Lâm Thiên Vũ tức giận nói: “Tư Tuyền. Thân phận của muội là công chúa, sao có thể theo đuổi tên tóc trắng này. Nhất định là hắn sử dụng thủ đoạn gì đó với muội. Cứ nói ra, ta sẽ giải quyết giúp muội.”
Trần Tư Tuyền nhẹ lắc đầu: “Xin lỗi, Thiên Vũ ca. Vừa rồi muội đã nói rất rõ ràng. Muội ở bên cạnh hắn hoàn toàn là vì tình yêu, đây là tâm nguyện lớn nhất đời muội. Muội biết huynh cũng yêu muội, nhưng muội chỉ có thể từ chối phần cảm tình này của huynh.”
“Câm mồm!”
Trần Hiểu Phong cuối cùng cũng không nhịn được, vị hoàng đế bệ hạ này vỗ bàn đứng lên, căm tức nhìn nữ nhi của mình:
“Tư Tuyền, con biết con đang nói gì không? Từ nhỏ tới lớn, con và Thiên Vũ là thanh mai trúc mã. Lúc đó ta và Lâm thúc thúc của con mới quyết định hôn sự này, ngày kết hôn đã gần kề, con lại muốn từ hôn, ta tuyệt đối không cho phép! Hôn sự của con gái đều do cha mẹ làm chủ, huống chi con lại là công chúa. Đừng nói thêm gì nữa, hôn sự sẽ không thay đổi, con nhất định phải cưới Thiên Vũ. Người đâu, đem công chúa điện hạ đưa đi, đuổi tên tóc trắng này ra khỏi hoàng cung, à không, đuổi thẳng ra khỏi Đông Mộc thành cho ta.”
Trần Hiểu Phong không cho nữ nhi của mình cơ hội để nói thêm câu nào. Lâm gia thật sự quá quan trọng với Đông Mộc đế quốc. Vợ chồng Lâm Bách Xuyên và Lâm Loan rõ ràng đã đến bờ vực của sự bùng nổ, một khi để họ mở miệng nói, chuyện này sẽ không thể thương lượng được nữa. Tới lúc đó, chỉ sợ cả đế quốc sẽ bị vạ lây. Vì quốc gia, cho dù hi sinh hạnh phúc của con gái mình cũng sẽ không tiếc. Huống chi, hắn không cho rằng Cơ Động có thể đem đến cho con gái của mình nhiều hạnh phúc bằng Lâm Thiên Vũ. Trong lòng hắn lại càng nghĩ rằng đây chỉ là xúc động nhất thời của đứa con gái bướng bỉnh này. Đợi đến khi nàng kết hôn với Lâm Thiên Vũ, mọi việc sẽ chậm rãi trôi qua.
Lâm Loan còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Bách Xuyên chặn lại. Hắn cũng đang kiềm chế lửa giận trong lòng, Trần Hiểu Phong xử lý như vậy đã là cách tốt nhất ở thời điểm hiện tại rồi. Nếu thật sự làm to chuyện, chẳng những Lâm gia mất mặt mà quan hệ với hoàng thất cũng sẽ xấu đi, đây là kết quả mà hắn cũng không hề mong muốn. Suy nghĩ của hắn cũng tương tự như Trần Hiểu Phong, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, chỉ cần hôn sự không thay đổi, việc hôm nay cũng có thể nhắm mắt cho qua.
Nghe xong lời nói của Trần Hiểu Phong, sắc mặt của Lâm Thiên Vũ cũng tốt hơn vài phần. Hắn nắm bàn tay của mẫu thân, trong mắt toát ra vẻ khẩn cầu. Hắn thực sự rất thích Trần Tư Tuyền, chỉ cần có thể cưới nàng, hắn cũng chẳng để ý đến việc này.
Theo sự ra lệnh của hoàng đế Trần Hiểu Phong, hơn mười đạo thân ảnh lập tức vọt từ ngoài vào, bốn người nữ trong số đó vây xung quanh Trần Tư Tuyền, tám người còn lại thì vây lấy Cơ Động. Nhìn qua họ đều trên bốn mươi tuổi, tu vi ít nhất cũng là lục quan.
“Phụ hoàng, người không thể làm vậy.” Trần Tư Tuyền tức giận nói: “Con muốn cưới ai là quyền của con, người không thể ép con được.”
Trần Hiểu Phong lại càng giận dữ, vung mạnh tay quát, “Các người còn chờ gì nữa, mau dẫn công chúa điện hạ đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Bốn nữ từ đều tiến lên một bước, cung kính nói với Trần Tư Tuyền, “Công chúa điện hạ, mời cô.”
Trần Tư Tuyền hừ lạnh một tiếng, "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn đưa ta đi ?"
Vừa nói, bích quang trong mắt nàng chợt lưu chuyển, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra. Không chỉ làm bốn nữ ma sư bên cạnh, mà cả tám nam ma sư đang vây quanh Cơ Động kia đều biến sắc.
“Hả?”
Ánh mắt vợ chồng Lâm Bách Xuyên, Lâm Loan đều nhìn về phía Trần Tư Tuyền, trong mắt tràn ngập vẻ bất ngờ.
Lúc này, Trần Tư Tuyền cũng không phóng thích ra Âm Dương Miện của mình, thứ nàng phát ra chính là ma lực của mình: Cực hạn Ất Mộc. Hiệu quả sinh ra tất nhiên sẽ là sự áp chế của cực hạn thuộc tính. Bốn nữ ma sư bên cạnh nàng cũng chỉ có tu vi lục quan mà thôi, họ đều biến sắc lùi ra sau vài bước theo bản năng, căn bản không dám động thủ.
Trần Hiểu Phong cũng phát hoảng, thuộc tính cực hạn? Con gái mình sao lại có thuộc tính cực hạn? Nhất thời, sau khi Trần Tư Tuyền phóng thích ma lực của cực hạn Ất Mộc, không khí trong Ất cung nhất thời trở nên quái dị.
Trần Tư Tuyền cao giọng tuyên bố:
“Phụ hoàng, người không cho con ở bên Cơ Động, không phải vì lo sẽ làm mất lòng Lâm gia sao? Con không phải một đứa con ngoan, không thể nghe theo sự sắp đặt của người. Nếu người cứ khăng khăng ép con cưới Thiên Vũ ca, vậy con chỉ còn cách cao chạy xa bay với Cơ Động.”
Đứng cạnh Trần Tư Tuyền, nghe những lời nàng nói, không biết vì sao trong lòng Cơ Động lại nặng trịch. Hắn đương nhiên biết tình cảm mà Trần Tư Tuyền dành cho mình. Ngày thường, nàng ôn nhu động lòng người, không bao giờ lớn tiếng nói chuyện như vậy. Nhưng giờ đây, vì tình yêu mà có lẽ chẳng bao giờ có kết quả này, nàng lại không tiếc làm trái ý cha mình. Phần tình cảm này như một viên đá đè nặng trong lòng Cơ Động vậy.
“Con… Phản rồi, phản rồi. Bắt! Bắt cả hai lại cho trẫm.”
Trần Hiểu Phong cũng nổi giận. Thân là hoàng đế, quyền uy lại liên tục bị chính con gái của mình khiêu khích, quan trọng nhất là còn ngay trước mặt Lâm gia và người đệ đệ rõ ràng đang hả hê khoái chí kia của hắn. Lửa giận trong lòng Trần Hiểu Phong lúc này đã hừng hực thiêu đốt.
Mười hai ma sư đang vây quanh Cơ Động và Trần Tư Tuyền đồng thời động, mặc dù chịu thuộc tính áp chế của Trần Tư Tuyền, nhưng bọn họ không thể kháng lệnh của hoàng đế bệ hạ.
Tâm tình của Trần Tư Tuyền lúc này cũng không tốt lắm. Khi nàng đang muốn động thủ, bàn tay nhỏ bé của nàng lại bị Cơ Động nắm lấy một lần nữa, Cơ Động trầm giọng nói:
“Ta vừa nói, tất cả đã có ta. Nếu ta đã trở về cùng ngươi, vậy chuyện này sẽ do ta giải quyết thỏa đáng.”
Vừa nói, Cơ Động vừa ôm Trần Tư Tuyền vào lòng mình trong ánh mắt như muốn nứt ra của Lâm Thiên Vũ. Cùng lúc đó, mười hai ma sư kia đã đồng thời vọt lên. Trần Tư Tuyền đã bị Cơ Động ôm lấy, vậy mục tiêu của họ giờ chỉ còn mỗi một mình Cơ Động.
Nơi đây là cung điện của Ất cung, những ma sư này cũng không dám hủy hoại những đồ vật bên trong. Vì vậy, tuy họ phóng thích ra Âm Dương Miện của mình, nhưng ma lực đều nội hàm bên trong, không một ai dám phóng thích ma lực của mình ra ngoài để công kích.
Cơ Động nhẹ vung tay, đem Trần Tư Tuyền đẩy ra mười thước bên ngoài, thoát khỏi vòng vây xung quanh, lúc này càng chỉ có mình hắn đối mặt với công kích của mười hai ma sư.
Một đấu mười hai, mà còn là mười hai ma sư đều từ lục quan trở lên, tiểu tử này điên rồi. Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó, hai mắt của bọn họ đều trừng lớn.
Khi đẩy Trần Tư Tuyền ra ngoài, Cơ Động cũng bước lên một bước, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chạm vào nắm tay đang công kích đến của một gã ma sư.
Một màn quỷ dị xuất hiện, không ai thấy trên người Cơ Động xuất hiện hào quang của ma lực. Nhưng ngay sau đó, tên ma sư kia liền ngã gục xuống đất mà không hề phát ra một tiếng động nào.
Một chưởng đánh ra, thân thể Cơ Động cũng không hề dừng lại, sử dụng Đằng Xà Thiểm lui về phía sau nhanh như chớp, tuy chỉ lùi một thước nhưng đã dễ dàng tránh được mười một người còn lại vây công. Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Cơ Động đã liên tục đánh ra mười một chưởng, mỗi chưởng đều chạm vào một người. Động tác của Cơ Động quả thực là quá nhanh, đừng nói những ma sư này đều nội hàm ma lực của mình để công kích, lấy tu vi lục quan của họ, muốn né cũng không né nổi.
Mười một người đều rập khuôn theo vị ma sư thứ nhất kia, tất cả đều gục xuống trong nháy mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt. Càng làm người khác bất ngờ là tuy họ ngã xuống đất nhưng nhìn như không bị bất cứ thương tổn nào. Ở đây đều là Mộc hệ ma sư, bọn họ tự nhiên cảm giác được sinh mệnh lực của mười hai ma sư bị Cơ Động công kích này đều không có gì biến hóa.
Chuyện gì đã xảy ra? Những việc phát sinh trước mắt này, dù là vợ chồng Lâm Bách Xuyên cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Lâm Bách Xuyên tự nhận, mình cũng có thể đẩy lui mười hai ma sư này. Nhưng không thể nhẹ nhàng như Cơ Động được, hơn nữa còn làm đối thủ mất đi năng lực tái chiến mà không hề thương tổn đến họ. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Yêu pháp?”
Hoàng hậu là người tu vi thấp nhất ở đây, gần như lập tức kinh hô ra tiếng. Nhưng tiếng kinh hô của nàng lại nhận được sự hưởng ứng của mọi người, trừ bỏ yêu pháp, bọn họ thật sự không nghĩ ra vì sao Cơ Động còn trẻ như vậy đã có thể làm được điều này.
Lâm Thiên Vũ lại càng trực tiếp kêu lên: “Nhất định là Tư Tuyền đã bị yêu pháp của hắn mê hoặc.”
Cơ Động khinh thường hừ một tiếng: “Chỉ bằng chút kiến thức nông cạn đó của ngươi cũng muốn ở bên Tư Tuyền sao?”
Từ đầu đến cuối, hắn không hề phóng thích ra Âm Dương Miện của mình. Có Thần Tỏa Âm Dương Chỉ do Liệt Diễm truyền thụ trước kia, nếu hắn không muốn để ai biết được cấp bậc của mình thì nhất định sẽ không ai biết được. Lấy tu vi hiện tại của hắn, dù là chí tôn cường giả cũng không ngoại lệ.
Mười hai tên ma sư kia chỉ có tu vi lục quan mà thôi, nếu so với Cơ Động, thực của bọn họ còn kém quá xa. Sở dĩ Cơ Động có thể làm được điều này là vì khi hắn ra tay đã đem Đồng Hóa trận trong Ngũ Hành trận ẩn trong tay. Mỗi chưởng đánh ra đều đồng hóa ma lực của đối phương, làm bọn họ tạm thời mất đi ma lực, tự nhiên sẽ không còn sức để mà công kích. Đương nhiên, cách này chỉ có thể áp dụng lên đối thủ có thực lực kém hơn mình rất nhiều, nếu không, sẽ không thể đồng hóa nổi ma lực trên người đối phương.
Lâm Thiên Vũ tức giận hừ một tiếng, thân hình xuất hiện trước mặt Cơ Động trong chớp mắt, thanh quang chói mắt bạo phát ra từ người hắn. Trên đỉnh đầu, Giáp Mộc Dương miện màu trắng hội tụ thành hình, biểu hiện ra tu vi cao tới thất quan. Thất quan nhị tinh, bảy mươi tư cấp.
Cùng lúc đó, vì thực lực cường hãn mà Cơ Động thể hiện ra, Thiên Lộc thân vương cũng đã nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh hoàng huynh của mình, một lượng lớn đại nội thị vệ được triệu hoán vào, đem Cơ Động vây ở giữa. Nhất thời, đủ loại ma lực thuộc tính tràn ngập trong cả tòa cung điện.
Cái này gọi là tình địch giáp mặt, không chút nhân nhượng, Lâm Thiên Vũ cũng không hề cố kị nhiều như mấy cung đình ma sư kia. Một tiếng long ngâm vang dội cất lên, Giáp Mộc ma lực bộc phát ra trong chớp mắt, sau đó hội tụ thành hình đầu rồng lao thẳng về phía Cơ Động.
Thanh quang kia cực kì thực chất, nó như một thực thể bình thường. Bên trong tràn ngập dao động của ma lực có tính chất bạo tạc, thậm chí còn mang vài phần đặc tính của Hỏa hệ ma lực.
Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc lại là, đối mặt với đòn đánh tất sát này của Lâm Thiên Vũ, Cơ Động vẫn chắp tay sau lưng như không hề nhìn thấy vậy.
“Cơ Động, cẩn thận!” Trần Tư Tuyền không nhịn được kinh hô một tiếng, nhưng giây tiếp theo, thanh quang hình đầu rồng đó đã hung hăng khắc vào lồng ngực của Cơ Động.
Thanh quang sáng chói nháy mắt đã bao phủ cả thân thể Cơ Động. Mà Cơ Động lúc này vẫn ngang nhiên đứng đó, thanh quang như sấm sét gầm gừ cuốn qua, nhưng hắn vẫn vững như thái sơn, thậm chí còn không hề lùi lại nửa bước.
Mắt thấy Cơ Động lại dám dùng thân thể ngăn cản công kích của mình, Lâm Thiên Vũ lại càng thêm lộn tiết, ma lực trong cơ thể nhất thời tăng lên đến cực hạn. Hai quyền liên tiếp hung hăng oanh kích trên ngực Cơ Động.
“Hừ.”
Cơ Động hừ nhẹ một tiếng, cước bộ khẽ chuyển, lùi về sau hai bước mới đứng vững thân hình. Đồng thời hô lên: “Tư Tuyền, không cần đến đây.”
Trần Tư Tuyền đang chuẩn bị xông tới nghe vậy không khỏi dừng bước, chỉ thấy Cơ Động thản nhiên nói:
“Lâm Thiên Vũ, ba đòn này coi như lời xin lỗi của Tư Tuyền về việc hủy hôn này. Nếu ngươi tiếp tục ra tay thì cũng đừng trách ta.”
Hắn vì ta mà chịu ba đòn công kích này!
Trong nháy mắt, hai mắt của Trần Tư Tuyền đã nhòa lệ. Giờ phút này, nàng nhớ về khoảng thời gian mình và Cơ Động ở bên nhau, mỗi ngày uống rượu ngon mà hắn pha chế, nhìn hắn tu luyện, cảm thụ tình yêu sâu đậm của hắn dành cho mình. Nghĩ đến đây, nàng ngây dại!
“Ai cần ngươi nhường?”
Lâm Thiên Vũ giận dữ. Khi công kích của hắn đánh vào người Cơ Động, hắn cảm thấy ma lực của Cơ Động dao động như sóng gợn. Đó rõ ràng là Hỏa hệ ma lực, nhưng lại thể hiện ra sự đàn hồi dịu dàng như thủy hệ ma lực vậy. Tuy đòn của mình oanh kích vào người hắn, nhưng ma lực có thể tiến vào cơ thể lại không đến ba phần. Tu vi của tên này rốt cuộc mạnh đến mức nào ? Đây nhất định là yêu pháp, nếu không sao hắn còn không phóng thích Âm Dương Miện của mình ra? Nếu hắn còn trẻ như bề ngoài, sao ma lực lại có thể mạnh hơn mình? Càng nghĩ, Lâm Thiên Vũ càng cảm thấy Cơ Động có gì đó không bình thường.
Ngọn lửa chói mắt màu xanh chợt bùng phát từ trên người Lâm Thiên Vũ. Sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng hơn, hai tay đánh ra mang theo vô số tàn ảnh, nhưng không phải đánh về phía Cơ Động, mà là về khoảng không trước người mình.