Kiều An đã từng kết hôn một lần.
Lúc còn rất trẻ, anh yêu một người.
Người anh yêu vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Trong lòng anh người đó là người suất sắc nhất, cuốn hút nhất trên đời.
Hắn không quan tâm thiên hạ soi mói, hắn phấn đấu hết mình để được cùng Kiều An sống bên nhau.
Thậm chí để có thể đến nửa kia trái đất cử hành một lễ cưới.
Ngày đó, anh có nhà lớn tiền nhiều, có người nhà cưng chiều hết mực.
Tiếc rằng, khi chưa kịp hiểu phải làm thế nào để giữ gìn tình yêu, chính sự tùy hứng vô tâm của anh đã cứa một nhát sâu vào lòng người anh yêu.
Vết thương ấy mở to, máu chảy thành sông, chia cách họ ở hai bờ vực thẳm.
Cuối cùng đoạn tình cảm kia cũng đi đến hồi kết.
Người kia rời khỏi anh.
Rời khỏi thành phố này.
Thậm chí rời khỏi vùng đất này đến một đất nước khác.
Kiều An còn chưa kịp tức giận, chưa kịp hối hận, đã gặp phải chuyện còn kinh khủng hơn
Trong lúc thế giới của anh chỉ có tình yêu, cung điện vàng son cha anh kiến tạo - cung điện bảo vệ anh khỏi mọi âu lo - lặng yên sụp đổ.
Công ty phá sản, nhà ở thế chấp, nợ đòi tới cửa.
Trong khoảnh khắc, Kiều An mất sạch mọi thứ trên đời.
Anh vẫn nhớ như in người cha luôn phong độ của mình lúc ấy đầu bù tóc rối, nhếch nhác ngồi xổm kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay run rẩy.
Ông nói:
- Cha thật vô dụng.
Cha không thể chăm sóc con được nữa.
Kiều An luôn hận bản thân lúc đó đã không nói được lời nào an ủi cha mình trong lúc ông mệt mỏi, chán chường.
Anh ngu ngốc, anh khờ dại, anh cứ nghĩ rồi mọi thứ sẽ tự nhiên tốt đẹp trở lại.
Anh nghĩ rằng thế giới này không chút dơ bẩn, tối tăm.
Lúc anh còn rầu rĩ vì thẻ ngân hàng bị đóng băng, cha anh đã buông mình từ tầng cao xuống trong gió lạnh.
Tựa như một chiếc lá úa rơi xuống bên vệ đường.
Kiều An nghe theo di chúc của cha, từ bỏ quyền kế thừa mới miễn cưỡng thoát khỏi kiếp nợ.
Cha anh đã gom góp chút ánh lửa cuối cùng của đời ông để mở cho anh một lối thoát.
Điều vĩ đại đó lại chẳng thể khiến anh vui mừng.
Sau khi cha qua đời, Kiều An gần như mất hết mọi thứ.
Vì kiếm sống, mấy năm qua công việc mất mặt gì anh cũng đã từng làm.
Kiều An vốn chẳng phải người cầu tiến, nỗ lực gì.
Gia thế hơn người và luôn được cưng chiều vô nguyên tắc đã ngâm anh trong hạnh phúc mật ngọt đến hồ đồ, ngu ngốc.
Anh không cần tranh giành vẫn có được cuộc sống giàu sang mà người khác theo đuổi cả đời cũng không có nổi.
Kiều An học hành không giỏi, vậy nên anh chọn học vẽ cho đỡ đau đầu.
Bài vẽ không đẹp thì bỏ tiền ra mua điểm.
Những năm tháng đại học lên lên xuống xuống cuối cùng cũng qua trong suối tiền chảy cuồn cuộn.
Nhưng anh lại chẳng thật sự học tập được chút gì, tốt nghiệp rồi cũng không có mục tiêu kiên định để phấn đấu.
Nói hoa mỹ rằng muốn hướng tới nghệ thuật và tự do, anh đầu tư mấy tác phẩm rồi mở phòng triển lãm tranh, còn mình thì nhàn tản suốt ngày ăn không ngồi rồi.
Anh dựa vào tiền bạc trong nhà ra vẻ mình là nghệ thuật gia.
Vậy nên trong bão gió mịt mù anh thất bại thảm hại.
Bọn họ mất tất cả.
Mất phương tiện đi lại.
Mất cẩm y ngọc thực.
Mất đi tôi tớ, tài xế.
Kiều An dẫn theo người mẹ khóc sướt mướt rời khỏi căn biệt thự bị niêm phong.
Tất cả tài sản chỉ có vài đồng tiền còm cõi.
Ban đầu Kiều An bán tranh, cầm cố trang sức, ngọc ngà của hai mẹ con, còn nhiều lần bị lừa.
Anh không có bao nhiêu tiền bạc, tiêu dùng lại luôn xa xỉ giống khi xưa.
Cho dù nhịn đau bán phòng triển lãm tranh, chẳng bao lâu cũng lại bắt đầu túng thiếu.
Cuối cùng Kiều An nhận ra, anh không có khả năng thuê chung cư mấy vạn một tháng.
Không thể thoải mái ra ra vào vào nhà hàng cao cấp hay cửa hàng xa xỉ.
Ngày ấy đứng trước ATM nhìn số dư chói lọi hai con số trên màn hình, anh không tin nổi giơ tay đếm đi đếm lại vài lần.
Mãi đến khi bị những người khác đang đợi phía sau thúc giục mới thôi.
Anh nhìn quần áo bình thường trên người, cuối cùng cũng đành chấp nhận sự thật.
Mình đã nghèo.
Anh từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Kiều An rời khỏi chung cư đắt đỏ.
Mang theo mười ngàn vất vả tích cóp được, anh dẫn mẹ mình - người vẫn chưa thể chấp nhận thực tại - đến khu dân cư bình thường một ngàn một tháng.
Anh không phải sinh viên mới tốt nghiệp, cũng không có chút kinh nghiệm làm việc nào.
Làm sao xin được việc làm phù hợp đây?
Kiều An liên tiếp bị những đòn giáng nặng nề rơi xuống người.
Anh sợ hãi không muốn ra ngoài.
Anh sợ phỏng vấn.
Anh chỉ muốn trốn trong phòng.
Nhưng anh đã mất thành lũy chắn gió che mưa.
Giờ bên anh chỉ có mẹ và cuộc sống với những nhu cầu cấp bách.
Còn cách nào khác đâu? Anh buộc phải làm thuê cho người ta những công việc lặt vặt với mức lương tám tệ một giờ.
Ngày nào cũng đi đến mức đau lưng, nhức gối.
Nói gãy lưỡi rát cổ cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Kiều An đã từng không hiểu thế nào là tôn nghiêm, thế nào là thể diện.
Cũng không rõ vì sao người yêu của anh lại nổi giận chỉ vì những chuyện cỏn con.
Mãi đến khi anh khốn cùng, tuyệt vọng, nghèo rớt mồng tơi, anh mới dần dần hiểu được.
Mẹ anh quen sống trong sung sướng, dù nghèo túng cũng không muốn chấp nhận hiện thực.
Bà vẫn thường xuyên kén cá chọn canh, bà không muốn phải đi làm những công việc thấp kém, lại chẳng biết tiết kiệm mà vẫn tiêu xài phung phí như thường.
Kiều An tìm được việc làm bán thời gian ở một cửa hàng thức ăn nhanh với mức lương khá ổn.
Vì 12 tệ một giờ, mỗi ngày anh phải chiên khoai tây, dọn món, phục vụ, bưng bê, thu tiền, lau bàn bằng thuốc tẩy.
Đôi tay mảnh mai ngày thường không dính nước giờ đầy rẫy những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất lên nhau.
Vất vả lắm mới tích cóp được 1235 đồng, anh vui đến tận chín tầng mây, vừa đi vừa nghĩ cuối cùng cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà tháng sau.
Ai ngờ, anh không phòng bị để số tiền này trong ngăn kéo.
Chỉ mới quay đi tiền đã bị vung ra ngoài.
Người mẹ không biết khổ của anh tiêu 998 tệ mua một cái pha lê ly.
Bà nói với anh rằng đây là ưu đãi đặc biệt của hãng.
Bà nói như thế nhưng vẻ mặt lại không có chút thuyết phục nào.
Kiều An chỉ muốn ngã quỵ.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như xuyên qua bà anh thấy được dáng vẻ nực cười của chính mình năm xưa.
Kiều An nhớ lại năm đầu tiên anh sống cùng tiên sinh nhà mình.
Tiên sinh nhà anh lấy ra hai mươi vạn tích cóp được sau nhiều năm nỗ lực làm việc.
Hắn dự tính mua một căn nhà nhỏ trong thành phố mà họ đang sinh sống.
Hiếm thấy có khi người kia vui vẻ như vậy, hắn nhắc mãi rằng cuối cùng cũng có thể trả trước 20% để mua một căn nhà nhỏ 80 mét vuông.
Tấm thẻ chất chứa đầy hy vọng của người ấy để trong nhà.
Kiều An chưa hiểu nhân gian khó khăn lại cầm nó đi mua một chiếc áo khoác, còn vui vẻ rạo rực cho đối phương xem.
- Anh xem nè, em mua áo cho anh đó! Anh thích không?
Tiên sinh của Kiều An và Kiều An cãi nhau một trận.
Đối phương tức giận, Kiều An thì cảm thấy ấm ức tràn ngập cõi lòng.
- Cái này có mắc gì đâu? Còn rất rẻ nữa đó!
Dáng vẻ tự cho là đúng của anh lúc đó và người mẹ mờ mịt của anh bây giờ có khác gì đâu.
Kiều An sụp đổ.
Cõi lòng đau đớn như bị tưới dầu sôi.
Anh vừa khóc vừa mang đồ đi trả, như một kẻ điên.
Lúc đó anh mới biết được bản thân mình lúc trước thật ngu ngốc.
Vừa đần độn vừa xấu tính.
Thảo nào tiên sinh của anh không cần anh.
Sau đó nữa, Kiều An phát hiện làm việc vặt thật sự quá ít tiền.
Anh cần phải nỗ lực, nỗ lực hơn nữa mới có thể từ những đồng tiền ít ỏi đó lo toan được cho cuộc sống.
Có khi đêm đến anh chỉ biết khóc.
Anh nhớ trước đó tiên sinh nhà anh từng nói: người ta phải giỏi một lĩnh vực nào đó thì mới sống ổn định được.
Lúc Kiều An nghe thế thì khịt mũi coi thường.
Anh luôn mang tâm lý vững chắc rằng đã có gia đình lo cho mình sống vui sướng cả đời mà chẳng cần vất vả.
Kết quả, anh sai lầm to.
Để tìm được một công việc ổn định và phù hợp hơn, không phải sống trong cảnh hoang mang ăn bữa nay lo bữa mai, Kiều An đã chăm chỉ dành dụm tiền đến lớp học trực tuyến để học những kỹ năng cơ bản nhất.
Anh từng gấp chăn ở khách sạn, đổ xăng ở trạm xăng, chặt xương sau bếp.
Suốt một thời gian dài, anh cắn răng ban ngày làm thuê, buổi tối đi học.
Những lúc bận rộn thì giấc ngủ ba bốn tiếng cũng là một điều xa xỉ.
Ngày tháng gian nan kéo dài, da non thịt mịn trên người anh dần dần biến mất.
Từ chàng trai đầy đặn đáng yêu trở nên gầy gò ốm yếu.
Nhưng anh vẫn không ngừng vội vã, làm cái gì cũng phải cần tiền.
Vì tiết kiệm, mỗi ngày Kiều An chỉ dám ăn cơm trắng với dưa.
Mẹ anh không thể chịu nổi những ngày cực khổ thế này.
Sau hai năm, tình yêu thương bà dành cho anh cũng dần cạn kiệt.
Bà tìm được một người điều kiện bình thường, bỏ anh đi theo gia đình mới.
Thế là Kiều An bị bỏ rơi.
Cũng may, cuối cùng anh nhận được lời mời đến làm việc tại công ty bây giờ.
Ban đầu, anh cũng thường phạm sai lầm trong công việc.
Chẳng còn ai yêu thương chiều chuộng anh.
Lúc mới đi làm vô cùng vất vả, không có công trạng thì không có tiền thưởng.
Không có tiền thưởng thì không đủ sống qua ngày.
Ngày nào anh cũng nỗ lực đi làm, lại không thấy chút thành quả nào để thu hoạch.
Có lẽ mọi khó khăn đều có hồi kết.
Anh từ từ thuần thục hơn, từ một người chẳng ai biết tên được lên làm tổ trưởng, sau lại đến trưởng phòng.
Đãi ngộ cũng dần dần cao lên.
Từ lương cơ bản một ngàn rưỡi mỗi tháng, dần dần tăng lên ba bốn ngàn, bảy tám ngàn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua ba năm, bốn năm, từ lâu Kiều An đã không còn cáu kỉnh, khó chiều nữa.
Công việc hiện tại của anh tốt hơn làm thuê lặt vặt khi xưa rất nhiều.
Trung bình mỗi tháng sau khi trừ thuế đều có thể tiết kiệm khoảng mười nghìn.
Cuối cùng anh cũng có can đảm mua trái cây tươi, có thể vào trung tâm thương mại mua những bộ quần áo mấy trăm, một ngàn, chứ không phải đắn đo chọn lựa đồ qua tay, đồ vỉa hè nữa.
Chỉ là anh vẫn không tính đến chuyện yêu đương.
Cho dù có cả nam lẫn nữ tìm hiểu nhưng Kiều An chưa từng có ý định với ai dù chỉ một lần.
Trong mắt người yêu mến, anh ngoan cường, nỗ lực và tiết kiệm.
Nhưng tự anh biết, anh là một người thất bại trong tình yêu, không xứng đáng để được người nào yêu cả.
Bởi vì anh của tuổi 30 đã bị chia thành hai thế giới.
Anh từng hưởng thụ những ngày xa xỉ nhất đời, vung tiền như rác, hô mưa gọi gió, xung quanh rộn ràng nhốn nháo tiếng nói cười xu nịnh.
Anh cũng từng rơi từ đám mây xuống bị dẫm trong bùn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không nơi nương tựa.
Thậm chí vì tranh địa bàn còn suýt đánh nhau với người vô gia cư trong công viên.
Anh từng có những ngày ở nhà sang, đi xe xịn.
Cũng từng có những ngày rách nát, đói ăn.
Hiện tại, với Kiều An, chẳng có chuyện gì có thể khiến anh mất bình tĩnh.
Ba mươi năm giống như hai đời.
Lòng anh giờ như một ông lão ở tuổi xế chiều, chẳng thể vì ai mà rộn ràng, rung động.
Ít nhất, đó là những gì anh nghĩ tính đến hôm nay.
- Cùng chào đón tổng giám đốc mới được điều động từ tổng công ty đến quản lý chi nhánh của chúng ta...!
Kiều An bị gọi vào phòng hội nghị.
Nhìn thấy sếp mới, nụ cười trên mặt anh phút chốc cứng đờ.
- Lê Thư Dương, tổng giám đốc Lê.
Người đàn ông ngồi kia đã trưởng thành hơn, càng đẹp trai hơn, càng cuốn hút hơn xưa.
Là người yêu đã từng bị anh từ bỏ.
Là trái tim chân thành đã từng bị anh tổn thương.
Hết chương 02
19.5.22.