TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Mà lúc này ở lầu hai quán bar, trong phòng khách ở đối diện phòng của Giai Kỳ, Tôn Đại Thánh và Lý Nam liếc nhau, trên mặt hai người đều tràn đầy kinh ngạc.

Tình huống gì đây? Vợ của Thành Tử tại sao lại hẹn hò với tên đàn ông khác?
Từ lần trước Lý Nam suýt bị bắt cóc, may mắn thoát được một kiếp, Tôn Đại Thánh không dám sơ suất nữa, lúc nào cũng canh giữ ở bên người Lý Nam.

Hôm nay sở dĩ mang theo Lý Nam tới đây, là bởi vì có mấy nhà đầu tư bất động sản cố ý mời Tôn Đại Thánh tới, nguyên nhân là bọn hắn nhìn trúng một mảnh đất, thế nhưng lại có mấy hộ dân không chịu di dời, sống chết không muốn chuyển đi.

Dưới sự bất đắc dĩ, mấy nhà đầu tư này bèn muốn mời Tôn Đại Thánh tới hỗ trợ, đuổi mấy hộ không chịu di dời kia đi.

Lại không nghĩ rằng, vừa bàn bạc với mấy nhà đầu tư kia xong, trong lúc vô tình đã bắt gặp Giai Kỳ.
“Đó là vợ Thành Tử sao?” Lý Nam khẽ nhíu mày, không nhịn được thấp giọng nói.

Cách cửa thủy tinh nhìn không rõ ràng lắm, cho nên cô không dám chắc chắn.

Tôn Đại Thánh âm thầm hít một hơi, đáp lại nói: “Nhất định là cô ta, em nhìn đôi Mộng Như Ý trên chân cô tôi mà xem, cả thành phố Đại Phong này chỉ có hai đôi.”
Lúc này, chỉ nhìn thấy Giai Kỳ đã có chút say, đứng lên muốn đi toilet.

Chân trước cô vừa đi, khóe miệng Đoạn Vũ đã nhếch lên vẻ tươi cười, sau đó từ trên người lấy ra một bao bột màu trắng, lặng lẽ rót vào trong chén rượu của Giai Kỳ.
Thấy cảnh này, Tôn Đại Thánh sầm mặt lại.

Dám bỏ thuốc vợ của huynh đệ hắn, đây không phải là điên rồi sao? “Vợ à, em ngồi yên ở chỗ này đừng đi đâu, anh đi qua đó xem một chút.” Sau khi dặn dò Lý Nam một câu, Tôn Đại Thánh sải bước đi ra khỏi phòng.

Lý Nam gật gật đầu.

Ở cái thành phố Đại Phong này, còn chưa có người nào dám qua mặt chồng cô.


Đoán chừng chỉ cần hù dọa tên kia hai câu là hắn đã chạy mất dép rồi.
Mà ở một chỗ khác, Giai Kỳ đi vệ sinh xong, giẫm giày cao gót trở về phòng khách.

“Hiếm thấy hôm nào vui vẻ như hôm nay, cạn ly chứ?” Đoạn Vũ cười tủm tỉm mở miệng, sau đó giơ ly lên.

Giai Kỳ gật gật đầu.

Cô vốn dĩ không uống được rượu, có điều hôm nay tâm tình cô rất tốt, bưng chén rượu lên, cùng Đoạn Vũ chạm cốc, đang muốn uống hết.
Chính vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, có một bóng người xông vào phòng, sau đó nắm chặt tay Giai Kỳ.

Giai Kỳ cơ bản là không kịp phản ứng lại, chén rượu trong tay trong nháy mắt rơi xuống đất vỡ vụn.
“Tôn Đại Thánh?” Hắn và Lăng Thành có quan hệ rất tốt, bây giờ nhìn thấy hắn, trong lòng Giai Kỳ có hơi hốt hoảng.

Nhưng mà nghĩ lại, cô và Lăng Thành đã không thể hàn gắn lại, cô còn căng thẳng cái gì chứ?
Nghĩ thầm như vậy, Giai Kỳ bình tĩnh lại, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, nói: “Tôn Đại Thánh, anh làm gì vậy?” “Rượu này không thể uống.” Tôn Đại Thánh ngữ khí kiên quyết.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Tôn Đại Thánh vẫn luôn nhìn chằm chằm Đoạn Vũ.

Cùng lúc đó, Đoạn Vũ cũng âm thầm đánh giá Tôn Đại Thánh.
Giằng co mấy giây, Đoạn Vũ mỉm cười: “Người anh em, anh là vị nào nhỉ? Anh như vậy là có ý gì?” Ngữ khí thong dong bình tĩnh, không có chút hốt hoảng và tức giận nào.

Ánh mắt Tôn Đại Thánh có chút nghiêm trọng.

Tên này không đơn giản.


Nếu mà là người khác, kế hoạch chuốc thuốc nữ thần bị xen ngang, người đó nhất định sẽ thẹn quá hoá giận.

Nhưng tên tiểu tử trước mắt này lại bình tĩnh khác thường.

Không có bối cảnh ghê gớm thì không thể ung dung như thế được, bởi vì loại khí độ này là thứ không giả bộ được.
“Cậu là ai?” Tôn Đại Thánh hỏi ngược lại một câu.

Đoạn Vũ vẫn mỉm cười như cũ, thản nhiên nói: “Tôi tên là Đoạn Vũ.” Đoạn Vũ? Chưa từng nghe qua.

Trong mấy trăm gia tộc to to nhỏ nhỏ ở thành phố Đại Phong này cũng không có nhà họ Đoạn nào.

Thế nhưng tên này nhất định là con em của đại gia tộc.

Cử chỉ của hắn nhìn qua thì không giống dân chúng bình thường.
Cách thành phố Đại Phong không xa, tại thành phố Vân Châu, là một tỉnh lị của Giang Nam, có một Đoạn Gia là dân xã hội.

Cả gia tộc đều là người tu luyện, thế lực trải rộng khắp mọi nơi, là một gia tộc có thực lực rất mạnh.

Chẳng lẽ...!Cái tên Đoạn Vũ này là con cháu của Đoạn Gia kia?
Không thể không nói, Đoạn Gia thật sự rất có thực lực.

Nhưng mà trên địa bàn thành phố Đại Phong này lại dám tính kế vợ của huynh đệ hắn, đây không phải là điên rồi sao?
“Thằng nhóc, tôi không quan tâm lai lịch của cậu ra sao, Giai Kỳ là vợ của huynh đệ tôi, cậu dám có ý đồ xấu với cô ấy, tôi bảo đảm cậu sẽ không ra khỏi thành phố Đại Phong này được.” Tôn Đại Thánh lạnh lùng nhìn Đoạn Vũ, nói từng câu từng chữ: “Chuốc thuốc con gái nhà người ta, loại chuyện này mà cậu cũng làm cho được.”
Đoạn Vũ cười cười không nói, vẫn bình tĩnh như cũ.


Giai Kỳ đứng bên cạnh lại rất sốt ruột, nhanh chóng giải thích nói: “Tôn Đại Thánh, anh nhất định là hiểu lầm rồi, anh tôi là bạn tôi, không phải như anh nghĩ đâu.”
Cái tên Đoạn Vũ này, phong độ nhanh nhẹn, lại hết sức lịch sự.

Làm sao có thể có ý đồ xấu với cô chứ? Làm sao có thể chuốc thuốc cô được chứ.
Tôn Đại Thánh chăm chú nhìn Giai Kỳ: “Cô tin tôi đi, hắn chắc chắn không phải là người tốt lành gì đâu.” Ngay sau đó, Tôn Đại Thánh chỉ vào ly rượu vỡ nát trên mặt đất, nói: “Vừa rồi lúc cô đi toilet, tôi tận mắt nhìn thấy hắn bỏ thuốc vào chén rượu của cô, cô bị hắn lừa rồi, đi theo tôi.” Nói xong, Tôn Đại Thánh kéo tay Giai Kỳ muốn đi.
Nhưng mà khiến Tôn Đại Thánh không nghĩ tới là, Giai Kỳ lại rất kháng cự, lui về phía sau một bước tránh khỏi tay hắn.
“Tôn Đại Thánh, tôi tin tưởng Đoạn Vũ là người tốt, tôi cũng không phải cô gái mới mười bảy mười tám, ai là người tốt, ai là người xấu, chẳng lẽ tôi không phân biệt rõ ràng được hay sao? Anh cứ làm việc của anh đi, không cần quan tâm chuyện của tôi.”
Giai Kỳ cắn môi, toàn thân tràn ngập sự kháng cự.

Cái tên Đoạn Vũ này trong phòng live đã tặng nhiều quà cho cô như vậy, thậm chí khi có anti-fan chửi bới cô, hắn là người xuất hiện đầu tiên, đứng ra bênh vực cô.

Dạng người này, tại sao có thể là người xấu được?
Tôn Đại Thánh có chút mất kiên nhẫn.

Cái cô Giai Kỳ này bị sao vậy? Hắn và Lăng Thành tốt xấu gì thì cũng là huynh đệ, vậy mà cô cũng không tin hắn, hết lần này tới lần khác lại đi tin tưởng một người mới quen?
Nghĩ thầm, Tôn Đại Thánh ngữ khí kiên quyết: “Không được, hôm nay cô nhất định phải đi theo tôi.

Hôm nay cô với tên kia gặp mặt, Thành Tử có biết không?” Lăng Thành? Nghe được hai chữ này, trong lòng Giai Kỳ đầy phức tạp.

Lăng Thành lúc này chỉ sợ còn đang ngồi xổm trong tù kìa.

Cô bị Tống Gia tính kế, trục xuất khỏi gia tộc, tại lúc cô cần giúp đỡ nhất thì hắn lại không thấy bóng dáng đâu, thực sự là một chút cũng không đáng trông cậy.

Mà cái tên Đoạn Vũ này lại tốt hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Giai Kỳ dứt khoát không thèm nói nữa, đi đến bên cạnh Đoạn Vũ, cắn môi, nghiêng đầu về một bên.

Đúng lúc này, Đoạn Vũ vẫn luôn không lên tiếng lại dịu dàng nhìn về phía Giai Kỳ, mở miệng nói: “Nữ thần, có phải là cái người tên Tôn Đại Thánh này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô hay không?” Giai Kỳ không nói chuyện, yên lặng nhẹ gật đầu.


Lúc này Giai Kỳ chỉ muốn Tôn Đại Thánh lập tức rời đi, đừng quấy rầy cô và Đoạn Vũ nữa.
Đoạn Vũ gật gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Được, vậy tôi bèn giúp nữ thần đuổi con ruồi này đi.” Nói xong, Đoạn Vũ vỗ tay một cái.

Chỉ một thoáng sau, từ bên ngoài phòng có mười mấy tên tráng hán mặc áo cộc tay đen đồng loạt xông tới, sắc mặt từng người đều hiện lên sự nguy hiểm, dùng ánh mắt khóa chặt Tôn Đại Thánh.
Gọi người tới? Tôn Đại Thánh cau mày, cười lạnh nói: “Muốn động chân động tay với tôi? Cậu cmn biết tôi là ai không hả? Trong cả cái thành phố Đại Phong này, còn chưa có người nào dám ở trước mặt tôi phách lối như vậy.”
Lúc này, Lý Nam cũng chạy tới, lớn tiếng khẽ kêu lên: “Mấy người làm gì vậy?” Thật đúng là muốn lật giời rồi mà, ở trên địa bàn thành phố Đại Phong này vậy mà không biết Tôn Đại Thánh?
Đoạn Vũ mang theo vẻ mỉm cười, nhìn Tôn Đại Thánh nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, cái quán bar này là tôi mở, là địa bàn của tôi.

Anh là người đầu tiên dám gây chuyện ở chỗ này.

Hôm nay anh làm nữ thần của tôi không vui, coi như anh là con trời thì ông đây cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong, Đoạn Vũ giơ tay lên.

Ngay lập tức, mấy chục tên áo đen nháy mắt phóng tới phía Tôn Đại Thánh! Không sai, Đoạn Vũ, đại thiếu gia Đoạn Gia.

Ở thành phố Vân Châu, Đoạn Gia một tay che trời! Phải biết rằng, thành phố Vân Châu cực kì phát đạt.
Trông thấy mấy người này vây quanh Tôn Đại Thánh, sợ rằng phải động thủ, Giai Kỳ có chút không đành lòng, nhưng cũng không có mở miệng, cắn chặt môi, nhìn về hướng khác, tựa như hết thảy trước mắt đều không liên quan đến cô.
“Mấy người thật là to gan.” Lý Nam vừa sợ vừa giận.

“Vợ à, em đi nhanh lên, gọi người tới.” Tôn Đại Thánh mặt không đổi sắc, tỉnh táo mở miệng nói.

Ở bên Tôn Đại Thánh nhiều năm như vậy, Lý Nam cũng gặp qua không ít tình cảnh đặc biệt, cô biết mình ở lại chỗ này không những không giúp được gì, ngược lại còn có thể gây thêm phiền phức cho Tôn Đại Thánh.

Lựa chọn sáng suốt nhất chính là đi gọi người tới giúp đã.
Lúc này, bầu không khí trong phòng đã căng thẳng đến đỉnh điểm, hết sức nghiêm trọng.

Tôn Đại Thánh tuyệt không hốt hoảng, đi đến trước mặt Giai Kỳ một lần nữa, nắm lấy tay cô: “Cô là vợ Thành Tử, hôm nay nhất định phải đi theo tôi.”
Giai Kỳ hất tay của hắn ra, mặt mũi tràn đầy bực bội: “Tôi đã nói rồi, Đoạn công tử là người tốt, tại sao anh lại muốn xen vào việc của người khác vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi