TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Vốn cho rằng sau khi Tôn Đại Thánh ăn đan dược xong thì còn cần nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian.

Lăng Thành cũng biết đan dược này khẳng định có công hiệu, nhưng hắn lại không nghĩ rằng hiệu quả tới nhanh như vậy.
Kỳ thực vết thương của Tôn Đại Thánh rất nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương bị đao chém, cái này thuộc về vết thương ngoài da.

Nếu như vết thương của Tôn Đại Thánh nằm ở trong cơ thể, ví dụ như bị một cao thủ dùng nội lực đánh gãy gân cốt, vậy thì không dễ chữa, thần tiên cũng không trị hết được.
Lúc này Lý Nam đang đứng ở một bên hoàn toàn kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, gân tay gân chân của Tôn Đại Thánh đều đã bị chém đứt, có thể nói là đã hoàn toàn trở thành người tàn phế.
Phương pháp điều trị hiện đại tân tiến nhất cũng không có tác dụng.

Vậy mà một viên đan dược nho nhỏ lại có thể chữa khỏi.

Đây quả thực là kỳ tích!
Tôn Đại Thánh cực kỳ hưng phấn, nhảy lăng xăng giống như con nít, hắn ôm lấy bả vai Lăng Thành: “Đi nào đi nào, chúng ta đi đi uống rượu, hôm nay ông đây phải uống đến say mèm!” Lý Nam tức giận giậm chân một cái, sốt ruột nói: “Uống rượu cái gì, cơ thể anh vừa mới khỏi thôi đó.

Có thể để cho người ta bớt lo một chút hay không hả? Ông nội còn đang ở nhà kia kìa, ông còn chưa biết anh đã khỏi đâu đó.”
“Đúng đúng đúng.” Tôn Đại Thánh vỗ đầu một cái: “Vậy thì về nhà tôi uống! Vừa khéo cho ông nội tôi một sự bất ngờ!” “Anh...” Lý Nam lắc đầu.

Sao Tôn Đại Thánh lại không nghe trọng điểm vậy? Trọng điểm là không đồng ý cho hắn uống rượu, chứ không phải là đi đâu uống! Thôi vậy, ngược lại cũng không ngăn được hắn.

Lý Nam giậm chân, thúc giục Tôn Đại Thánh trước hết đi đánh răng đã.
...
7h tối.

Tại Cung Đại Thánh.

Tên biệt thự của Tôn Đại Thánh được đặt một cách rất độc đáo, Cung Đại Thánh.

Mấy hôm trước, tên này đột nhiên nảy ra ý tưởng, cho dựng một cây Kim Cô Bổng bằng đồng nguyên chất trong khuôn viên của Cung Đại Thánh.

Cây gậy cao chừng mấy chục mét, cũng coi như là một kỳ quan.
Tại sảnh lớn ở lầu một của Cung Đại Thánh, bầu không khí tràn đầy ấm áp, vô cùng náo nhiệt.

Trên bàn cơm có sáu người.

Lăng Thành, Tôn Đại Thánh, Lý Nam, ông nội Tôn Đại Thánh, Tôn Diệu.

Hai người khác là hai cô chị họ của Tôn Đại Thánh.

Chị cả tên là Đường Hân, chị thứ tên là Đường Tuyết.

Hai cô đều không phải là người thành phố Đại Phong, có điều quan hệ với Tôn Đại Thánh cũng không tệ.
Đường Hân và Đường Tuyết đều thuộc về kiểu người đẹp đến chỗ nào cũng là tiêu điểm.

Đường Hân gợi cảm chín chắn, dáng người nóng bỏng hấp dẫn.

Đường Tuyết trẻ trung thanh tú, dịu dàng mê người.

Nghe được tin em họ Tôn Đại Thánh đã khỏi bệnh, trong lòng hai cô đều rất vui mừng, cố ý tới thăm hỏi.
Vốn tâm tình của hai cô rất tốt, nhưng nhìn thấy Lăng Thành cũng ở đó, trong lòng Đường Hân và Đường Tuyết đều không vui.

Người trước mắt này mặc toàn đồ vỉa hè, xem ra chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu, cơm tối hôm nay là kiểu tiệc tại nhà, em họ sao lại mời loại người này tới chứ?

Hơn nữa còn nghe nói, em họ cũng là bởi vì tên này nên mới bị thương nặng.

Cho nên hai người bọn họ đặc biệt có thành kiến với Lăng Thành.

Họ thật sự không hiểu nổi, em họ sao lại làm bạn với loại mặt hàng nghèo kiết hủ lậu này.
Trong lòng nghĩ vậy nên Đường Hân và Đường Tuyết càng nhìn Lăng Thành càng không vừa mắt.

Trên mặt thỉnh thoảng còn lộ ra mấy phần ghét bỏ.Nếu không phải là trưởng bối Tôn Diệu cũng ở đó, hai cô đã đứng dậy rời đi lâu rồi.

Ngồi ăn cơm cùng loại người này đúng là mất hết mặt mũi.
Lăng Thành không để ý đến thái độ của hai cô, cười ha hả cùng Tôn Đại Thánh nói chuyện trời đất, bốc phét đủ thứ.

Đồng thời hắn cũng không quên mời rượu Tôn Diệu.

Dù sao cũng là bậc trưởng bối, vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
Sau khi qua ba lượt mời rượu, Tôn Diệu như nghĩ tới điều gì, cười ha hả nhìn Tôn Đại Thánh nói: “Tôn Nhi à, nhìn thấy con đã khỏe ông rất là vui mừng, hai ngày nay thành phố Đại Phong thành lập Học Viện Thượng Võ, chắc con cũng biết chứ?” “Dạ con biết.” Tôn Đại Thánh gật đầu.
Tôn Diệu cười híp mắt nói: “Vừa mới hôm qua ông đã báo danh thay ba người các con rồi.

Đại Thánh, còn có Đường Hân Đường Tuyết, các con đều phải đến đó học.” Đường Hân và Đường Tuyết đều vô cùng vui vẻ, cười khanh khách nhẹ gật đầu.

Lão gia tử luôn nhìn xa trông rộng, ông đã đưa ra quyết định thì chắc chắn là điều tốt!
Tôn Diệu đầy chờ mong nhìn Tôn Đại Thánh.

Chỉ cần Tôn Đại Thánh gia nhập vào Học Viện Thượng Võ, lấy thiên phú và tư chất của hắn, khẳng định sẽ trở thành người nổi bật trong số các đệ tử của học viện.


Nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của vị chưởng môn nào đó trong Lục Đại Phái, đến lúc đó, Tôn Gia khẳng dịnh sẽ phất len.
Tôn Đại Thánh không vui vẻ cho lắm, tựa hồ có chút lo lắng, mở miệng nói: “Ông nội, nếu con tới Học Viện Thượng Võ thì việc làm ăn của Tôn Gia chúng ta phải tính sao bây giờ?” Ông nội thoái vị đã nhiều năm, cũng không thể lại để cho ông lo nghĩ việc làm ăn trong nhà chứ?
Tôn Diệu mỉm cười, tùy ý nói: “Cái này con không cần lo lắng, con tới Học Viện Thượng Võ, trong nhà không phải còn có Tiểu Nam hay sao? Nếu con bé có chỗ nào không hiểu, ông sẽ giúp nó.” Lời nói vừa dứt, Lý Nam ngồi một bên cũng gật gật đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Lúc này Tôn Đại Thánh không lo lắng nữa, cười cười gật đầu, sau đó nhìn Lăng Thành: “Huynh đệ, ý cậu thế nào? Cùng đi không?” Chuyện tốt như vậy, không thể bỏ Thành Tử lại.

Ha ha! Hai huynh đệ cùng nhau đến trường, khẳng định sẽ rất thú vị!
“Ha ha, cậu cũng đi thì sao có thể thiếu tôi được?” Lăng Thành cười ha ha, không hề nghĩ ngợi gì nói: “Tôi cũng đi.” Nói xong, Lăng Thành bèn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trâm Hy, để cho cô báo danh thay hắn.
Tôn Đại Thánh cực kỳ vui vẻ, lập tức bưng chén rượu lên: “Quá tốt rồi, tôi chỉ đợi mấy lời này của anh thôi đó!” Lý Nam không nhịn được cười nói: “Xem hai anh kìa, tính tình giống nhau như đúc.”
Nói thật, nếu chồng cô thật sự tới Học Viện Thượng Võ, Lý Nam còn có chút không yên lòng.

Bởi vì cô nghe nói, người của các mọi người tộc trong thành phố Đại Phong đều tham gia.

Trừ cái đó ra, mấy thành phố bên cạnh cũng có rất nhiều người tới báo danh.

Mà trong đó, chắc chắn không thể thiếu người của Đoạn Gia ở thành phố Vân Châu.
Hai bên đã kết thù, lỡ như ở trong học viện chạm mặt với người của Đoạn Gia, Tôn Đại Thánh có thể sẽ chịu thiệt thòi.

Mặc dù hai người chị họ Đường Hân và Đường Tuyết cũng sẽ đi cùng, nhưng hai cô dù sao cũng là nữ, cơ bản giúp không được gì.

Cho nên nghe thấy Lăng Thành cũng muốn đi, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Kết quả đúng vào lúc này, Đường Hân quệt miệng, nhịn không được mở miệng nói: “Lăng Thành, Học Viện Thượng Võ không phải là nơi ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi.

Tôi đặc biệt muốn hỏi một chút, anh có biết tu luyện là gì không hả?”
Đường Tuyết đứng bên cạnh cũng gật gật đầu, cười lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy đó, anh xem cái dáng vẻ keo kiệt của anh kìa, ăn mặc thì như ăn mày, chỉ sợ đến báo danh, Học Viện Thượng Võ nhà người ta cũng không nhất định sẽ nhận anh vào học.”
Lăng Thành cười cười, không nói gì.

Kiểu trào phúng như này, trong ba năm qua hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, đã trở thành thói quen từ lâu rồi.

Hơn nữa hai cô còn là chị họ của Tôn Đại Thánh.


Cho nên Lăng Thành không có ý định chấp nhặt các cô.
Lăng Thành cười ha ha một tiếng, xua tay, chuyển hướng đề tài, từ trên người lấy ra một viên Thần Tiên Đan, đưa cho Tôn Đại Thánh: “Đại Thánh, cho cậu viên đan dược này, sau khi uống vào sẽ có bất ngờ.”
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì Tôn Đại Thánh bây giờ vẫn còn kẹt ở Võ Sư tầng năm.

Ban đầu ở trong buổi đấu giá của La Gia, Tôn Đại Thánh đã muốn cạnh tranh Thần Tiên Đan, cuối cùng bị Lăng Thành ngăn lại.
Đây là gì?...!Tôn Đại Thánh nhận lấy đan dược, vẻ mặt sững sờ.

Hắn lúc này còn tưởng rằng đan dược mà Lăng Thành cho lại là dùng phân động vật luyện chế, cho nên đầu óc còn có chút đơ.
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Đường Hân và Đường Tuyết đã nhịn không được nói: “Em họ à, cậu đừng ăn bậy ăn bạ.” “Đúng vậy, bệnh từ miệng vào, cậu xem cái viên thuốc kia bẩn thỉu chưa kìa, mau ném đi.” Đường Tuyết nhíu chặt lông mày, cái tên Lăng Thành này vẻ ngoài nhìn nghèo túng thì cũng thôi đi, còn lấy ra cái viên thuốc đen xì cho em họ ăn.

Đùa à, viên thuốc này vừa nhìn đã thấy buồn nôn rồi.
Mà đúng lúc này, Tôn Diệu ngồi bên cạnh lại đứng ngồi không yên, lập tức đứng lên nói: “Tôn Nhi, đưa viên thuốc kia cho ông xem một chút!” Tôn Đại Thánh đưa đan dược cho Tôn Diệu.
Ôi! Trong nháy mắt khi cầm đan dược vào tay, Tôn Diệu không nhịn được mà hít khí lạnh! Có thể trông thấy rõ ràng đôi bàn tay già nua kia đang không ngừng run rẩy! “Cái này...!Đây là Thần Tiên Đan, là Thần Tiên Đan sao?!” Tôn Diệu từ mười mấy năm trước đã bắt đầu tu luyện, cho tới bây giờ thực lực cũng đã đạt tới Võ Tướng tầng năm.
Có điều sau khi gặp phải bình cảnh, đã nhiều năm rồi mà ông vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.

Nghe đồn trên thế gian này có một loại đan dược gọi Thần Tiên Đan, có thể giúp người tu luyện đột phá bình cảnh.

Những năm gần đây ông vất vả tìm kiếm, nhưng mà vẫn không thu hoạch được gì.
Thế nhưng bây giờ, ông lại tận mắt nhìn thấy cái thứ gọi là Thần Tiên Đan này, Tôn Diệu không khỏi kích động, nước mắt gần như là tuôn đầy mặt!
Gì? Thần Tiên Đan? Cả bàn ăn vô cùng yên tĩnh! Cái viên đan dược này thế mà lại là Thần Tiên Đan?! Lúc trước trong buổi đấu giá của La Gia, một viên Thần Tiên Đan đã có cái giá 500 tỷ, đủ để thấy được nó quý hiếm như thế nào.

Không nghĩ tới trên người Thành Tử lại có một viên!
Giờ phút này, trong lòng Tôn Đại Thánh và Lý Nam đều kích động không tả được.

Hai chị em Đường Hân ngồi một bên lúc này lại nhíu chặt lông mày.

Cái loại người này, trên người thế mà lại có Thần Tiên Đan?
Đường Hân nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Loại linh dược này, người bình thường không thể có được, anh trộm được đúng không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi