Cùng với hư ảnh Kim Phượng hoàng tách ra từ bản thể của Chu Tước bay tới, hai tay Cơ Động có chứa khí tức của Chu Tước cũng tự động nâng lên. Kim quang đại phóng, hư ảnh Kim Phượng Hoàng trực tiếp chui vào trong đó, Chu Tước ma lực tràn ngập trong đó cùng với Chu Tước ma lực trong Chu Tước thủ trạc dung hợp thành một thể. Cảm giác Khai Thiên Tích Địa càng trở nên mãnh liệt hơn. Cơ Động thậm chí còn cảm giác được cái Thủ trạc của mình dường như là sống lại, tràn ngập sinh mệnh lực khổng lồ và mạnh mẽ của Chu Tước.
Khí tức sinh mệnh lực dâng trào của Chu Tước lan tràn đến mọi ngóc ngách của Chu Tước Động, thanh âm của Chu Tước vang lên bên tai Cơ Động:
- Ta dùng năng lực mở rộng không gian ma lực của ta để cải tạo lại Thủ trạc này cho ngươi. Từ nay về sau cứ việc để Hỏa Nhi ở trong đó nghỉ ngơi. Bên trong thủ trạc có đầy đủ không gian cho nó, cũng có một tia ý niệm của ta lưu lại. Dựa vào một tia ý niệm này, ta thủy chung vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Hỏa Nhi, nó cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, có thể coi như một hình thức liên lạc, có thể an ủi được nó. Cơ Động, ngươi ở lại đây thêm ba ngày nữa đi, để cho mẹ con chúng ta ở chung thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, các ngươi có thể rời khỏi đây.
- Được.
Ngoại trừ chuyện đồng ý, Cơ Động cũng không biết mình nên nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng âm thầm tự nhủ, sau này nhất định phải thường xuyên đem Hỏa Nhi về thăm Chu Tước.
Ba ngày sau, Cơ Động mang theo Thực Nhật Phượng Hoàng cẩn thận rời khỏi lãnh địa của Chu Tước. Ngày hôm đó, toàn bộ ma thú của Địa Linh Sơn đều lâm vào bất an, bởi vì Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước cứ mãi bay lượn không ngừng trên không trung tại khu vực trung tâm Địa Linh Sơn, khiến cho vạn thú phải trốn cả trong nơi ẩn nấp, không dám chui ra.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy mẫu thân, Hỏa Nhi đành buồn bã chui đầu vào trong Chu Tước Thủ Trạc đã qua cải tạo của Cơ Động. Nhìn bộ dáng bi thương của nó, Cơ Động cũng một trận đau lòng, chỉ có thể hy vọng nó sớm thích nghi với cuộc sống bên ngoài mà thôi.
Phóng người lên, luồng Âm Dương Lố Xoáy trên ngực Cơ Động vận chuyển mãnh liệt lên, cả người toàn lực tăng tốc, cầm một cây Phượng Hoàng Vỹ trong tay, tựa như một mũi tên hướng về phía Đông của Địa Linh Sơn chạy thẳng đi.
Thời gian không quá nửa ngày, hắn rốt cuộc cũng đã ra khỏi Địa Linh Sơn. Tuy rằng không khí bên ngoài cũng không tươi mát giống như trong rừng núi, nhưng cũng làm cho hắn cảm nhận được khí tức tự do. Đã qua ba tháng, không biết lệnh truy nã mình đã được rút lại hay chưa. Mà cho dù lệnh vẫn còn hiệu lực, Cơ Động cũng không hề e ngại. Đã nắm vững được năng lực Phi hành, nếu có kẻ muốn đuổi bắt hắn, cũng tuyệt không phải là chuyện dễ dàng gì. Trừ phi là những đối thủ có thực lực tương đương với Phất Thụy, cùng phối hợp với ma thú phi hành, mới có thể tuyệt đối nắm chắc.
Khi Cơ Động đi ngang qua một thị trấn nhỏ, hắn phát hiện ra cáo thị dán hình truy nã mình đã không còn dán ở đó nữa. Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, lệnh truy nã tuy rằng vẫn còn nguyên, chỉ có điều không có khả năng truy xét nghiêm mật như trước đây. Dù sao, Trung Thổ Đế Quốc muốn truy xét đến từng người dân trong đế quốc cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cơ Động cởi bỏ bộ giáo phục trên người, thay một bộ quần áo bình thường trước kia đã mua khi còn đi cùng với Tất Tô và Tạp Nhĩ, lại lấy một ít bùn đất xoa lên mặt, cả người nhìn qua đã khác xa với hình vẽ dán trên cáo thị. Không biết bức hình trên lệnh truy nã này là do ai vẽ ra, ánh mắt Cơ Động được khắc họa hết sức đáng sợ, choáng đầy khí phách chấn nhiếp lòng người. Tuy rằng khuôn mặt hắn có nét trẻ con, thế nhưng khí tức tản mát ra trên người quả thật tràn đầy sự nguy hiểm.
Lúc này để che dấu bớt sự chú ý, Cơ Động lại tận lực thu liễm khí tức của bản thân, không phải người quen rất khó nhận ra hắn. Dù sao, những thanh niên độ tuổi mười lăm, mười sáu như hắn ở bất cứ nơi nào đều có rất nhiều. Bản thân Cơ Động cũng không tính là anh tuấn, tướng mạo hết sức bình thường, tại tình huống này, điều đó đúng là có tác dụng rất lớn, tướng mạo như vậy đi lẫn vào đám đông cũng không làm người ta dễ dàng chú ý đến.
Mục tiêu đầu tiên của Cơ Động chính là rời khỏi phạm vi lãnh thổ của Trung Thổ Đế Quốc, chỉ cần ra khỏi Trung Thổ Đế Quốc tự nhiên cũng không cần lo lắng chuyện bị truy nã. Bởi vậy mục tiêu đầu tiên mà hắn lựa chọn chính là Đông Mộc Đế Quốc. Nhưng mà, khi bắt đầu khởi hành, hắn liền phát hiện ra vấn đề. Đông Mộc Đế Quốc nằm ở phía Đông Đại Lục, phương hướng thì cũng không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ là, trong tay hắn cũng không có bản đồ đường đi, trên đường sẽ rất khó tiến hành tiếp tế, tiếp viện, cũng không biết nơi nào có thành thị để dừng chân. Lúc trước khi rời khỏi Nam Hỏa Đế Quốc, có Tất Tô mang theo bản đồ còn không thấy được vấn đề, lúc này một mình chạy đi, vấn đề này lập tức hiện ra.
Lên đường khoảng ba ngày, Cơ Động đã gặp phải nguy cơ cạn kiệt lương thực. Những đồ ăn thức uống hắn tồn trữ trong Chu Tước Thủ Trạc lúc ở Địa Linh Sơn cũng không có tiêu hao gì. Ở nơi đó có Chu Tước cung cấp cho hắn các loại hoa quả ăn đỡ đói. Chỉ là sau khi ra đi, cũng chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
Thân thể Hỏa Nhi tuy rằng không lớn, nhưng sức ăn của nó so với Cơ Động thì nhiều hơn rất nhiều, lương khô Cơ Động mang theo chẳng khác gì đem muối bỏ biển.
Xem ra nhất định phải tìm đến một tòa thành thị nào để bổ sung thêm lương khô mới được. Cơ Động vừa ngồi nghỉ ngơi bên đường vừa tính toán.
May mắn trên đường lớn cũng có người đi lại, Cơ Động quyết định tìm một người đi đường hỏi thăm một chút đường đi đến thành thị gần nhất, sau đó đến đó mua bản đồ, đồ ăn, thức uống, lại mua thêm vài bộ quần áo sắm sửa một chút rồi mới tiếp tục xuất phát. Càng cách xa Trung Nguyên Thành, hắn càng an toàn hơn. Phỏng chừng hiện tại hắn đã rời khỏi Trung Nguyên Thành hơn một ngàn năm trăm dặm.
Sau khi ăn xong chút lương khô cuối cùng, quăng khối thịt cuối cùng cho Hỏa Nhi, Cơ Động đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Đột nhiên, hắn phát hiện đằng trước cách đó không xa tựa hồ như có mấy người đang rất nhanh hướng về phía này chạy đến.
Tốc độ những người này rất nhanh, bởi vì khoảng cách còn khá xa, Cơ Động chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tựa hồ có một người đang chạy nhanh ở phía trước, phía sau là khoảng bốn, năm người đang đuổi theo hắn. Rất rõ ràng bọn họ cũng không phải là người bình thường, mơ hồ có thể nhìn thấy quang mang ma lực phát ra lóng lánh.
Dần dần, những kẻ này chạy đến gần hơn, Cơ Động có nhìn thấy, chạy trước nhất là một gã thiếu niên độ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo mộc mạc, vẻ mặt phong trần. Y phục trên người có nhiều chỗ bị rách ra, cũng không ít chỗ có máu tươi trào ra. Đuổi theo sau hắn là bốn gã thanh niên độ tuổi đều khoảng hai mươi, mặc quần áo hoa lệ. Trên đỉnh đầu năm người, kể cả gã chạy trước, đều có ngưng tụ.
Trên đỉnh đầu gã thiếu niên chạy phía trước rõ ràng là Dương Miện hai quan, trên Miện Phong Dương Miện có hai dấu ấn hình giọt nước màu đen, là Nhâm Thủy Hệ Hai Quan Ma sư.
Bốn người đuổi theo phía sau có hai người là Mậu Thổ Hệ, một người giống gã thiếu niên, là Nhâm Thủy Hệ cùng với một người là Canh Kim Hệ. Dương Miện trên đỉnh đầu bọn họ cũng đều không ngoại lệ, đều là cấp bậc hai quan.
Mắt thấy bọn họ đã đuổi bắt nhau đến trước mặt Cơ Động, đột nhiên, gã thiếu niên chạy trước nhất chợt lảo đảo một chút. Trên người gã thanh niên Mậu Thổ Hệ đuổi phía sau chợt lóe lên hoàng quang, mặt đất tựa hồ như chấn động lên một chút. Gã thiếu niên Nhâm Thủy Hệ đang chạy trốn đột nhiên nhất thời vấp chân một cái, lăn tròn một vòng trên mặt đất. Khi hắn đứng dậy, đã bị bốn gã thanh niên kia vây lấy, cách chỗ Cơ Động đang đứng chỉ hơn mười thước.
- Vân Thiên Cơ, lần này ta xem ngươi còn chạy đâu cho thoát.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ lớn tuổi hơn một chút lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.