TUY RẰNG NGƯỜI ĐÃ TẨY TRẮNG

Edit: Qiezi

Thủy lao ẩm ướt lạnh lẽo, mùi hôi thối xộc vào mũi, có thể tưởng tượng hoàn cảnh rất tồi tệ.

Tiếng bước chân của Vân Bình gây chú ý đến người trong lao, xiềng xích vang vang.

Ánh sáng hắt qua cửa sổ trên mái nhà, soi sáng hai bóng dáng trong ngoài lao ngục thật rõ ràng.

Người trong lao đầu tóc rối bù, trên người đầy máu, một cái xích sắt thô to màu đen xuyên qua xương đòn nam tử, hai tay hắn bị treo lên rất cao. Nam tử ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ rực trên gương mặt râu ria xồm xoàm có vẻ rất bắt mắt.

Người từ bên ngoài vào ăn vận cẩm y lụa gấm, khí chất tao nhã, ánh mắt lạnh thấu xương.

Trời đất biến chuyển, ngày đêm đảo nghịch.

Người đã từng cao cao tại thượng nắm trong tay sống chết của người khác lại rơi xuống vũng bùn.

Người đã từng bị giẫm đạp như bùn dưới chân người khác lại nắm trong tay sống chết của người khác.

Hai mắt Tần Phượng Lai hằn tơ máu nhìn người phía trước, không kiềm chế được nhớ lại tình cảnh lúc đó.

“Minh chủ, phân đà Giang Nam đã bị diệt.”

“Minh chủ, cả bảy bộ vùng Trung Nguyên đều bị giết sạch.”

“Minh chủ, tất cả huynh đệ được phái đến Tây Vực đều bị hạ sát.”

“Minh chủ, Ô Nguyệt Minh đánh tới cửa rồi.”

“Minh chủ chạy mau đi! Các huynh đệ sắp không chống đỡ nổi nữa!”

“Minh chủ, đừng để ý thuộc hạ, đi mau!”

Khắp nơi đều là tiếng la, khắp nơi đều là tiếng tấn công chói tai, khắp nơi đều là xác người ngã xuống.

Thê thảm, vô cùng thê thảm.

Máu, máu nhuộm đỏ đình viện, nhuộm đỏ hồ nước, nhuộm đỏ ngói tường trạch viện. Thứ hiện rõ trước mắt là máu tươi thảm liệt, bỏng mắt, bỏng cả trái tim.

Tần Phượng Lai thấy được người đến gần hắn, hắn cuống quýt kéo tay đối phương: “Vân Bình, không biết là ai bán đứng chúng ta, Phong Vân Hội đã bị Ô Nguyệt Minh công phá, chúng ta chạy mau!”

Hắn muốn kéo người đi, nhưng hắn lại phát hiện hắn không kéo được Vân Bình. Tần Phượng Lai xoay người lại, nghi ngờ nhìn y, hắn phát hiện ánh mắt người nọ lạnh lùng, mặt không cảm xúc, không vội vã như hắn.

Hắn giật thót, bắt đầu cảm thấy bất thường, thấp thỏm hỏi: “Vân Bình, ngươi…”

Người trước mặt cười tươi, nụ cười này rất yêu dị, báo hiệu điềm xấu, giọng điệu của y cũng tràn ngập quỷ dị: “Không phải ngươi nói có người bán đứng các ngươi sao? Người đó chính là ta!”

Trời đất đảo lộn, Tần Phượng Lai không biết là chịu đả kích quá lớn hay là thân thể xảy ra vấn đề, người trước mắt, tất cả trước mắt đều mờ dần, mờ dần cho đến khi hoàn toàn mất ý thức.

Hắn bị giội nước đến khi tỉnh táo, nước rất lạnh, hắn phát hiện mình bị trói trên hình án, không thể điều động chân khí trên người.

Lòng hắn chìm xuống đáy cốc, cũng rất lạnh.

Tự biết không thể chạy trốn, hắn lạnh lùng hỏi người bên cạnh: “Ngươi muốn gì?”

Người bên cạnh mỉm cười: “Ta muốn gì? Đương nhiên là đòi lại từng món một. Võ công của ngươi đã bị ta phế, tiếp theo là cái này.”

Một người áo xám ánh mắt sắc sảo bước lên, cầm trong tay một cây thiết côn đen thùi, để gần cổ tay Tần Phượng Lai.

“Ngươi phải làm cẩn thận.” Người bên cạnh nói với người áo xám như thế.

“Tiểu nhân đã quen dùng hình, tuyệt đối không xảy ra sai lầm.”

Người bên cạnh gật đầu, người áo xám lập tức giơ cao thiết côn trong tay.

Tần Phượng Lai lập tức cảm thấy cổ tay trái đau đớn, vang vọng tiếng động như vỡ xương.

Đau, sao có thể không đau? Đau đớn như kim châm muối xát, Tần Phượng Lai cắn răng nhịn xuống.

Hắn chợt nghe thấy người bên cạnh dịu dàng nói: “Đừng vội, còn nữa đó.”

Người áo xám đến bên cạnh chân trái của hắn, để thiết côn gần đầu gối. Sau đó đầu gối của hắn truyền đến một cơn đau đớn mãnh liệt.

Tần Phượng Lai túa đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi rơi tí tách xuống đất.

Hắn như cá nằm trên thớt mặc người giày xéo, chút phản kháng cũng không làm được, không ngờ một người phong quang vô hạn như hắn lại rơi vào tình cảnh bị một tên tiểu nhân hành hạ.

Chờ đến khi tứ chi bị đánh gãy, toàn thân đã bị mồ hôi thấm đẫm, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt.

“Bôi dược cho hắn, không để hắn chết. Lôi hắn ra ngoài, treo ngược lên, nhớ treo cao một chút. Hôm nay trời đẹp, để hắn phơi nắng đi.”

Hắn bị phơi mấy ngày rồi được hạ xuống, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mười ngón tay bị cắm đầy kim châm, lại tiếp tục bị treo lên phơi nắng. Không phải ngày nào cũng có nắng, có lúc trời đổ mưa, dường như hắn bị lãng quên, bị treo ngoài trời chống chọi mưa gió.

Sau đó lại cho hắn tĩnh dưỡng một thời gian, sau đó bị đánh đủ 300 thiết tiên đính đầy gai rồi bị treo lên.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, hắn đã chịu đủ mọi loại hình phạt như tát tai, bào cách*, thi châm, nhận nước, đánh gãy kinh mạch, bò cạp cắn, vân vân…

(Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người)

Có lẽ Vân Bình phạt Tần Phượng Lai đến phát chán, cuối cùng hắn bị xuyên xương đòn, nhốt trong thủy lao.

Tần Phượng Lai cho rằng hắn sẽ bị y bỏ quên trong thủy lao hôi thối này, không ngờ y còn đến đây.

Ánh mắt Tần Phượng Lai đầy phức tạp nhìn y: “Thấy ta như vậy, ngươi có hài lòng không?”

“Hài lòng, sao có thể không hài lòng?” Y cong môi: “Nhưng ngươi nghĩ như vậy là xong thì ngươi nhầm rồi!”

Tần Phượng Lai chờ y nói tiếp.

Vân Bình: “Mấy ngày nay ta bận chút chuyện.”

Tần Phượng Lai bị dẫn tới đại sảnh. Hắn bị hai người kéo đi, mới vừa đến gần đại sảnh thì đã nghe tiếng chát chát truyền vào tai. Rẽ vào bên trong, quả nhiên hắn nhìn thấy một người bị đè quỳ gối trong đại sảnh, có một người khác liên tục tát mạnh vào má người đang quỳ. Tần Phượng Lai bị kéo đến trước mặt bọn họ, thấy nam tử bị tát hơi quen mặt.

Vân Bình ghé vào tai hắn: “Đây là người lúc đó tát ta một trăm cái, ta không ngờ hắn còn sống. Lúc hắn bị bắt được đưa đến trước mặt ta, ta cũng bất ngờ. Hắn tát ta một trăm cái, ta trả cho hắn một trăm cái tát, ngươi thấy công bằng không?”

Tần Phượng Lai run run môi: “Nhưng đó là do ta hạ lệnh.”

Vân Bình nghiêng đầu: “Cho nên ta cũng không quên ngươi!”

Thần thái kia như mang theo vài phần ngây thơ vô tội.

Tần Phượng Lai á khẩu không đáp lời được.

Đương nhiên chuyện không thể kết thúc như vậy, sau đó Tần Phượng Lai bị đưa đến một nơi âm u dơ bẩn. Hắn thấy từng khuôn mặt vặn vẹo thân quen bị người khác đặt dưới thân luật động, có người còn bị bẻ gãy cổ tay, bị nung cháy.

Giọng nói êm ái của Vân Bình lại vang lên: “Đây đều là thuộc hạ trước kia của ngươi, bằng hữu của ngươi, còn có khách nhân mà ngươi từng tiếp đãi. Bây giờ bọn họ sống rất sung sướng!”

Tần Phượng Lai run rẩy toàn thân: “Ngươi làm vậy không sợ đắc tội thế lực sau lưng bọn họ sao? Ngươi muốn trở thành kẻ địch của cả võ lâm?”

Vân Bình bật cười, dường như cảm thấy hắn đang hỏi một câu rất ngu xuẩn: “Sao ta lại đối địch với cả võ lâm? Lẽ nào bọn họ có thể thay mặt cả võ lâm? Ta chỉ muốn đối phó với một người trong bọn họ mà thôi. Ngươi vẫn không hiểu? Ta chỉ cần tách bọn họ khỏi thế lực sau lưng là được. Nơi có người sẽ có tranh đấu, gia tộc hoặc sư môn sau lưng bọn họ cũng không thể bền chắc như thép. Chỉ cần khiến thế lực sau lưng bọn họ chủ động từ bỏ họ là được. Huống chi bây giờ bọn họ bị phế võ công, gân tay gân chân đứt đoạn, không còn giá trị lợi dụng, người như vậy thì ai cần? Cho dù có người phát hiện bọn họ ở đây tiếp khách, e rằng người nhà họ cũng không muốn thừa nhận đâu.”

Tần Phượng Lai lại bị đưa về thủy lao, một lần nữa bị xuyên xương đòn treo lên.

Mắt thấy đối phương sắp đi xa, Tần Phượng Lai đột nhiên hoảng sợ la lớn: “Vân Bình, ngươi đã làm gì Tiểu Tiểu?”

Vân Bình xoay người, cười khẽ: “Ta tưởng ngươi đã quên hỏi chuyện này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi