TÙY HỨNG - MỄ NHÁO NHÁO

Chương 10: Nguyên nhân tôi và Cố Đồng đánh nhau
Thói quen của con người luôn kì lạ như vậy, dù bạn có bị mất ngủ tới rạng sáng, nhưng tới 7 giờ sẽ tự động tỉnh, thậm chí còn không cố ngủ được thêm năm phút.
Mở điện thoại tốn tới hơn một phút, đợi khi vào được menu, thời gian vừa tròn 7:01, đợi thêm một lúc, chẳng có thông báo cuộc gọi nhỡ nào, tôi thấy mình thật nực cười, giống như thể mình đánh boxing, phòng bị nhưng chẳng ai quan tâm.
Rửa mặt mũi xong liền ra phòng khách, chắc tối qua Tiểu Nhu đã bị sắc đẹp bắt cóc thành công, uống miếng nước ăn miếng bánh, rồi lại quay về phòng ngủ, vừa hay nhận được video call qua máy tính.
Là Eden.
Tôi đem video call thành cuộc gọi thông thường, hỏi anh ấy có chuyện gì.
Eden là người yêu Tiền Mẫn, bạn cùng phòng của tôi, vì chúng tôi đều quen Tiền Mẫn nên mới quen nhau, anh ấy được thưởng thức đồ ăn Trung Quốc vài lần do tôi làm, còn khen tôi kĩ năng nấu nướng tốt.
Thực ra chúng tôi rất ít tiếp xúc, trong ấn tượng của tôi, anh ấy tìm tôi chẳng có gì ngoài hai chuyện, một là vì đồ ăn Trung Quốc, hai là vì Tiền Mẫn.
Quả nhiên vừa mới nói, tôi đã nghe được âm thanh của Tiền Mẫn.
"Cố Ninh, video call với tôi đi."
Tôi uống ngụm nước: "Thôi, có chuyện gì thế?"
"Năm nay cậu về nước, làm tôi cũng muốn về đón Tết."
Tôi đáp cô ấy: "Là cậu không muốn về đấy chứ."
Cô ấy cười hắc hắc, còn chưa mở miệng, lại nghe được giọng Eden, hình như sợ tôi không nghe rõ, tôi có thể tưởng tượng được anh ấy như đang hét vào micro.
Anh ấy vẫn thích nói tiếng Trung, vẫn thích thử thách trình độ nghe hiểu của tôi.
Hết câu, Eden liền bị Tiền Mẫn đẩy ra, còn chưa kịp đợi tôi phiên dịch câu nói của anh ấy, Tiền Mẫn liền nói: "Anh ấy hỏi cậu khi nào thì quay lại."
Tôi nghĩ nghĩ: "Chắc mùng Một mùng Hai gì đó."
Tiền Mẫn không nói với Eden câu trả lời của tôi, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sớm vậy sao?"
Tôi "ừ" một tiếng: "Nhà có chút chuyện."
Lí do gì cũng đều có thể quy về nhà có chuyện là xong, tôi nghĩ, nhà là nơi ẩn chứa nhiều hiểm họa nhất.
Tiền Mẫn "ồ" một tiếng, đột nhiên cười hi hi nói: "Tôi có chuyện mẫn cảm muốn hỏi, cậu có thể trả lời hoặc không."
Tôi ngưng cười: "Tôi có thể lựa chọn cậu không hỏi không?"
Tiền Mẫn lập tức nói: "Cố Ninh, lần này cậu về có phải gặp người kia rồi không?"
Tôi không giấu diếm cô ấy: "Gặp rồi."
Cô ấy lại "ồ" một tiếng.
Chuyện tôi và Cố Đồng, Tiền Mẫn không biết nhiều, chỉ là chúng tôi đã ở cùng nhau ba năm, cô ấy cũng đoán được đôi chút, trước đây tôi không biết cô ấy biết được bao nhiêu, nhưng trong một lần cùng nhau ăn cơm, có một anh Hoa Kiều muốn theo đuổi tôi, Tiền Mẫn liền nói: "Cố Ninh có người thương rồi." Lúc đó tôi mới biết, Tiền Mẫn cũng hiểu tôi đôi phần.
Sau này tôi không nhịn được mà hỏi cô ấy, cô ấy nói mình đoán, cô ấy nói tôi có người thích, nhưng hai người không bên nhau, hỏi tôi có đúng hay không.
Tôi nói, đúng.
Cuối cùng là cô ấy tỉ mỉ quan sát hay do tâm tình tôi quá mức lộ liễu, không đoán cũng biết.
Vốn cũng không có chuyện gì, nói đôi ba câu chúng tôi liền cúp máy.
Điện thoại vẫn im lặng nằm một chỗ, với cuộc điện thoại mập mờ của tôi ngày hôm qua, mà ai đó chẳng có chút muốn truy hỏi nguyên nhân.
Thế nên, tôi đang chờ đợi điều gì đây.
Có chút khó chịu, tắt máy tính đi, tôi nằm trên giường một lúc, vô thức mà ngủ mất.
Lần sau tỉnh lại là do tiếng gõ cửa của Tiểu Nhu, tôi lơ mơ nhìn bộ dạng gió xuân đang về của cô ấy tiến tới kéo rèm cửa, chống eo nói với tôi: "12 giờ trưa rồi."
Tôi xoa xoa đầu rồi ngồi dậy, dựa vào giường.
Cô ấy còn chưa tẩy trang, vừa về mà đã nhớ tới tôi, đột nhiên lại có tia nắng từ đâu chiếu vào khiến tôi có chút thích ứng không kịp liền nhăn mày, tôi nhìn hỏi: "Người tối qua, sao rồi."
Cô ấy chớp mi: "Rất được."
Tôi tiếp tục hỏi: "Nam hay nữ?"
Cô ấy cười hi hi, ngồi xuống cạnh tôi: "Lời này của cậu, ám chỉ mình nam nữ ăn tuốt đó hả?"
Tôi đáp: "Không phải sao?"
Cô ấy hạ giọng: "Đúng đúng, thực ra tối qua cũng không có gì, hắn đưa mình tới cùng đám bạn uống rượu, chuyện trò, vui đùa thôi, tiếp xúc mới biết tính khí trẻ con, nhưng mà Cố Ninh này..."
Cô ấy chu chu môi nhìn tôi: "Mình nhìn trúng chị họ của hắn."
Tôi: "..."
Tôi: "Cậu thật là..."
Cô ấy nhún vai: "Tóm lại mình muốn liên lạc với chị họ hắn, thái độ của cô ấy với mình thì có thể tán, có thể tán."
Tôi lắc đầu thở dài, ở phương diện tình cảm của Tiểu Nhu, tôi thật không hiểu được, cô ấy không cần ai an ủi khi buồn bã khó chịu, tự mình có thể trị lành vết thương.
Trước đây không hiểu được cô ấy, mấy năm trước đàn anh cô ấy thích lại yêu một đàn chị khác, nhìn cô ấy rất buồn bã, tôi cùng cô ấy uống rượu cả tối, kết quả ngày hôm sau, cô ấy lại nói với tôi cô ấy nhìn trúng ai ai đó, khiến tôi vật vã trong men rượu, sau đó cũng không thèm an ủi cô ấy nữa.
Bộ dạng tiêu sái của cô ấy có lẽ tôi không thể tự mình cảm nhận nhưng lại rất muốn được hưởng thụ nó.
Buổi tiệc họp lớp Tiểu Nhu chờ mong cuối cùng cũng tới, cô ấy trang điểm rất xinh đẹp, còn tôi thì không mặc chiếc váy Cố Đồng tặng, để thỏa mãn sự chờ mong của Tiểu Nhu, tôi ăn mặc trang điểm cũng khá ổn đấy chứ.
Vừa mới xuống xe bước tới trước cửa khách sạn đã nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của lớp trưởng, trước tiên vẫy tay chào Tiểu Nhu, vài giây sau mới nhìn thấy tôi.
"Đây không phải là Cố Ninh sao, lâu rồi không gặp."
Tôi cười cười: "Lớp trưởng, lâu rồi không gặp."
Tiểu Nhu như muốn tăng phần kiêu ngạo của mình trong tối nay nên cái cách mà cô ấy đi thang máy cũng rất khác với cô ấy mọi ngày, vô cùng thục nữ, từng bước đi bỗng nhiên chậm lại, như thể mình đang bước trên thảm đỏ, từ từ tiến tới phòng tiệc.
Phục vụ mở cửa, có gần mười bạn học đã tới, tôi nhìn một lượt giúp Tiểu Nhu, cô bạn Liên Ngọc mà Tiểu Nhu mong đợi vẫn chưa tới.
Tìm một ví trí ngồi xuống, Tiểu Nhu chỉnh trang lại chiếc váy xong, sáp lại gần tôi, bộ dạng dịu dàng nói bên tai tôi: "Cậu đoán Cố Đồng sẽ ngồi chỗ nào tối nay?"
Tôi: "..."
Tôi làm sao biết được.
Có một số người thích đến sớm, một số người thích đến muộn, xã hội bây giờ là vậy, đại đa số người thích đến muộn, đặc biệt là những người có chút thành công thường có sở thích này.
Ví dụ như hẹn 7 rưỡi, nhất định phải thông báo là 7 giờ, thực tế, đến 8 giờ mới đông đủ.
Ví dụ như hiện tại, rõ ràng được thông báo 6 giờ, mà hiện tại 7 giờ vẫn chỉ có vài người tới.
Rốt cuộc là bận thật hay không để tâm chuyện này, hay là muốn thể hiện mình không quan tâm tới chuyện này, ai mà biết được.
Sau bao nhiêu sự chờ đợi của Tiểu Nhu thì rốt cuộc Liên Ngọc cũng đến, vừa vào cửa nhìn về hướng Tiểu Nhu rồi bước đến, thời cấp ba, hai người thường làm màu giống ngôi sao nổi tiếng, giống như hôm nay, vừa gặp mặt đã có thể ngửi được cái mùi vị năm đó, mà cái mùi vị này lại khiến phòng tiệc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Là Tiểu Nhu à, lâu rồi không gặp, không ngờ xinh đẹp thế này." Liên Ngọc mặc bộ quần áo cao cấp, đối lập hoàn toàn với phong cách của Tiểu Nhu.
Những người khác khách khí đứng lên, khách khí bắt tay với Liên Ngọc.
Những năm qua, mọi người trưởng thành hơn rất nhiều, hai người mặt đối mặt không nói gì, tôi nhìn mấy lượt, có thể thấy thân hình cũng như làn da của Liên Ngọc không thể đọ được Tiểu Nhu.
Quả nhiên sau khi hai người tách ra, có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tiểu Nhu.
Tôi ngưng cười.
Ân oán giữa hai người không chỉ là thường xuyên nói xấu nhau, trong kì thi cấp ba, Tiểu Nhu quay cóp bị Liên Ngọc tố giác, sau đó để trả thù, Tiểu Nhu liền báo cho bố Liên Ngọc biết cô ấy kết giao với nhiều bạn trai không tốt đẹp cho cam.
Điều kì lạ là, sau khi tốt nghiệp, hai người lại có thể tay trong tay cùng dạo phố uống cà phê.
Chỉ là một khoảnh khắc, mọi người không thấy có trò gì vui liền tiếp tục ai làm việc ấy, mấy phút sau, lớp trưởng điểm danh người, không biết miệng lẩm nhẩm gì, một anh chàng đột nhiên hét lớn: "Đừng điểm nữa, Cố Đồng vẫn chưa tới."
Trước đây tôi từng nói không thích người đến muộn, bao gồm cả Cố Đồng.
Trong ấn tượng của tôi, em ấy chưa bao giờ đúng giờ.
Lớp trưởng bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía tôi, rồi gọi phục vụ: "Không đợi nữa, chúng ta gọi đồ ăn thôi."
Âm thanh vừa dứt, cửa phòng lại mở ra, em ấy mang theo nụ cười từ cửa bước vào.
"Tắc đường, ngại quá."
Tôi nghĩ, ngoài tôi ra, cả lớp đều đang nhìn em ấy.
Rồi em ấy lại nói: "Gặp cậu ấy dưới sảnh, nghe nói chúng ta họp lớp, cậu ta muốn đến chào hỏi mọi người.
Tiểu Nhu ngồi cạnh tôi "ồ" lên một tiếng.
Sự tò mò khiến tôi quay đầu lại, tôi bỗng khựng lại.
Không ngờ, người Cố Đồng dẫn theo lại là Ngô Khải.
Cậu chàng học cạnh lớp tôi, khá thân với hội con trai lớp tôi trong đội bóng rổ, cậu ta cũng là bạn trai cũ của Cố Đồng, là người tôi từng viết thư tỏ tình, cũng là nguyên nhân của lần đánh nhau duy nhất giữa tôi và Cố Đồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi