TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


A Kim tiêu diệt gọn gàng hai Hắc Ám Ma Sư mà không gây nên chút động tĩnh nào. Còn con Ma Âu to lớn kia như tan vào mây mù. Hai Hắc Ám Ma Sư thật xui xẻo, người nam tu vi không thấp chừng Thất quan. Nữ Ma Sư bất quá chỉ Tứ quan mà thôi. Trước thực lực cường đại của A Kim, bọn họ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Ba người Cơ Động dung hợp linh hồn toàn diện che giấu khí tức, lại thêm hai tên Ma Sư kia đang đắm chìm trong dục vọng nên không để tâm đến xung quanh, đến khi họ phát giác ra, thì đã không kịp phát ra chút tin tức nào cả.
A Kim lạnh lùng lắc lắc tay, nhìn ý tứ của nàng như là giết hai người kia làm bẩn tay nàng vậy. Trên mặt các Thiên Can thánh đồ không khỏi hiện lên ý cười. Diêu Khiêm Thư lẩm bẩm :
- "Làm mây làm mưa” ở độ cao ba ngàn thước đúng là chỉ có họ mới nghĩ ra được. Nhưng mà hình như rất là kích thích a!!!”
Lang Thiên Ý cười hắc hắc nói :
“Kích thích thì đúng là kích thích, chỉ là đem mạng ra đổi thì cũng không đáng a. Ai có thể nghĩ đến việc mây mù này là do Đại Diễn Thánh Hỏa Long thi triển chứ."
Vốn bầu không khí đang rất căng thẳng, bởi vì mấy câu nói này mà trở nên buông lỏng rất nhiều. Lúc này, Đại Diễn Thánh Hỏa Long trong đám mây mù đã dần dần tiếp cận Thánh Tà Đảo dọc theo hướng Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Chỉ là Cơ Động nào dám có ý khinh thường, phải biết rằng, với tu vi Thánh cấp đỉnh của Hắc Ám Thiên Cơ. Linh hồn của hắn có thể bao quát cả Thánh Tà Đảo. Một khi chưa chân chính đặt chân lên đất liền của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục thì nguy hiểm của bọn họ vẫn cũng chưa được giải trừ.
Lúc này, nơi chân trời phía xa đã dần dần lộ ra ánh sáng màu trắng bạc, hắc ám không trung cũng dần dần biến thành màu xanh đậm. Bình minh đã đến rồi!
Cơ Động lựa chọn hành động sau lúc nửa đêm, bởi vì thời gian này là lúc chúng vì đã chịu đựng cả đêm mệt mỏi vì thế tạo nên sơ hở, phòng thủ vào lúc này tự nhiên cũng buông lỏng nhất.
Rốt cục, vào lúc mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ thì bọn họ đã ra khỏi phạm vi của Thánh Tà Đảo, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục đã ở ngay trước mắt.
Cảm giác nhìn mặt trời mọc từ không trung rất là mới lạ. Vẻ đẹp này hoàn toàn khác khi ngắm từ mặt đất. Tâm tình Các Thiên Can thánh đồ lúc này cũng đang giống như ánh mặt trời vậy, tràn đầy sinh cơ.

Thành công! Bọn họ cuối cùng thành công!!!
Thực lực Hắc Ám Thiên Cơ có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào phòng ngự kín kẽ đến cả giọt nước cũng không lọt. Trong ba ngày Cơ Động đã nghĩ ra vài biện pháp là từ không trung hoặc xuống dưới mặt đất. Cuối cùng hắn chọn phương pháp từ không trung. Như vậy sẽ dễ dàng ứng biến hơn, lúc đó Hắc Ám Thiên Can thánh đồ chưa kịp chạy tới. Một khi đối mặt với Hắc Ám Thiên Cơ, bọn họ vẫn có thể đánh một trận.
Hắc Ám Thiên Cơ phán đoán vô cùng chính xác. Đáng tiếc là hắn không biết, nhi tử của mình không phản bội đồng bạn, mà chính hắn lại còn giết chết chính con dâu của mình (Bư: ý nói Dạ Tâm). Sĩ khí của các Quang Minh Thiên Can thánh đồ bị đả kích trầm trọng, cho nên ba ngày sau mới tiếp tục xuyên qua.
Cuối cùng bọn họ đã thành công! Từ trên không trung nhìn về phía xa kia, căn bản không thể phân biệt Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục cùng Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục có gì khác nhau. Chúng đều là đại lục mênh mông vô bờ. Khi đến gần, có thể nhìn thấy một lượng lớn quần thể kiến trúc và sinh hoạt. Mặc dù không có tường thành, nhưng nơi này giống như một tòa thành thị vô cùng khổng lồ. Dùng từ khổng lồ để hình dung là rất thích hợp, bởi vì Các Thiên Can thánh đồ kinh ngạc phát hiện chúng còn to hơn những thành thị lớn nhất ở Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục.
Khi cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện đây phải một thành thị bình thường, mà để phục vụ cho chiến tranh. Ở trong tòa thành thị to lớn này, có thể thấy nhiều nhất chính là xưởng công binh. Về phần những thứ khác, không cần nhìn thì mọi người cũng hiểu đều chuẩn bị cho chiến tranh.
Cẩn thận tra xét, Cơ Động còn phát hiện thành thị khổng lồ này lớn gấp hai lần Trung Nguyên thành, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành. Đối với trận Thánh Chiến một năm rưỡi sau, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục chuẩn bị quá đầy đủ.
Thiên Cơ khẽ thở dài nói:
“Đây chính là thiên tính xâm lược sao ?”
Đỗ Minh nóng lòng hỏi :
”Lão sư. Chúng ta có cần phá hủy xưởng công binh, giết chết bọn chúng ở nơi này không? Lúc đó khi Thánh Chiến bắt đầu, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục sẽ bị tổn thất thật lớn.”
Cơ Động khẽ nhíu mày, trợn mắt nhìn Đỗ Minh một cái :
“Không được! Nơi này cách Thánh Tà Đảo quá gần. Một khi công kích Hắc Ám Thiên Cơ cùng Hắc Ám Thiên Can thánh đồ sẽ chạy tới trước tiên. Hơn nữa, mọi người phải nhớ ta đã từng nói. Chúng ta đang tiến hành kế hoạch Trảm Thủ, mặc dù Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục là địch nhân của chúng ta. Nhưng Quang Minh, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục đồng dạng đều là người. Chúng ta không thể lạm sát người vô tội. Vì vậy, mục tiêu mà chúng ta muốn hủy diệt chính là lực lượng Ma Sư của đối phương, đối với bình dân thậm chí là binh lính cũng không được xuất thủ. Chúng ta muốn chiến tranh chết ít người hơn chứ không phải làm cho Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục sinh linh đồ thán.”
Nghe lời nói của Cơ Động, Thiên Cơ gật đầu thật sâu nói:
“Đúng là như thế, chúng ta tuyệt không tùy tiện tru diệt thường dân. Nếu chúng ta lạm sát kẻ vô tội thì có khác gì với Hắc Ám Thiên Cơ chứ?”
Đỗ Minh vội vàng gật đầu, im như hến.
Mặc dù không thể động thủ, nhưng dù sao đã ra khỏi phạm vi Hắc Ám Thiên Cơ dò xét, Cơ Động phân phó Đại Diễn Thánh Hỏa Long gia tốc dưới sự che chở của mây mù, mang theo mọi người nhanh chóng tiến sâu vào Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, kế hoạch của Cơ Động cũng chân chính được triển khai. Lần này, mới đúng là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay. Hắc Ám Thiên Cơ muốn bắt được họ, đúng là nằm mơ mà bắt con tưởng bở.
Từ đầu đến cuối, Cơ Động đều phát huy ưu thế của Hồng Liên Thiên Hỏa mà Liệt Diễm lưu lại. Có nó che chở, trong vòng một năm, bọn họ hoàn toàn có thể phóng tay mà làm, do đang ở đại bản doanh của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục nên không cần lo lắng Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục bị công kích. Đây cũng là lý do Cơ Động kiên trì chuyến đi này. Bỏ đi cơ hội lần này nếu muốn chính diện chống lại thì không thể nói trước ai thắng ai thua, song số người tử thương nhất định rất lớn. Hắn muốn… không chỉ là chiến thắng đối thủ, mà còn là toàn thắng. Chỉ có như vậy. Mới có thể làm cho chiến tranh kết thúc trong thời gian ngắn nhất, sớm ngày giải quyết nỗi lo đè nặng trong lòng. Đánh thương thay Hắc Ám Thiên Cơ cùng Hắc Ám Các Thiên Can thánh đồ đều không biết rằng, đối thủ lớn nhất của mình đã lặng lẽ tiềm nhập vào trong nhà.
Để cẩn thận, suốt phần lớn thời gian Cơ Động chỉ huy Đại Diễn Thánh Hỏa Long hướng về đất liền của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục phi hành, sau đó mới dần dần giảm tốc độ, hạ thấp độ cao, tìm kiếm thành thị gần nhất. Đối với bọn họ thì Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục rất xa lạ, chỉ có vào trong thành thị, mới có thể tìm được tin tức bọn họ mong muốn.
Tìm kiếm từ trên bầu trời không tới nửa canh giờ, Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã phát hiện một thành thị to lớn. Đám người Cơ Động đáp xuống một ngọn núi cách đó không xa.
Cơ Động nói với mọi người thả tọa kị của mình từ trong trữ tồn ma khí ra, để chúng có thể nghỉ ngơi. Bởi cứ nhốt mãi chúng trong không gian chật hẹp sẽ làm chúng khó chịu. Chỉ có Thực Nhật Phương Hoàng phối hợp Chu Tước thủ trạc hoặc là Đại Diễn Thánh Hỏa Long cùng với Tính mạng chi hạch mới có thể ở trong đó thời gian dài có lợi mà vô hại.

Mới vừa tiến vào đất liền Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, không khí khẩn trương lúc đầu đã sớm biến mất. Các Thiên Can thánh đồ đều lộ ra vẻ hưng phấn, tất cả mọi người đều là thanh niên cho nên cảm giác xâm nhập vào sâu trong lòng địch rất dễ làm bọn họ hưng phấn.
Đỗ Hinh Nhi nhanh nhảu hỏi:
“Cơ Động lão sư, bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Có phải là bắt đầu kích sát đám Ma Sư Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục không? ”
Cơ Động đáp:
"Không. Vẫn không thể đánh rắn động cỏ. Trước khi bắt đầu hành động Trảm Thủ, chúng ta còn có chuyện trọng yếu cần làm, đó chính là giúp Đỗ Minh và Bảo Nhi tìm được thần khí tương ứng. Sau khi tập hợp đủ mười thần khí, chúng ta mới chính thức có thực lực đối kháng cùng Hắc Ám Thiên Can thánh đồ cùng với Hắc Ám Thiên Cơ. Đi! Chúng ta tới phía khu phố phía trước dò xét một chút tin tức, quan trọng nhất là mua một tấm bản đồ chi tiết về Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Như vậy hành động của chúng ta mới càng thêm thuận lợi.”
Lập tức, mọi người dưới sự hướng dẫn của Cơ Động ra khỏi phạm vi chân núi, thẳng tiến về phía thành thị.
Càng lại gần tòa thành thị, mọi người lại càng có cảm giác không bình thường, dường như nó là do hoàn cảnh xung quanh tạo nên. Bọn họ đã đi trên đường cái, mặc dù rất rộng rãi. Nhưng lại gồ ghề, khúc khuỷu hoàn toàn hiện ra bộ dáng lâu năm không được tu sửa. Hai bên đường không có cây cối, chung quanh đều là đồng ruộng bao la bát ngát, có một lượng lớn nông dân đang trồng trọt. Lẽ ra, có nhiều đồng ruộng như vậy, cuộc sống của đám nông dân phải sung túc mới đúng. Nhưng nhìn qua thì những người này lại có bộ dáng xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương ra. Thật khiến người ta khó hiểu.
Khi đến trước tòa thành thị, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt. Trước mắt mặc dù không thể so sánh với thủ đô của mấy đại đế quốc tại Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục. Nhưng cũng có thể đặt ở cấp bậc chủ thành. Chỉ là đến lúc này mọi người mới phát hiện, tòa thành này rất cũ kỹ và đổ nát, niên đại cực kỳ cổ xưa. Có vài chỗ trên tường thành thậm chí đã sụp đổ, nhưng cũng không có bất kỳ dấu vết tu sửa nào. Trên đầu thành binh sĩ tuần tra ít lại càng ít, thậm chí cửa thành không có binh lính canh gác. Phần lớn người đi đường đều tỏ ra uể oải.
Tình huống như thế xảy ra ở thôn xóm nghèo khó thì không có gì lạ, nhưng trước mắt rõ ràng là một tòa chủ thành mà, làm sao lại lụn bại đến trình độ như vậy? Ở Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, cho dù là một thành thị kích thước rất nhỏ cũng có sức sống hơn nơi này nhiều.
Cơ Động cùng Thiên Cơ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn thấu nghi hoặc trong lòng đối phương. Mọi người nối đuôi nhau tiến vào trong thành.
Tình huống bên trong thành thị không khác mấy so với bên ngoài, kiến trúc phần lớn rất cổ xưa, hơn nữa đều là lâu năm không tu sửa. Những tòa nhà từ hai tầng trở lên gần như tuyệt tích, phần lớn là nhà trệt tan hoang. Cửa hàng hai bên đường phố số lượng cũng thưa thớt, so sánh với chủ thành bình thường ít hơn rất nhiều.
Cơ Động đi tới trước một gian cửa hàng rồi dừng bước lại. Ý bảo các đồng bạn ở chỗ này chờ hắn, một mình đi vào trong. Cửa hàng này chỉ có một gã trung niên nhân nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, đang tựa vào quầy ngủ gật.
“Xin chào! Xin hỏi, ở chỗ này có bán bản đồ đại lục không?"
Nhìn từ bên ngoài nhìn thì nơi này hẳn là một cửa tiệm tạp hóa, cho nên Cơ Động mới tiến vào hỏi thăm. Nhưng đi vào trong đó hắn mới phát hiện, hàng hóa bên trong ít đến thương cảm.
Lão bản của cửa hàng ngẩng đầu, nhìn về phía Cơ Động. Đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng đứng lên. Cung kính hướng Cơ Động hành lễ:
"Hoan nghênh, hoan nghênh đại nhân quang lâm tiểu điếm. Ngài cần gì ạ?"
Nhìn bộ dạng khiêm cung ấy, Cơ Động không khỏi kinh ngạc:
"Đại nhân gì? Ngươi biết ta sao?"
Chẳng lẽ gặp quỷ rồi, hắn mới vừa tới Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, làm sao có thể có người biết hắn? Một câu đại nhân này làm hắn thấy khó hiểu.

Lão bản cửa hàng kia chận lại nói:
"Tiểu nhân làm sao may mắn biết đại nhân được? Chẳng qua là nhìn trang phục cùng tướng mạo, nhất định ngài là Ma Sư đại nhân."
"Sao? Ngươi có thể nhìn ra ta là Ma Sư?"
Cơ Động tò mò hỏi. Hắn tự nhận mình che dấu hơi thở vô cùng tốt.
Cửa hàng Lão bản cung kính nói:
"Đó là dĩ nhiên, Ma Sư Đại Nhân dĩ nhiên bất đồng với chúng ta. Thiên Cơ đại nhân vạn tuế, Ma Sư đại nhân thiên tuế. Ngài muốn cái gì cứ việc cầm lấy, đây là quang vinh của tiểu điếm ta."
Cơ Động nhìn ra, Lão bản cửa hàng này hết sức e ngại với hắn, trong lòng càng thêm nghi ngờ, hắn thản nhiên nói:
"Ta hiện tại chỉ muốn biết ngươi tại sao có thể nhìn ra ta là Ma Sư. Nói thật đi, nếu không nghe lời thì… "
Lời vừa nói ra, Lão bản cửa hàng nhất thời rùng mình một cái, “Bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Cơ Động, nước mắt nước mũi tuôn ra nói:
"Ma Sư đại nhân, ngài…ngài bỏ qua cho ta đi, ta thật không phải là cố ý mạo phạm. Trừ Ma Sư đại nhân, ai có thể có như vậy anh vĩ tướng mạo như vậy?"
Trong mắt Cơ Động bắn ra tia sáng lạnh, một tia linh hồn lực đã phiêu nhiên xuất ra, bao phủ thân thể hắn:
"Nhìn ta ."
Lão bản cửa hàng ngẩng đầu, khi hắn thấy hai mắt Cơ Động thì cảm thấy đại não trở nên mê muội, trước mắt đã đều là một mảnh màu bạc.
Cơ Động nói:
"Nói!!! Tại sao có thể nhận ra ta là Ma Sư."
Vấn đề này hắn nhất định phải làm rõ ràng, lão bản trước mắt rõ ràng là thường dân, trong cơ thể không có một tia ma lực ba động. Người như vậy cũng có thể nhận ra mình Ma Sư thân phận, không biết rõ sao hắn có thể an tâm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi