TÙY HỨNG - THIÊN DIỆN QUÁI

Các tế bào khắp người Hoắc Mộ Vân đều trở nên cảnh giác, cô nghiêm túc nhìn về phía Lương Tuệ, lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: “Mẹ phải nghĩ như này, nếu con với Trang Chu ở bên nhau, vậy chẳng phải là bối phận của mẹ với ba sẽ được nâng cao hơn rất nhiều sao?”

Lương Tuệ có chút mờ mịt nhìn về phía Hoắc Mộ Vân.

“Mẹ nghĩ mà xem, đến lúc đó bà Trang trở thành thông gia của mẹ, mẹ sẽ ngang hàng với bà ấy, vậy chẳng phải là được thơm lây hay sao?”

Lương Tuệ: “…….”

Tuy là nói như vậy, nhưng đến lúc gặp mặt sẽ không tránh khỏi có chút xấu hổ.

“Bé à, thật sự không cần suy xét lại nữa hay sao?”

Hoắc Mộ Vân: “……..”

Hoắc Mộ Vân và Tiết Ánh Lam hẹn nhau vào buổi chiều, chờ sau khi ăn xong cơm trưa, cô bắt đầu chui vào phòng chơi đùa bản thân mình.

Cô trang điểm theo kiểu nhàn nhạt mà lại tinh tế, sau khi soi gương lại thấy vừa lòng mà nở nụ cười.

Giây tiếp theo, có chút khó bề tưởng tượng mà suy nghĩ.

Mẹ của Trang Chu vậy mà lại hẹn cô đi dạo phố? Vừa kích động lại vừa khó hiểu.

Hoắc Mộ Vân gửi tin nhắn WeChat cho Trang Chu, dứt khoát trực tiếp mà hỏi:【 Bà nội Trang hẹn em đi dạo phố, anh biết không?】

Trang Chu:【 Khi nào?】

Cô xem tin nhắn Trang Chu gửi đến mà âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi:【 Vẫn may, không phải bởi vì chuyện của chúng ta bại lộ.】

【 Hẹn vào buổi chiều.】Hoắc Mộ Vân xác nhận lại một lần:【 Anh thật sự không biết hay sao?】

Trang Chu:【 Ngày hôm qua có nói qua với anh, nói muốn số điện thoại của em.】

Nhìn đến câu này của anh, trong lòng cô bỗng nhiên thấy lo lắng bất an:【 Chắc là phải nói chút chuyện gì đó chứ?】

Trang Chu nhìn tin nhắn này của cô, giờ phút này giống như có thể nhìn thấy bộ dáng khẩn trương cùng sợ hãi của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Trình Bân ở một bên đang thu dọn chung cư, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Trang Chu một cái.

Dưới tình huống bình thường, thời điểm khi ca ca nhà bọn họ trưng ra vẻ mặt này, hơn phân nửa là đang nói chuyện phiếm với Hoắc tiểu thư.

Trang Chu cảm nhận được tầm mắt của Trình Bân, ngẩng đầu nhìn lại, thản nhiên mà hỏi: “Nhìn cái gì? Thu dọn xong rồi sao?”

Trình Bân nhìn anh cứ giống như ông lớn ngồi ở kia, phản kháng: “Em là trợ lý của anh chứ không phải là bảo mẫu ở nhà anh thuê đâu.”

“À, phải không?” Ngữ điệu của Trang Chu nâng cao.

Trợ lý Trình: “…….”

Được được, cậu thừa nhận, nghề nghiệp trợ lý của nghệ sĩ này, kỳ thật cũng không khác gì so với bảo mẫu.

Cậu cam chịu quay đầu lại, tiếp tục làm việc.

Giây tiếp theo, thanh âm nhàn nhạt của Trang Chu truyền tới từ phía sau: “Đúng rồi, nói cho cậu một mũi (châm, kim) dự phòng.”

Nghe vậy, mi tâm của trợ lý Trình nhảy dựng, đáy lòng lờ mờ có chút bất an hỏi: “Mũi dự phòng gì?”

Chỉ mong đừng đâm cậu đau quá!

“Anh đang theo đuổi bé con.” Trang Chu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu.

“Cái gì?” Giọng nói của Trình Bân bỗng nhiên nâng cao âm lượng, biểu tình sợ hãi: “Tổ tông ơi, anh muốn làm cái gì?”

“Không muốn làm gì.” Giọng nói của Trang Chu vẫn nhàn nhạt như trước: “Chỉ nghĩ muốn tìm người yêu thôi.”

Trình Bân: “………”

Ha, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tình thảnh thơi nói đùa.

Cậu hít sâu, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua Đào ca còn hỏi em về chuyện hot search của anh và Hoắc tiểu thư.”

Trang Chu không cho là đúng: “À, phải không? Lần sau nếu anh ấy lại hỏi cậu, cậu cứ nói là thật.”

Trợ lý Trình: “…….”

“Sau tết âm lịch, Đào ca sẽ trở lại, anh tự nói với anh ấy đi.”

Trang Chu không chút để ý mà đáp: “Cũng được.”

Trợ lý Trình nghĩ nghĩ, đầu óc xoay chuyển, hỏi: “Không đúng, anh còn cần phải chủ động theo đuổi??”

Trang Chu nâng mí mắt: “Có vấn đề gì sao?”

“Vì sao còn phải theo đuổi vậy? Chẳng lẽ Hoắc tiểu thư không thích anh?”

Theo cậu thấy, hai người này trong sáng ngoài tối đều có cảm tình với nhau, khi đã thẳng thắn thổ lộ tâm ý với nhau rồi, sao còn cần theo đuổi chứ?

Trình Bân âm thầm nghĩ, cậu đoán, mấy ý nghĩ này nếu để người đại diện biết, không chừng sẽ đánh vỡ đầu cậu mất.

Trang Chu liếc một cái nhìn đầy sâu sắc về phía Trình Bân, sau một lúc lâu lại buồn bã nói: “Cẩu độc thân như cậu, những rung động có hiểu không? Quên đi, nói cậu cũng không hiểu.”

Trình Bân kinh ngạc nhìn anh: “Không phải, anh thoát độc thân chưa mà nói em là cẩu độc thân?”

Trang Chu: “…… Sắp rồi.”

Trình Bân trợn mắt: “Anh còn vui vẻ được à? Em thấy sắp muốn mạng của em vào Đào ca rồi.”

——

Khi Hoắc Mộ Vân xuống lầu một lần nữa, cả người toát ra hơi thở thanh xuân xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

Lương Tuệ liếc mắt nhìn cô một cái, có chút ý vị nói: “Trước kia đi dạo phố với mẹ, cũng không thấy con trang điểm ăn mặc tỉ mỉ như vậy.”

Vừa nhìn là biết có dụng tâm, Hoắc Mộ Vân cười cười: “Cái đó làm sao có thể giống nhau được ạ? Dù con mỗi ngày mặt mày xám tro thì ở trong mắt mẹ cũng là bảo bối xinh đẹp nhất.”

“Nhưng mà đi dạo phố với mẹ của Trang Chu, ý nghĩa sẽ không giống nhau.” Tiếng ‘bà nội Trang’ kia đã đến bên miệng, cô dừng một chút, lại miễn cưỡng mà nuốt vào.

Nghe cứ kỳ quái thế nào ấy.

Lương Tuệ hừ khẽ: “Làm sao? Là mẹ không đáng để con bắt tay vào trang điểm hay sao?”

Hoắc Mộ Vân hé miệng cười nhạt: “Ôi, sao mẹ còn ghen tị thế này?”

“Hừ, đều nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con đây còn chưa gả ra ngoài đâu đó, lòng đã hướng về người ngoài rồi.”

Hoắc Mộ Vân lấy lòng lay lay cánh tay của Lương Tuệ: “Làm sao có thể chứ? Lòng con vẫn ở chỗ mẹ mà.”

Cô làm nũng: “Chờ đi dạo phố về, con sẽ mua quà bày tỏ tâm ý với mẹ.”

“Thôi bỏ đi, con mua quà cho mẹ? Con có tiền không? Đến bây giờ con còn để mẹ và ba con nuôi con đây này, tiền đó còn không phải là ba mẹ bỏ ra hay sao?”

Hoắc Mộ Vân chớp chớp đôi mắt, phản bác lại: “Con có tiền mà, tiền mừng tuổi từ bé đến lớn của con cũng có rất nhiều, đủ mua một căn nhà luôn đó. Mẹ đang xem thường con đấy à?”

Lương Tuệ bừng tỉnh đại ngộ: “A đúng, con có tiền.”

Bà quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc Mộ Vân, hỏi: “Cho nên, vì sao con có tiền rồi mà lần nào cũng xin ba mẹ tiền sinh hoạt hả?”

Hoắc Mộ Vân ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp: “Á, đó là tiền riêng của con mà, là tài sản cố định rồi.”

Lương Tuệ: “……..”

——

Tiết Ánh Lam bảo xe riêng đi đón Hoắc Mộ Vân trước. Cô ở trong xe đứng ngồi không yên, trong lòng có chút lo lắng.

Tính cách cô từ nhỏ đã phóng khoáng cởi mở, mà ba mẹ Trang Chu lại thích con gái, vì thế đối xử với cô tốt không còn lời gì để nói, quà sinh nhật chưa có năm nào là cô không có, quan hệ rất thân thiết.

Sau khi lớn lên, bà thường xuyên mua quần áo và đồ ăn cho cô. Nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hai người đi dạo phố với nhau

Chân trước vừa thổ lộ với cô, sau lưng mẹ nhà trai liền hẹn cô đi dạo phố, sao cứ cảm thấy không phải điềm lành.

Hoắc Mộ Vân đột nhiên nhớ tới một bộ phim cẩu huyết mà cô từng xem qua.

Mẹ của nam chính ném tờ chi phiếu còn chỗ trống vào nữ chính, trầm giọng uy hiếp: “Cô cứ điền tùy ý số tiền mà cô muốn, sau đó thì rời khỏi con tôi.”

Khi trong đầu Hoắc Mộ Vân hiện lên những hình ảnh này, cả người cô run lên, lý trí ngay lập tức quay về.

Hẳn là không thể nào đâu, bà nội Trang vẫn luôn rất thích cô mà. Cho dù không đồng ý cô và Trang Chu ở bên nhau, cũng sẽ không đến nỗi thô bạo như vậy.

Mãi đến khi chiếc xe tiến vào biệt thự Trang gia, cô vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác.

Trên cửa kính xe vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Hoắc Mộ Vân hoàn hồn. Bỗng dưng, cô thoáng nhìn thấy người đàn ông bên ngoài cửa sổ xe, cô hơi sửng sốt.

Sao anh lại ở nhà? Không phải anh có thói quen ở chung cư của mình hay sao?

Giờ phút này, khi Hoắc Mộ Vân nhìn thấy Trang Chu, trong lòng bỗng nhiên hơi hoảng sợ, tay chân cô luống cuống mở cửa xe ra.

Trang Chu đang cúi người, tay còn chưa rời khỏi cửa sổ xe, khi thấy cô bỗng dưng mở cửa xe ra, anh theo bản năng mà duỗi tay cản lại một chút. Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột hoảng loạn của cô, anh thấp giọng nói: “Làm gì mà hấp tấp như vậy chứ?”

“A, vừa rồi có đụng đến anh không? Có bị thương không?” Hoắc Mộ Vân có chút lo lắng, nhón chân kiểm tra trán anh một cái.

Trang Chu nắm hai bàn tay cô: “Không bị thương, đụng vào một chút cũng không đáng ngại.”

Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu cẩn thận đánh giá anh vài lần: “Làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng đụng vào anh rồi.”

Anh nhẹ nhàng cong khóe miệng, hô hấp ấm áp phả vào làn da trên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Cho dù có thật sự đụng một chút, cũng không có việc gì.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhất là khi này, cô còn nhón chân và hơi ngửa đầu.

Nhìn từ sau lưng của Trang Chu, tư thế này rất ái muội, làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Cô nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn tú của anh, có chút thất thần.

“Bà chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi…..” Thanh âm của Tiết Ánh Lam từ xa vọng lại, không hợp hoàn cảnh lúc này một chút nào.

Hoắc Mộ Vân ngẩn người, một khắc kia, trái tim của cô sắp ngừng đập, chỉ có một đôi mắt to chứa đầy sự đắc ý vụt qua.

Tiết Ánh Lam vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy cái cảnh khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ kia, bà ngây người ra một chút. Còn chưa lấy lại được tinh thần từ loại tư thế mập mờ kia, lại chợt thấy tiểu nha đầu mạnh mẽ đẩy con trai của mình ra.

Hai người nháy mắt kéo giãn khoảng cách.

Hết chương 25.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi