TÙY HỨNG - THIÊN DIỆN QUÁI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoắc Mộ Vân dọn dẹp nhà xong thì bắt xe đến biệt thự của Trang Chu.

Buổi sáng dậy sớm, sau khi ăn trưa xong thì lười biếng, cơ thể bất giác mệt mỏi, Hoắc Mộ Vân nằm trên sofa xem phim rồi ngủ thiếp đi.

Trang Chu kết thúc công việc sớm hơn dự kiến, chân trước anh vừa rời đi thì người đại diện Lý Đào thở hổn hà hổn hển nói với Trình Bân, “Cậu nghe cậu ta nói kìa, cậu nghe đi.”

Trình Bân nhún vai, “Thế này đã là gì? Những chuyện khiến tim anh không chịu nổi em đều đã nghe cả, chuyện này thì có là gì.”

Lý Đào tức giận, “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta, yêu thì được, tôi im lặng không nói gì là được mà? Trái lại cậu ta hay lắm, có phải hôm nay lại không sợ bị chó săn chụp được nữa à?”

Còn chủ động dâng tin tức lên.

Trình Bân cười gượng, “Hôm nay là ngày lễ tình nhân của người ta, anh ấy nghe lời anh mới lạ ấy.”

Lý Đào hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, “Ai cũng bảo phụ nữ khi yêu thì IQ bằng 0, tôi thấy IQ của cậu ta cũng không cao hơn là bao.”

Trợ lý Trình nhìn biểu cảm bất lực của Lý Đào thì cười xấu xa, “Nói thì dễ hơn làm, bây giờ anh về rồi, anh cũng nên trải nghiệm cảm giác bất lực của em lúc trước đi.”

Lý Đào: …….

Sắc mặt của anh ta trầm xuống, “Nói gì vậy?? Trong lúc làm việc dám chống đối cấp trên, cậu còn muốn làm nữa hay không?”

“Anh ấy cho em nghỉ nửa ngày.” Trình Bân chỉ theo hướng Trang Chu vừa rời đi.

“Cậu ta bảo cậu nghỉ nửa ngày, tôi đồng ý chưa? Đi làm mau!”

Trình Bân ngẩn người, “Lễ tình nhân mà anh bắt em làm nữa à?”

Lý Đào: “Lễ tình nhân thì có liên quan gì đến cậu?”

Trình Bân: ……

“Sắp xếp lại kịch bản phim sắp tới cậu ta tham gia rồi gửi ngay cho tôi.”

Trình Bân: ……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi Trang Chu vừa xuống xe liền nghe được âm thanh náo nhiệt loáng thoáng phát ra từ phòng khách, anh mở cửa vào, liếc mắt một cái liền thấy được cô gái đang nằm trên sofa.

Bước chân chợt khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đi về phía cô.

Trang Chu cầm chăn lên đắp cho cô, anh khom người, bình tĩnh nhìn ngũ quan tinh xảo của cô.

Mặt nhỏ, còn không bằng bàn tay của anh.

Lẳng lặng nhìn cô một lúc, anh vừa định thu hai cánh tay chống bên người cô lại thì cô gái nhỏ nằm trên sofa chợt mở mắt, động tác của Trang Chu chậm lại.

Hoắc Mộ Vân bỗng dưng thấy có một người đàn ông ở trên mình thì cô khó tin nhìn anh.

Đầu óc của cô trống rỗng một lúc, bỗng nhiên nâng hai cánh tay nhỏ lên ôm cổ anh.

Thân thể Trang Chu cứng đờ, con ngươi sâu thẳm nhìn cô.

Bị anh nhìn như vậy, lý trí của Hoắc Mộ Vân lập tức quay về vị trí cũ, cô hơi lúng túng, hai bàn tay còn đang ôm cổ anh không biết nên để đâu cho phải.

Đấu tranh khoảng hai giây, cô bỗng dùng sức kéo tay, sau đó ngẩng đầu bất ngờ hôn lên môi Trang Chu một cái.

Hoắc Mộ Vân chớp đôi mắt long lanh, nũng nịu nói, “Ghét quá, tại sao anh còn chạy vào giấc mơ của em?”

Trang Chu: ……

Hai người gần trong gang tấc, cô gái nhỏ bên dưới người anh như hoa lan, hương vị ngọt ngào khiến cổ họng của anh ngứa ngáy khó chịu.

Sắc mặt anh tối lại vài phần, giọng nói hơi khàn, “Em chắc chắn mình đang mơ?”

Hoắc Mộ Vân do dự rồi gật đầu.

Trang Chu cười khẽ, anh liếc cô, đột nhiên nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, giọng nói lộ ý cười, “Bây giờ thì sao? Còn mơ không?”

Đầu óc Hoắc Mộ Vân giống như pháo hoa đột nhiên nổ ầm ầm, hàng mi dài run rẩy, tựa như chú nai con hoảng sợ, hoảng hốt nhìn anh.

Những chiếc hôn nối tiếp nhau từ cái cổ trắng nõn đến xương quai xanh tinh xảo, cô nhất thời căng thẳng, bàn tay ôm cổ anh không tự chủ được dời đến lưng.

“Trong mơ kích thích thế này à?” Giọng Trang Chu pha lẫn sự đùa nghịch.

Hoắc Mộ Vân buồn bực, không giả vờ nữa, cô nhấc chân lên đá anh, “Anh đáng ghét.”

Bỗng dưng hai chân bị chân dài mạnh mẽ của anh đè lại, “Đừng đá bậy.”

Giọng nói của anh còn khàn hơn khi nãy, “Không cần hạnh phúc nửa đời sau nữa à?”

Lời nói ám chỉ rõ ràng khiến mặt Hoắc Mộ Vân đỏ lên, đôi mắt thẹn thùng nhìn khắp nơi, không dám nhìn thẳng vào mắt Trang Chu, mềm mại nói, “Anh đứng lên đi.”

Trang Chu ôm cô chặt hơn nữa, chôn đầu bên hõm vai của cô, hít sâu vài hơi, thấp giọng nói, “Không muốn đứng dậy, chỉ muốn ôm em như thế này thôi.”

Hoắc Mộ Vân chọc chọc ngực anh, “Em nhận ra gan anh to ghê, không sợ bố em xách gậy tìm anh hả.”

Trang Chu cười, “Không sợ.”

“Là ai cho anh cái can đảm này?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh cười, cúi đầu hôn lên môi cô dây dưa một lúc, sau đó khàn giọng nói, “Núi cao hoàng đế ở xa, chờ ông ấy xách gậy đến đây có khi chúng ta đã sớm gạo nấu thành cơm rồi.”

Hoắc Mộ Vân: ……

Mặt cô lúng túng, hơi xấu hổ nói, “Ai muốn gạo nấu thành cơm với anh chứ, em không thèm.”

Trang Chu nhìn chằm chằm vào xương quai xanh hấp dẫn của cô, phát ra âm thanh thật thấp từ sâu trong cổ họng, “Ừm, là anh thèm, anh muốn gạo nấu thành cơm với em.”

Hơi thở ấm áp của anh lướt qua làn da nhạy cảm của cô, Hoắc Mộ Vân hơi khựng lại, cô run rẩy đẩy anh ra, “Này, nhột mà.”

Thanh âm nũng nịu như chú mèo con đang nức nở, Trang Chu không có chút lực chống đỡ nào mỗi khi cô làm nũng như vậy.

Bàn tay của anh sờ khắp nơi, “Làm sao đây, anh không muốn buông em ra.”

Lý trí của Hoắc Mộ Vân bị anh đánh tan, trong đầu hơi rối bời, không biết nhìn anh thế nào.

Trang Chu lại cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay ôm eo đang định tiến thêm một bước thì bụng của cô gái nằm bên dưới vang lên một tiếng ‘ùng ục’. Anh bỗng ngẩn người, dừng động tác lại.

Hoắc Mộ Vân cũng dừng lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Trang Chu cười khẽ, xoa đầu cô, nói: “Em rất biết cách sát phong cảnh.”

Cô xoa xoa bụng, hơi lúng túng rũ mắt, “Sao em kiểm soát được hả?”

Anh đứng dậy rồi kéo cô khỏi sofa, sau đó sửa soạn lại quần áo không chỉnh tề của cô, khẽ cười vỗ lên lưng cô, nói: “Trong phòng ngủ có một bộ lễ phục, em vào đó thay đi.”

“Dạ?” Hoắc Mộ Vân khó hiểu nhìn anh.

“Lễ tình nhân nên muốn ra ngoài ăn mừng.” Trang Chu nhìn cô, “Anh đã đặt nhà hàng rồi.”

Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, “Không ăn ở nhà sao? Ra ngoài có phiền phức quá không?”

Trang Chu không thèm quan tâm nắm tai cô, nghiêng đầu nhìn, “Em là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, chẳng lẽ ở bên nhau vào ngày lễ tình nhân còn phải lén lút?”

“Em chỉ lo lắng anh bị ảnh hưởng không tốt thôi.” Hoắc Mộ Vân to gan ôm cổ của anh, cười vô cùng tự nhiên, “Nếu anh đã có thành ý như vậy thì em sẽ chừa mặt mũi cho anh.”

“Lời hay ý đẹp đều bị em nói hết.” Trang Chu bật cười, véo mặt cô, “Cũng không biết trước đây ai nói muốn tận hưởng ngày lễ tình nhân nhỉ.”

“Đúng đó, em đã từng nói muốn tận hưởng lễ tình nhân.” Hai mắt Hoắc Mộ Vân cong cong, “Chờ qua ngày lễ tình nhân em sẽ khôi phục lại tình trạng độc thân.”

“Hửm?” Trang Chu im lặng, nhíu mày nhìn cô, “Em nói lại lần nữa.”

Hoắc Mộ Vân cười yếu ớt, “Em nói, chờ qua lễ tình nhân, em sẽ…”

“….Chia.” Còn lại hai chữ chưa nói ra cửa miệng, môi của cô đã bị Trang Chu chặn lại, anh mút lấy môi cô, đầu óc Hoắc Mộ Vân trống rỗng, chờ đến khi trên môi truyền đến cảm giác đau nhói mới choàng tỉnh.

Cô không kìm chế được ‘ưm’ một tiếng, rồi lập tức đẩy anh, “Sưng lên rồi sao ra ngoài được?”

“Không ra ngoài được thì lễ tình nhân đành bỏ.” Một tay Trang Chu giữ chặt gáy cô, “Qua cầu rút ván, hửm?”

Anh nhìn cô, “Nếu em nghĩ vậy, sau này mỗi ngày chúng ta đều cùng trải qua ngày lễ tình nhân, vĩnh viễn không qua hết.”

Đỡ phải suy nghĩ hết ngày lễ tình nhân thì đá anh.

Hoắc Mộ Vân: ……

Cô cười run rẩy, “Em phát hiện ra anh rất…”

Hoắc Mộ Vân nhìn anh sâu xa một cái, “Trêu anh chút thôi.”

Cô tránh khỏi cái ôm của Trang Chu rồi chạy vào phòng ngủ như một làn khói, một lúc sau, cô che xương quai xanh lại chậm rãi đi ra.

Bộ lễ phục này hở hơi bạo.

Trang Chu ngồi trên sofa, không chớp mắt nhìn cô nhóc đứng cách đó không xa.

Chiếc váy màu hồng hở vai tôn lên dáng người nuột nà của cô, chiếc eo nhỏ yêu kiều, làn da vốn trắng nõn giờ đây lại càng như viên ngọc đắt giá, không chút tì vết.

Nhìn từ xương quai xanh đi xuống, tầm mắt thoáng dừng lại.

Gầy rất vừa vặn.

Cảm nhận được ánh mắt của Trang Chu, Hoắc Mộ Vân che ngực theo bản năng, trừng mắt với anh, “Nhìn chỗ nào vậy?”

Trang Chu mất tự nhiên dời mắt đi, anh khẽ ho, nói lời trái lương tâm, “Nhỏ quá, em cần ăn nhiều đu đủ vào.”

Hoắc Mộ Vân ngẩn ra, sau đó gương mặt cô như bị lửa thiêu đốt, đỏ ửng lên. Hơi thẹn quá hóa giận, thở hổn hển chạy về phía Trang Chu.

Váy hơi ôm, cô lại đang mang dép, vừa nhất chân đã giẫm phải tà váy, cả người chợt mất thăng bằng.

Hoắc Mộ Vân luống cuống, cô cho rằng mình sẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà, nhưng chợt đâm vào một bức tường thịt vững chắc.

Cô sợ hãi ngẩng đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trang Chu thấy cô an toàn thì trái tim đang căng thẳng dần bình ổn lại, còn không quên chọc cô, “Đồ ngốc.”

Hoắc Mộ Vân: ……

Lúc này cô ý thức được tư thế của hai người rất mập mờ.

Cô vội đứng thẳng người dậy, nhỏ giọng phản bác, “Em không có.”

Trang Chu khẽ cười, nhìn cô không chớp mắt hỏi, “Em giận hả?”

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Không có!”

Cô nhíu mày, mắt hơi nhìn xuống.

Nhỏ hả? Bản thân cô thấy được mà!

Hoắc Mộ Vân vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giấy tiếp theo trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, “Đừng nhìn nữa, chỉ chọc em chút thôi, không hề nhỏ chút nào.”

Hoắc Mộ Vân: …….

——

Hoắc Mộ Vân không biết mình đến nhà hàng với Trang Chu như thế nào, cả đoạn đường đi cô đều ngoan như chim cút.

Dù nói gì đi nữa, cô vẫn là một cô gái không có kinh nghiệm, bị anh trêu chọc lộ liễu như vậy khiến cô rất ngượng.

Sau khi xuống xe cô vẫn hơi cúi đầu, để mặc Trang Chu dẫn mình đi vào, không còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Cô máy móc đi lên phòng ăn ở tầng ba, đến khi bước chân của Trang Chu dừng lại thì Hoắc Mộ Vân mới ngẩng đầu.

Vừa nhìn xung quanh đã khiến cô ngây ra tại chỗ.

Bữa tối dưới ánh nến??

Hoắc Mộ Vân như đang mơ, khó tin chớp mắt vài cái.

“Không thích sao?” Trang Chu không thấy được biểu cảm vui mừng nào trên khuôn mặt của cô, rất sợ cô không thích.

Hoắc Mộ Vân choàng tỉnh, “Không phải.”

Cô nhìn những ngọn nến kết thành hình trái tim và một bó hồng đỏ rực trên bàn, bỗng cảm giác hốc mắt hơi ấm nóng, cô mím môi, nhẹ giọng nói, “Thật ra em chỉ nói đùa chút thôi, anh không cần phải để tâm như vậy.”

“Cô bé ngốc.” Trang Chu yêu chiều véo chóp mũi cô, “Đây là ngày lễ tình nhân của hai chúng ta, tất nhiên phải để tâm chút rồi.”

Phòng ăn kiểu Tây ưu nhã yên tĩnh, giờ phút này cả tầng ba tràn ngập trong tiếng nhạc du dương, ánh đèn dịu nhẹ, ánh sáng màu tím mộng mơ rọi lên bàn ăn dài, vừa ấm áp vừa lãng mạn.

Hoắc Mộ Vân hạnh phúc vô cùng, cô nhìn khắp nơi, kinh ngạc hỏi, “Bao hết hả?”

“Nếu không thì sao?” Anh cười khẽ, “Chẳng lẽ em muốn mọi người vây xem chúng ta hẹn hò à?”

Trang Chu kéo ghế giúp cô, vừa nhã nhặn vừa phong độ, “Cô gái xinh đẹp này, anh rất vinh hạnh khi tối nay có thể được dùng bữa cùng em.”

Hoắc Mộ Vân bỗng bị anh chọc cười, cô khẽ cắn môi liếc anh một cái, “Lời nói chuyên nghiệp như vậy, có phải đã từng hẹn hò với nhiều cô gái khác không?”

“Lời thoại trong phim có tính không?”

Hoắc Mộ Vân: ……

Bàn ăn đặt cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài là quang cảnh phố phường đông đúc.

Hoắc Mộ Vân cúi đầu ngửi bó hồng trong lòng, cười hỏi, “Tại sao không phải 99 đóa?”

“Sao không đếm kỹ xem có bao nhiêu đóa?”

“Đoán chừng ba bốn mươi đóa nhỉ?” Ở giữa bó hoa dùng đậu đỏ tô điểm, chợt nhìn kỹ hơn, bó hoa rất đỏ.

Hoắc Mộ Vân thật sự không đếm kỹ, cô chỉ nhìn sơ qua, đoán chừng một con số.

“21 đóa.” Trang Chu nhìn cô, “Có phải em chỉ biết ý nghĩa của 99 đóa hồng không?”

Hoắc Mộ Vân nghe được con số anh nói thì ngẩn ra.

21 đóa nha….

Trong lòng cô ngọt ngào, khóe miệng không kiềm được cong lên, “Bây giờ đã biết.”

Trên mặt còn hơi nóng, cảm giác mình hơi xấu hổ, vì thế cô giơ bó hồng lên cao che mặt mình lại, chợt người đối diện nói, “Ôm hoa làm gì, cản trở tầm mắt của anh.”

“Hả?” Hoắc Mộ Vân ngơ ngác ngẩng đầu, chợt chạm phải con ngươi thâm thúy của anh, chống lại ánh mắt thâm tình của anh, trái tim chợt hẫng một nhịp.

Cô nghe lời đặt bó hoa sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt anh, “À, là muốn nhìn em sao? Vậy nhìn đi.”

Trang Chu: ……

Hoắc Mộ Vân bị ánh mắt sâu xa của anh nhìn chằm chằm khiến bản thân không được tự nhiên, cô bình tĩnh dời tầm mắt đi, nghiêng đầu nhìn xe cộ bên ngoài cửa sổ.

Các tòa nhà cao tầng ngoài kia đủ loại đèn đầy màu sắc lấp lánh, chiếu thành những hình dạng khác nhau, cô khẽ híp mắt, thở dài, “Hóa ra cảnh đêm ở đây lại đẹp như vậy.”

Trang Chu nhìn theo tầm mắt của cô, “Nếu em thích, sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đến đây.”

Hoắc Mộ Vân lập tức kinh ngạc nhìn anh.

Trang Chu giống như hiểu được sắc mặt của cô, trầm ngâm một lúc thì thầm kín nói, “Không đúng, sau này anh sẽ có nhiều thời gian ở cạnh em hơn.”

“Tại sao?” Hoắc Mộ Vân bỗng nghiêm túc hơn rất nhiều, “Anh Trang Chu, em biết anh thích công việc này, anh không cần phải buông bỏ bất cứ điều gì vì em.”

Như vậy cô sẽ cảm thấy rất áy náy.

Hoắc Mộ Vân nhìn Trang Chu không chớp mắt.

Giờ phút này cô bị dáng vẻ cắt thịt bò bít tết của anh hấp dẫn.

Dù động tác rất bình thường nhưng chính anh làm lại như tỏa ra một ánh hào quang, trông rất ưu nhã cao quý.

Ánh mắt của cô tựa như dính trên người anh, rất lâu cũng không thu lại.

“Nghĩ linh tinh gì đấy?” Trang Chu đổi phần thịt bò đã cắt xong qua đĩa cho cô, “Không có liên quan đến em, là do anh tự quyết định.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì hết.” Trang Chu ngắt lời cô, “Nghe theo anh là được.”

Anh rót giúp cô khoảng nửa ly rượu vang, “Không phải là em thích uống cái này lắm sao? Nếm thử một ngụm xem.”

Lần trước cô nhóc này thích không rời tay.

Hoắc Mộ Vân biết anh đang nói sang chuyện khác, định nói tiếp nhưng lại thôi.

“Hôm nay là lễ tình nhân, đừng nghĩ những chuyện khác.” Trang Chu vừa nói xong, một tia sáng chợt lóe lên, chỉ một giây thôi, xuất hiện chớp nhoáng.

Hoắc Mộ Vân sửng sốt một lúc, tìm kiếm nơi phát ra tia sáng, nhìn xuyên qua kính thủy tinh ra ngoài.

“Anh Trang Chu, hình như chúng ta bị chụp.” Hoắc Mộ Vân hoang mang nói.

Tầng ba đó, cỡ này còn có thể chụp được ư?

Mặt Trang Chu không có biểu cảm gì khác, anh nghiêng đầu, nhìn đường phố phồn hoa qua cửa sổ sát đất, nhàn nhạt nói, “Không cần phải quan tâm.”

Hoắc Mộ Vân vừa định nói gì thì Trang Chu lại nói tiếp, “Ở studio đã biết được chuyện của chúng ta.”

Cô sợ hãi ngây ra tại chỗ, đầu óc rối bời, “Hả? Ý anh là sao?”

“Thì sau này ở cạnh anh không cần phải giấu giếm nữa, cứ quang minh chính đại là được.” Trang Chu không chút sợ hãi giải thích.

Hoắc Mộ Vân: !!!

Lúc dùng bữa rất ung dung, cô nhẹ nhàng chọc thịt bò trong đĩa, luôn lén lút quan sát anh.

Cô đang nghĩ bình thường với tình cảnh này chính là thời điểm người đàn ông cầu hôn, vậy chiếc nhẫn được giấu ở đâu nhỉ?

Hoắc Mộ Vân nhìn lướt qua mặt bàn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước bó hoa hồng tươi đẹp kia.

Đúng rồi, cũng chỉ có thể giấu chiếc nhẫn trong này.

Hoắc Mộ Vân đặt nĩa xuống, từ từ nâng bó hoa lên ngắm thật cẩn thận.

“Thích vậy sao?” Trang Chu nhướng mày hỏi.

Hoắc Mộ Vân không ngẩng đầu lên đáp lời: “Anh không hiểu đâu.”

Tất nhiên là anh không hiểu cô đang tìm cái gì.

Hoắc Mộ Vân nhẹ nhàng vén cánh hoa lên, kiểm tra cả bó nhưng không tìm thấy gì.

Cô nhíu mày, nhìn Trang Chu, “Anh thật sự không hiểu gì cả.”

Không hiểu suy nghĩ của phụ nữ chút nào.

Trang Chu bị lời nói không đầu không đuôi của cô làm cho choáng váng, “Không hiểu gì cơ?”

“Không hiểu…” Lời kế tiếp cứ quẩn quanh đầu lưỡi của Hoắc Mộ Vân, cuối cùng cô nghiêng đầu cười khẽ, “Không hiểu được tâm trạng khi con gái nhận được hoa hồng.”

Hoắc Mộ Vân: “Đa số phụ nữ đều thích hoa hồng, em ngắm mãi thấy chúng rất đẹp.”

Trang Chu bật cười, “Nhắc đến chuyện này vậy lần sau anh sẽ tặng em loài hoa khác, anh cảm thấy Juliet [1] rất đẹp, có thể trồng ở nhà một cây.”

Hoa hồng Juliet có vẻ đẹp được khen ngợi nhiều nhất trong các loại hoa hồng, chỉ bằng cái nhìn đầu tiên đã khiến người khác cảm thấy tươi đẹp, nó mang trong mình cái đẹp cao quý cổ điển, những loại hoa khác không thể sánh bằng.

“Juliet? Là cái gì vậy?” Hoắc Mộ Vân không tìm hiểu nhiều về hoa hồng, theo như sự hiểu biết của cô thì đơn giản là chúng có màu sắc khác nhau.

“Hoa hồng Juliet có tên khác là ba triệu bảng Anh.” Trang Chu giải thích.

Hoắc Mộ Vân: ??

Trong đầu cô nhẩm tính sang nhân dân tệ, nhất thời ngây ra tại chỗ, “Trị giá bao nhiêu tiền cơ?”

Cô vẫn chưa tỉnh hồn, “Em cảm thấy chi bằng anh chuyển tiền cho em luôn đi.”

“Sao hả? Lần trước chuyển cho em rồi mà vẫn chê ít à?”

“Không phải không phải.” Hoắc Mộ Vân giải thích, “Dùng nhiều tiền mua một bó hoa như vậy quá lãng phí, hơn nữa hoa tươi không giữ lâu được, sớm muộn gì cũng tàn.”

Cô nhìn Trang Chu, “Về việc anh cho tiền em cũng hoàn toàn khác, em có thể tự quản lý tài sản, tiền sinh tiền, đầu tư nhiều việc hơn.”

Trang Chu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, khẽ cười, “Không ngờ bạn gái anh có kinh nghiệm kinh doanh thật đấy.”

“Chứ còn gì, nhiều tiền như vậy, làm như thế không hay sao?”

Nói xong cô lại hỏi, “Hoa hồng Juliet thật sự đắt như vậy sao?”

Trang Chu gật đầu, nói: “Thật ra mà nói nó là loài hoa ghép cành.”

“Hoa ghép cành?” Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân đầy chê bai, “Vậy thật không đáng giá, không nên mua.”

“Không cần tiết kiệm tiền giúp anh, thích thì mua thôi.” Trang Chu nhìn cô, “Bình thường anh không hay tiêu tiền, dù sao chúng ta một người kiếm tiền thì phải có một người tiêu mới được.”

Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến Hoắc Mộ Vân ấm áp trong lòng, cô kìm nén khóe miệng muốn giương lên của mình, nhẹ giọng nói, “Ai muốn tiêu tiền của anh chứ, em cũng kiếm được mà.”

“Ừm, anh quên, em cũng là một tiểu phú bà.” Trang Chu trêu chọc cô.

“Tất nhiên, đủ nuôi anh là được.”

Trang Chu: …….

Cho đến khi dùng xong bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Hoắc Mộ Vân không hề nhận được màn cầu hôn kinh ngạc vui vẻ, trong lòng của cô hơi mất mác, nhưng đã nhanh chóng nghĩ rõ ràng hơn.

Dù gì chỉ mới yêu nhau được hai ngày, nếu bây giờ anh cầu hôn thì không bình thường tẹo nào.

Lễ tình nhân trôi qua cũng xem như khá hài lòng, Hoắc Mộ Vân quên mất cả chuyện bị chụp lén ở nhà hàng, cho đến ngày hôm sau, tên của Trang Chu lại lên hot search.

Trái tim Hoắc Mộ Vân lập tức treo lên thật cao, cho đến khi thấy được bó hoa hồng che đi khuôn mặt của cô thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù ảnh rất rõ nét nhưng không thấy được khuôn mặt của cô.

May thay là không chụp được mặt của cô, chỉ là cư dân mạng rất kích động, dường như muốn thăm hỏi tường tận tổ tông mười tám đời nhà cô.

“Sao chỉ lộ mỗi đôi mắt?”

“Đã so sánh với các nữ minh tinh trong giới một lượt nhưng không giống ai…”

“Tìm người thông qua đôi mắt thật khó.”

“Đôi mắt rất có hồn, cười lên chắc sẽ đẹp lắm.”

“Chỉ muốn biết người này có phải người trong giới hay không.”

“Ca ca lên hot search với nhiều nữ minh tinh như vậy, nhưng cảm giác đều là vô danh, chỉ có lần này là thú vị.”

“Lễ tình nhân, bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi cùng người đẹp, ca ca có bạn gái thật sao?”

Lúc Hoắc Mộ Vân lướt xem bình luận chợt nhận được thông báo.

Cô bấm vào xem, bỗng nhìn thấy Trang Chu đang trả lời, cô ngây ngẩn cả người.

Trang Chu V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, bạn gái của tôi là người ngoài giới, hy vọng các bạn nương tay không quấy rầy đến cô ấy, khi nào chúng tôi có tin tốt sẽ báo với mọi người.
Hoắc Mộ Vân không biết cảm giác của mình khi đọc được bình luận này là gì, cô suýt nữa đã hét lên, nắm chặt di động, lập tức mang dép chạy về phía phòng Trang Chu.

Vừa mở cửa ra cô chợt thấy người đàn ông ở trần đang chuẩn bị thay áo, bước chân của cô chợt dừng lại.

Trang Chu cũng sửng sốt, cầm áo sơ mi nhìn cô thật lâu.

Hoắc Mộ Vân lập tức phản ứng lại ngay, nhanh chóng xoay người lại, hai má đỏ ửng vì xấu hổ, cố gắng giải thích, “Em không thấy gì hết, không thấy gì.”

——

Chú thích ảnh:

[1] Hoa hồng Juliet.

Hết chương 31.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi