TÙY HỨNG - THIÊN DIỆN QUÁI

Khi Hoắc Mộ Vân nhìn thấy hai tiêu đề này thì ngây ngẩn cả người, trong đầu cô có một suy nghĩ ‘đứng mũi chịu sào’.

Trang Chu lại truyền scandal với nữ minh tinh khác?

Còn đưa về biệt thự?

Cô chớp mắt mấy cái, một khắc kia, trong lòng chua xót.

Hoắc Mộ Vân phồng má, đôi mắt to tròn xoay chuyển trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm không lành….

Cô ấn vào tiêu đề, bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh của chính mình trên bức ảnh, cả người bỗng nhiên cứng lại.

Đây là ảnh chụp khi Trang Chu đưa cô về biệt thự vào buổi tối hai ngày trước, trên màn hình, cánh tay Trang Chu ôm eo cô, hành động ái muội.

Nhưng cái động tác kia rõ ràng là khi Trang Chu đỡ cô xuống xe.

Tuy rằng trên bức ảnh chỉ có bóng lưng của cô, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng.

Mà gương mặt của Trang Chu hoàn toàn bị bại lộ ra ở trước ống kính.

Càng khiến cho cô xấu hổ hơn chính là, trên mạng vậy mà lại viết cô là người bạn gái duy nhất mà Trang Chu thừa nhận, hơn nữa còn là thế giao với Trang gia, cũng là danh gia vọng tộc lớn ở thành phố Nguyên Thủy.

Hoắc Mộ Vân xem xong hot search trong lòng bỗng nhiên bất an một trận. Cô sững sờ đứng tại chỗ trong chốc lát, mãi đến khi người đến người đi trong tòa cao ốc ở trên đường nhìn cô với ánh mắt khác thường, cô khó khăn lắm mới hoàn hồn.

Điện thoại không hiểu lòng người mà truyền đến âm thanh từ WeChat, Hoắc Mộ Vân tâm sự nặng nề mà mở mắt ra nhìn, bỗng dưng nhìn thấy tin nhắn của thím Cố Thanh Hoan, cả người trong nháy mắt liền không ổn.

Thanh Phong Tự Nam:【 Bé con, bé lên hot search với Trang Chu? 】

Hoắc Mộ Vân hít sâu, biểu tình ‘cuộc đời không còn gì luyến tiếc’ mà trả lời,【 che mặt khóc.jpg, trên mạng thật thật giả giả người khác không biết, thím còn không biết hay sao, đều là viết bừa đấy. 】

Thanh Phong Tự Nam:【 Vấn đề hiện tại là, cả nhà đều biết rồi. 】

Thanh Phong Tự Nam:【 Thím tự mình hiểu cũng không có tác dụng gì nha. 】

Ngón tay của Hoắc Mộ Vân dừng một chút,【 Đều biết rồi? Vậy……】

Cô cảm giác cô sắp bị tam đường hội thẩm.

Thanh Phong Tự Nam:【 Chủ yếu là ba của cháu.】

Hoắc Mộ Vân:【 Mẹ cháu có nói gì không? 】

Thanh Phong Tự Nam:【 Không có, thái độ trung lập. 】

Hoắc Mộ Vân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng tốt, tình hình cũng không đến nỗi không thể vãn hồi.

Thanh Phong Tự Nam:【Cháu nói thật đi, hai người rốt cuộc sao lại như thế này? 】

Hoắc Mộ Vân:【 Cháu chỉ là đi chỗ anh ở lại hai ngày, nhưng hai người thật sự không có gì. 】

Tuy rằng cô rất muốn xảy ra chút chuyện gì đó.

Thanh Phong Tự Nam:【 Không được, thím phải hỏi Trang Chu giúp con một chút, xem xem cậu ấy rốt cuộc có ý gì. 】

Cô trừng mắt nhìn những lời này của Cố Thanh Hoan, trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ,【 Được.】

Có thím nhỏ của cô ra tay, cô rất yên tâm.

Bỗng nhiên lại có loại cảm giác gia trưởng giúp cô lấy lại công đạo, trong tối ngoài sáng thích Trang Chu nhiều năm như vậy, cô cảm thấy chính mình rất tủi thân.

Nghĩ đến đây, vành mắt Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên hơi xót, cô giơ tay lau khóe mắt, âm thầm trách mình làm ra vẻ.

Cô cau cái mũi, lại vân đạm phong khinh gửi một tin nhắn cho Trang Chu,【 Dạ, em thấy rồi.】

Trang Chu:【? Chỉ như vậy? Không có gì muốn nói sao? 】

Hoắc Mộ Vân duỗi tay ngăn cản chiếc xe, cô báo địa chỉ rồi cúi đầu đánh chữ,【 Không có nha. 】

Trang CHu hơi hạ mắt xuống nhìn tin nhắn của cô,【Nói em là bạn gái của anh cũng không có gì muốn nói hay sao? 】

Cô trầm mặc một lát, phản lại một kích,【 Em là bạn gái của anh sao?】

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, trên màn hình khung chat hiển thị ‘Đối phương đang soạn tin….’ Thật lâu sau dòng chữ này lại biến mất không thấy nữa, đợi một hồi thật lâu, vẫn im lặng như trước, không có một tin nhắn mới nào xuất hiện.

Cô nhấp khóe môi,【 Đối với scandal, anh cũng coi như là người thân kinh bách chiến, làm sao lại tính toán như vậy.】

Trang Chu bên kia yên lặng trong chốc lát,【 Anh sẽ bảo người xử lý hot search cho tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em.】

Hoắc Mộ Vân liếc mắt nhìn câu ‘Em không sao’ do chính mình gõ kia, cuối cùng cô lại ấn xóa bỏ,【 Vâng. 】

Xử lý cũng đúng, cô đỡ phải bị ba ba tam đường hội thẩm ở nhà.

Mà chữ ‘Vâng’ vô cùng đơn giản này ở trong mắt Trang Chu liền biến thành một tầng ý nghĩa khác.

Dáng vẻ này của tiểu nha đầu cũng không giống như tình nguyện truyền scandal với anh, có chút ‘gắng gượng mà làm’.

Trang Chu:【 Tết âm lịch khi nào trở về? 】

Anh hỏi xong những lời này chậm chạp mãi vẫn không đợi được câu trả lời của Hoắc Mộ Vân, mãi đến một tiếng sau…..

Hoắc Mộ Vân:【 Hai ngày nữa trở về. 】

Hỏi gì đáp nấy, thật sự là một lời dư thừa cũng không có.

Trang Chu nhéo nhéo mi tâm phát đau, anh quay phim xong liền lấy điện thoại gọi qua cho Hoắc Mộ Vân.

Âm thanh mềm mại của tiểu nha đầu vang lên ở đầu bên kia, “Làm sao vậy?”

“Đang làm gì?”

“Thu dọn đồ đạc các thứ nha.” Hoắc Mộ Vân trực tiếp giải thích, “Không phải mới nói đó sao, một vài ngày nữa trở về Nguyên Thủy.”

“Sớm như vậy?”

Cô nhẹ giọng đáp, “Không còn sớm nữa. Em lại không có việc gì bận, nếu không phải là thi đấu bán kết chọn người dẫn chương trình, có lẽ em đã trở về từ lâu rồi.”

Hoắc Mộ Vân vừa mới trả lời xong chợt nghe thấy điện thoại vang lên ‘đô đô’ hai tiếng.

Cô bỏ điện thoại ra nhìn, bỗng dưng lại nhìn thấy thông báo cuộc gọi hiển thị là ba Hoắc, cả người ngây ngẩn trong chớp mắt.

“Bé con? Em có đang nghe không?”

Âm thanh của Trang Chu làm cho cô hoàn hồn, cô vội vàng nói, “Anh chờ em một chút, ba em gọi điện thoại cho em.”

“Cái gì?” Trang Chu cũng giật mình sửng sốt một chút.

Anh nhìn thấy màn hình di động giữ nguyên cuộc gọi, hơi hơi nhíu mày.

Trong lòng Hoắc Mộ Vân run sợ ấn nghe, mẹ Hoắc Lương Tuệ ở đầu bên kia ôn nhu hỏi, “Bé con, đã quyết định được khi nào thì trở về hay chưa?”

Cô nghe thấy giọng nói này liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng hỏi, “Làm con sợ muốn chết, con còn tưởng là ba ba chứ.”

“Hả, tìm ba con hả? Ông ấy đang ở bên cạnh đây.”

Lời nói của Lương Tuệ làm cho trái tim của Hoắc Mộ Vân như bị treo lên, vội vàng giải thích, “Không không không, con không tìm ba, con tìm mẹ.”

Thanh âm của cô truyền đến, bỗng nhiên chợt nghe thấy giọng nam uy nghiêm bên cạnh ở đầu microphone kia mở miệng, “Đưa đây, đưa điện thoại cho tôi.”

Hoắc Mộ Vân sợ tới mức suýt chút nữa bật khóc.

Sau cùng Lương Tuệ cầm điện thoại sang một bên, bà nhỏ giọng nói, “Ba con nhìn thấy hot search, vẫn luôn ồn ào muốn gọi điện thoại cho Trang Chu, bị mẹ ngăn cản.”

Trong lòng Hoắc Mộ Vân dừng lại một chút, có hơi khẩn trương, “Ba con gọi điện cho người ta để làm gì vậy?”

“Còn có thể làm gì chứ.”

Cô có chút đau đầu, sâu kín thở dài, hỏi, “Ba con trước đây không phải là không quan tâm đến giới giải trí hay sao? Sao hiện giờ lại quan tâm vậy ạ?”

Lương Tuệ: “Đó không phải là do hiện tại con bước chân vào cái vòng luẩn quẩn kia hay sao? Ba con nhìn chăm chăm đến mức sít sao đấy.”

Hoắc Mộ Vân có chút bất đắc dĩ, cô trầm mặc một hồi, suy sâu tính kĩ sau đó mở miệng, “Đưa điện thoại cho ba con đi ạ, con nói chuyện với ba ba hai câu.”

Mẹ Hoắc lo lắng, “Ây da, hay là thôi đi, ba con cứ để mẹ thổi thêm gió bên gối đã.”

“Không có việc gì đâu ạ, con chỉ nói hai câu thôi.”

Lương Tuệ vẫn đang do dự.

Hai cha con ngày thường đối nghịch không ít, hai người đều nóng tính, nói được một chút không đến hai câu là lại bắt đầu lớn tiếng cãi cọ.

“Đưa cho tôi.” Thanh âm của Hoắc Quỳnh trung khí mười phần ra lệnh.

“Đưa cho ba con, mẹ yên tâm đi.”

Lương Tuệ bất đắc dĩ, đưa điện thoại cho Hoắc Quỳnh, “Ông nói chuyện với con gái cho tốt.”

Bà không quên nhắc nhở, “Đừng nói ba câu không được mà bắt đầu nhao nhao lên.”

Hoắc Mộ Vân tự nhiên nghe được lời nói của mẹ Hoắc, vốn định nói chuyện tử tế với Hoắc Quỳnh, không nghĩ đến giây tiếp theo chợt nghe thấy tiếng ba Hoắc tức giận ‘alo’ một tiếng.

Cô chớp mắt lại không muốn nói chuyện tử tế.

“Con ngốc ở Bắc Kinh làm gì mà còn chưa trở về?” Hoắc Quỳnh trầm giọng hỏi.

Hoắc Mộ Vân hít sâu, “Con bận, bận muốn chết!”

“Con bận cái gì? Ba nói cho con biết Hoắc Mộ Vân, con dám bước chân vào giới giải trí thì ba sẽ đánh gãy chân con!” Hoắc Quỳnh gần như là vừa uy hiếp vừa cảnh cáo.

Mẹ Hoắc bên cạnh nóng nảy, “Ông làm cái gì vậy, vất vả lắm mới nói chuyện với con gái, không thể từ từ thương lượng hay sao!”

Trong lòng Hoắc Mộ Vân nghẹn một hơi, phản kháng, “Lúc trước con vào Trung Hí ngài cũng nói như vậy, làm sao đến bây giờ vẫn chưa đánh gãy chân con đi?!”

Hoắc Quỳnh bị lời nói của cô làm cho tức giận, ở đầu bên kia tức muốn hộc máu nói với Lương Tuệ, “Nghe một chút, bà xem nó nói cái gì này.”

Hoắc Mộ Vân hít sâu, đè giọng nói, “Ba, con con trưởng thành rồi, quyền được thích một người cũng không có hay sao?”

“Trước kia ba nói sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến việc học, nhưng hiện tại con đã tốt nghiệp đại học.” Cô nói tiếp, “Chẳng lẽ ba còn muốn học theo cổ đại ép duyên con hay sao?”

“Con tự do yêu đương ba chưa bao giờ phản đối.” Thanh âm của Hoắc Quỳnh không cho phản đối, “Nhưng mà, đàn ông giới giải trí thì không được!”

“Vì sao lại không được? Đàn ông giới giải trí thì không phải đàn ông sao?”

Hoắc Quỳnh hít sâu, “Rất loạn! Vấn đề này ba đã nói với con không chỉ một lần, đừng làm điều vô ích!”

Sau đó lại nhắc nhở, “Không có việc gì thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về đi, ba đã cho người sắp xếp công việc cho con, năm sau thành thành thật thật đi làm đi.”

Hoắc Mộ Vân cảm thấy ba Hoắc có chút không nói lý, nổi giận nói, “Con không quay về, công việc con đã tìm được rồi không phiền ba quan tâm.”

Cô yếu ớt nói, “Ba với mẹ chăm sóc tốt cho chính mình.”

Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, có chút ủ rũ ghé vào giường.

Ý định ban đầu của cô không muốn nói những lời ngỗ nghịch này, nhưng tâm lý ngang bướng trong nội tâm tự dưng bị khơi lên, vì thế liền không chút lựa lời.

Cô yếu ớt thở dài, nằm chốc lát mới nhớ đến điện thoại vẫn đang duy trì cuộc gọi với Trang Chu.

Cả người cô ngồi dậy, điều chỉnh trạng thái một lần nữa sau đó mới cầm điện thoại, bất ngờ phát hiện Trang Chu vẫn chưa cúp máy.

Cô thoáng kinh ngạc.

“Sao lại lâu vậy?” Sau khi hủy bỏ duy trì cuộc gọi Trang Chu đã hỏi trước.

“Lâu sao? Không cảm nhận được.”Hoắc Mộ Vân thật sự không biết chính mình đã nói chuyện bao lâu rồi.

Trang Chu trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng hỏi, “Em với ba em nói chuyện gì?”

Cô nhấp khóe miệng, “Anh hỏi có hơi nhiều nha, ngay cả chuyện nhà chúng em cũng đều hỏi.”

Anh bị oán giận đến sửng sốt, trầm ngầm một lát, “Anh là lo lắng cho em.”

Hoắc Mộ Vân rũ mắt không đáp lời.

Trang Chu đợi trong chốc lát, lại hỏi, “Mua xong vé máy bay chưa?”

“Không mua, không quay về.” Cô buồn buồn nói.

Người đối diện sững sờ, anh khẽ nhíu mày, trong lòng đại khái cũng đã đoán ra được.

“Không trở về thì trước hết đừng về, em chờ anh mấy ngày, chúng ta trở về cùng nhau.” Anh cảm thấy cần phải đi đến Hoắc gia, có một số việc nếu đã có quyết định thì một khắc cũng không thể trì hoãn.

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc một chốc, “Trở về cùng nhau? Anh không lo lại bị chụp hay sao?”

“Lo.” Trang Chu thấp giọng nói, “Nhưng anh càng lo lắng sau khi bị chụp ba em lại gây khó dễ cho em.”

Cô cứng đờ, miễn cưỡng cười cười, “Nói đùa hả, ba em có năng lực gì làm khó em chứ.”

“Bé con.” Trang Chu gọi cô, “Có một số việc anh phải giải quyết.”

Giọng nói của anh lại thấp hơn vài phần so với vừa rồi, “Như vậy đối với em, hay đối với anh đều tốt.”

Hô hấp của Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên cứng lại, làm ra vẻ như không có vấn đề gì mà hỏi, “Phải không? Chuyện gì vậy?”

“Cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng, được không?”

Thanh âm anh trầm thấp, nhịp tim của Hoắc Mộ Vân đột nhiên rơi rớt nửa nhịp, sau một lúc lâu, chớp mắt mấy cái hoàn hồn.

Câu trả lời hài lòng sao?

Chỉ là, ngoại trừ đưa anh cho cô, bằng không, câu trả lời nào cô cũng không hài lòng.

——

Lời tác giả: 

Hoắc Mộ Vân: Đưa anh cho em dám hay không?

Trang Chu: Không, là đưa em cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi