da thịt, xương cốt của hắn cũng dần trở nên khôi phục lại sự đàn hồi. Lúc ấy, Cơ Động mới chậm rãi buông ra hắn ra. Hắn túm lấy bả vai Phất Thụy, đẩy hắn đến một vị trí cách mình không xa, sau đó dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy thống khổ của Phất Thụy.
- Sư huynh, Liệt Diễm cũng đã chết!
- Đệ vừa nói cái gì?
Phất Thụy đột nhiên chấn động mạnh, hắn sở dĩ có thể nghe được tiếng gọi của Cơ Động từ trong phong bế là bởi tình cảm thâm hậu giữa hắn và tiểu sư đệ. Giờ đây, những lời này của Cơ Động tựa như một thanh trường kiếm sắc bén, chém nát tấm màn phong bế nội tâm của hắn trong nháy mắt.
Thẳng đến lúc này, hai mắt Phất Thụy mới có thể thấy rõ hết thảy mọi chuyện trước mắt. Tiểu sư đệ của hắn với một đầu tóc trắng, người đã từng là Bạo Quân kiêu hùng lúc này chỉ còn một ánh mắt tĩnh mịch và lạnh như băng.
- Đệ nói, Liệt Diễm nữ hoàng nàng...
Phất Thụy ngơ ngác nhìn Cơ Động.
Hai tay Cơ Động dùng sức nắm chặt bả vai Phất Thụy, thậm chí có thể nghe được từ hai vai Phất Thụy phát ra những tiếng xèo xèo:
- Sư huynh, người yêu của chúng ta đều chết hết. Không ai có thể hiểu rõ tâm tình của huynh bây giờ hơn đệ. Bởi vì, đệ đây cũng đã từng giống huynh hiện tại. Nhưng có một ngày đệ đột nhiên nghĩ thông suốt. Chúng ta nếu cứ trầm luân như vậy, nhất định sẽ làm cho người yêu của chúng ta thất vọng. Chúng ta cứ như vậy thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cứ để cho người yêu của chúng ta chết vô ích như vậy sao? Trước khi chết, Liệt Diễm đã để lại một tâm nguyện, đệ cần phải dùng mười năm để hoàn thành tâm nguyện của nàng. Đồng thời, trong mười năm này đệ cũng sẽ dùng lực lượng của mình để báo thù cho nàng. Chính mục tiêu này đã làm cho đệ từ giác tỉnh từ trong trầm luân.