TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Kỷ Phương không biết tại sao cô ta lại mất đi hai phần võ công, hiện tại lại biến thành vũ sư bậc bốn, mà chuyện này cô ta cũng chẳng nói với bất cứ ai.
Vậy tại sao Lăng Thành lại biết cơ chứ?
Lăng Thành khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Phương, hôm qua lúc ăn cơm, em đã nói rồi, viên Lôi Linh Đan kia có vấn đề, chỉ tiếc là, lúc đó mấy người lại không tin em."
Kỷ Phương không nói gì, lại không nhịn được mà khẽ cắn cắn môi.
Lẽ nào...!Lẽ nào viên Lôi Linh Đan kia thực sự có vấn đề?
Lăng Thành lại tiếp tục nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sau này mỗi ngày cô sẽ mất đi hai phần sức mạnh, dựa theo cấp độ thực lực hiện tại của cô mà nói, chưa đến một tuần, sức mạnh của cô sẽ mất hết, trở thành một người bình thường."
Sắc mặt của Kỷ Phương khẽ biến, trong mắt không che giấu được sự sợ hãi, dường như thân thể mềm mại cũng đang run lên.
Bản thân cô ta đã khó khăn lắm mới có thể luyện đến cấp độ một của cảnh giới Vũ Hầu, còn trở thành trưởng môn của phái Tiêu Dao, được người người tôn trọng.
Nếu trở về làm người bình thường, vậy những gì mà hiện tại cô ta có sẽ biến mất hoàn toàn.
Lúc này trong đầu của Kỷ Phương đã hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn thấy Lăng Thành nhìn mình rồi cứ cười tủm tỉm, Kỷ Phương bèn nghĩ lại, sau đó không nhịn được mà cáu giận nói: "Lăng Thành, không phải em cố ý bịa ra cho cô sợ đấy chứ?"
Hiện tại cô ta cũng đã nhận ra, loại thuốc Lôi Linh Đan này, bản thân cũng đã từng nghe qua.
Sao có thể không biết, loại thuốc này còn có tác dụng phụ nguy hiểm như thế chứ?
Đúng là vớ vẩn!
Lăng Thành cũng chẳng tiếp tục giải thích nữa, giang tay ra, nói: "Nếu như cô không tin vậy thì em cũng hết cách, nhưng em có thể nói cho cô biết, em có cách để giải quyết việc đó.

Cô cứ về nghĩ lại đi, nghĩ xong rồi đến tìm em cũng được."
Nói xong câu này, Lăng Thành liền cười cười rồi quay người trở về phòng học.
Cậu ta có biện pháp giải quyết sao?
Nhìn theo bóng lưng của Lăng Thành, Kỷ Phương cũng đi vào trong phòng học.
Tiết học này, trong suốt lúc giảng dạy, lòng của Kỷ Phương đều không yên.

Nếu đúng như những gì Lăng Thành nói, mỗi ngày cô ta mất đi hai phần võ công thì phải làm sao đây?
Đang trong giờ học, Lê Hoàng Tú Anh ngồi bên trên lại quay xuống, khẽ gõ lên mặt bàn của anh rồi vội vàng đưa một tờ giấy tới.
Chuyện gì đây? Truyền giấy à?

Lăng Thành từ từ mở tờ giấy ra, bên trên viết rõ mấy chữ, chữ viết rất thanh tú, chỉ có một câu: “Lăng Thành, trước đây tôi đã trách oan cho cậu mất rồi.”
Lăng Thành gãi gãi đầu, làm sao để trả lời tờ giấy này bây giờ? Nếu chỉ trả lời một câu thôi không sao, thì chứng tỏ bản thân không có lòng tự trọng mất rồi.
Nếu như trả lời dài dòng văn tự, thì có phải hơi sâu xa không?
Rẹt rẹt.
Ngay đúng lúc Lăng Thành không biết trả lời sao cho phải, thì điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Vừa lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua, đôi lông mày anh lập tức nhíu lại.

Trên messenger có hơn mười mấy cái tin nhắn, đều là do Dương An gửi tới.
Ngày hôm qua anh đã hỏi han Dương An, là có phải em đã làm phiền đến Tôn Đại Quân hay không, nhưng tại thời khắc quan trọng nhất, điện thoại lại bị thu mất.
Lăng Thành mở messenger ra, trong cuộc trò chuyện toàn bộ đều là những lời xin lỗi của Dương An: “Thầy ơi, sau này em sẽ không ra tay làm gì Tôn Đại Quân nữa.

Thầy đừng giận em nữa nha.”
“Thầy ơi, sau này em không dám nữa, xin người đừng giận nha.”
Mười mấy tin nhắn, nội dung cơ bản chỉ có từng ấy.
Lăng Thành cau mày, vô cùng nghiêm túc trả lời một câu: “Tôn Đại Quân là anh em tốt nhất của thầy.

Sau này em còn dám động đến cậu ấy thì em sẽ trở thành kẻ thù của thầy, sau đó đừng mơ tưởng đến việc đi lấy Tiên đan cùng thầy nữa, cũng đừng nhận thầy làm thầy nữa nhé.”
Mà đúng lúc này, Lê Hoàng Tú Anh ngồi ở đằng trước, sau khi đưa cho Lăng Thành tờ giấy, thì cứ đợi và đợi, nhưng mãi chẳng thấy thấy anh trả lời lại, trong lòng có chút lo lắng.
Cậu ấy không nhìn thấy sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lê Hoàng Tú Anh không nhịn được mà quay đầu nhìn thử xem, vừa nhìn liền sững sờ, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại mang theo vài phần không vui.
Cô ấy nhìn lên trên mặt bàn của Lăng Thành, tờ giấy mà cô viết đã bị mở ra, nhưng lại bị vứt sang một bên.
Mà lúc này, Lăng Thành lại đang gục đầu xuống, vô cùng nghiêm túc chơi điện thoại.
Cái tên Lăng Thành này.
Truyền cho cậu ta tờ giấy, vậy mà ta lại không nhìn thấy!
Lúc này Lê Hoàng Tú Anh đã giận tới mức phát run.

Trong lòng nhiều nam sinh khác, cô là một đứa con gái vô cùng lạnh lùng.

Cô đã hạ mình xuống như thế, chủ động gửi cho cậu ta một tờ giấy xin lỗi, vậy mà cậu ta lại không hề có phản ứng gì.
Lê Hoàng Tú Anh càng nghĩ thì càng tức giận, không nhịn được mà hừ một tiếng sau đó quay lên không nói gì.
Lực chú ý của Lăng Thành lúc này, tất cả đều đang được đặt vào chiếc điện thoại ở trên tay, cô gái Dương An này dám đánh anh em của anh, lại còn gọi anh là thầy, thậm chí còn muốn anh dạy cho cô ấy cách luyện thuốc.
Cô ấy thực sự cho rằng anh là một đứa trẻ ba tuổi à?
Ở đầu bên kia của điện thoại, lúc nhìn thấy tin nhắn mà Lăng Thành gửi tới, Dương An vô cùng lo lắng vội vàng trả lời: "Thầy ơi, em thật sự biết sai rồi mà, em thề lần sau em sẽ không dám như thế nữa."
Vừa mới nhận được, một tin nhắn lại tiếp tục được gửi tới: "Đúng rồi, thầy ơi, thầy đã nghĩ kỹ chưa? Bao giờ thầy mới nhận em làm học trò vậy ạ?"
Trong hàng chữ ấy còn lộ ra một chút chờ mong.
Lăng Thành cười lạnh, không thèm nghĩ ngợi gì liền trả lời bốn chữ: “Sau này rồi tính.”
Trả lời xong thì bèn cất điện thoại đi, Lăng Thành cũng quên mất chuyện về tờ giấy kia, bắt đầu nghe giảng.

Kỷ Phương đang giảng về vấn đề huyệt đạo trên cơ thể người.

Tiết học này đang giảng đến huyệt tai và huyệt miệng.

Đúng như tên gọi, sau khi ấn huyệt miệng, người sẽ không thể nói được, mà sau khi ấn huyệt tai, người cũng không thể nghe được nữa.
Tại nhà họ Lăng.
Sau khi ông nội Lăng đáp ứng lời thỉnh cầu của Diệu Huyền sư thái, lập tức sai người đem mấy thứ này đến cho học trò nữ của phái Nga Mi, sắp xếp lại biệt thự bên cạnh nhà họ Lăng.
Nghĩ đến việc học trò của phái Nga Mi đều là con gái, vì vậy ông nội Lăng ra lệnh cho mọi học trò của nhà họ Lăng không được phép tùy tiện đặt chân vào căn biệt thự này.
Lúc này, trong cái đình nghỉ mát ở giữa sân, Diệu Huyền sư thái đang yên lặng ngồi đó tu luyện.
Bà ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, kết hợp với khí chất thoát tục trên người, khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như tiên.
Đúng lúc này, ở cửa sân xuất hiện một bóng hình ngó ra ngó vào, trên mặt còn mang theo một nụ cười xấu xa.
Đúng là Lăng Phong.

Kể từ khi các học trò của phái Nga Mi chuyển vào ở trong nhà họ Lăng, Lăng Phong luôn mong muốn có thể tạo ra một cuộc gặp tình cờ đẹp đẽ với những học trò nữ của phái Nga Mi.
Có điều là những người như Diệu Huyền sư thái, chỉ luôn ở trong cái sân này, rất ít khi ra ngoài.
Lăng Phong lại không dám cãi ông nội mà xông vào trong đó, trong lòng lại như có một con mèo cào, vô cùng ngứa ngáy.
Nhưng mà vừa lúc nãy Lăng Phong đã nghĩ ra một ý.
"Cậu Lăng Phong."
Lúc này, nhìn thấy Lăng Phong, Diệu Huyền sư thái bước qua đó, khách khí hỏi: "Cậu Lăng Phong có chuyện gì sao?"
Lăng Phong cười nhẹ, trên mặt tràn đầy thành ý nói: "Diệu Huyền sư thái, làm phiền bà rồi, hai ngày nữa là đến tết Trung thu rồi, chúng tôi đang chuẩn bị mở một bữa tiệc chiêu đãi tại các vị trong tối hôm đó, rất hân hạnh mời bà đến dự."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Lăng Phong như có như không lướt qua cơ thể của Diệu Huyền sư thái.
Diệu Huyền sư thái nghĩ một lúc, rồi ngại ngùng nói: "Việc này...!Việc này thật ngại quá."
Nhà họ Lăng có thể cung cấp chỗ ở cho bà ta, bà ta cô vô cùng biết ơn rồi.
Sao lại có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục để bọn họ mời dự tiệc Trung Thu cơ chứ!
Khuôn mặt Lăng Phong vô cùng sảng khoái, tủm tỉm cười nói: "Sư thái thực sự quá khách sáo rồi, chỉ là một bữa ăn thôi mà có gì đâu."
Chỉ cần những học trò của phái Nga Mi chịu tham gia bữa tiệc Trung Thu này, vậy thì anh ta có cơ hội để tiếp cận với các cô gái xinh đẹp rồi.

Đặc biệt là Diệu Huyền sư thái, sau khi uống rượu, chắc chắn sẽ càng ngon nghẻ hơn.
"Cái này...!Để tôi suy nghĩ nhé."
Không thể từ chối, Diệu Huyền sư thái chỉ đành trả lời qua loa một câu.
Lăng Phong vô cùng hưng phấn, vừa cười vừa gật gật đầu: "Haha, được, vậy tôi chờ câu trả lời của sư thái."
Nói xong câu này, Lăng Phong liền xoay người rời đi.
Lúc này, tại học viện Ánh Dương.
Tiết cuối cùng là tiết thể dục.

Trùng hợp thay tiết hiện tại của lớp mười bảy bên cạnh cũng là tiết thể dục.
Phải nói là tất cả học sinh của hai lớp này, trên căn bản đều là học trò của các nhà giàu ở thành phố Đại Phong.
Mấy người Giai Kỳ, Tiêu Diệu Vân và cả Hách Quang cũng học lớp mười bảy.
Nói là tiết thể dục, thực ra cũng chẳng luyện tập gì, mà là hoạt động tự do.
Trên sân chạy, học sinh nam thì đánh bóng rổ, học sinh nữ thì túm năm tụm ba ở một chỗ, người thì chơi điện thoại, người thì đi bộ trò chuyện
Thời tiết hôm nay thực sự rất nóng.


Lăng Thành ngồi dưới một bóng cây trong sân chạy để hóng mát, trong miệng ngâm nga mấy câu hát dân gian vô cùng khoan thai và tự đắc.
Đúng lúc này, một thân hình yểu điệu vô cùng gợi cảm đi tới, chính là Giai Kỳ.
Trong tay cô ta cầm một bình nước, là cô ta đặc biệt mua nó cho Lăng Thành.
"Lăng Thành, chắc anh cũng khát rồi nhỉ? Em mua nước cho anh nè." Vừa đứng trước mặt anh, Giai Kỳ đã cười vui vẻ nói.
Lăng Thành mỉm cười rồi nhận lấy.
Anh có thể cảm nhận được, mấy ngày nay Giai Kỳ đã dịu dàng hơn trước, cũng biết cách chăm sóc người khác hơn.
Nhưng ngay tại lúc này, mắt của tất cả các học sinh nam đang ở trên sân chạy, người nào người nấy đều nhìn về phía của Lăng Thành, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Đặc biệt là đám con trai của lớp mười bảy, mắt đứa nào đứa nấy đều trừng to lên.
Giai Kỳ là nữ thần của lớp bọn họ, vậy mà lúc này lại ở cùng một đứa con trai của lớp khác, hơn nữa quan hệ lại thân mật như thế.

Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy không thoải mái chút nào.

Không phải người ta hay nói Lăng Thành là thằng ở rể sao? Kết hôn đã ba năm, còn chưa từng động tới Giai Kỳ đấy.
Hiện tại vì sao bọn họ lại thân mật như vậy cơ chứ?
Mà đúng lúc này lại có thêm một bóng dáng mỹ lệ nữa bước tới.
Là Tiêu Diệu Vân.
Trong tay Tiêu Diệu Vân cũng cầm một bình nước, đến trước mặt của Lăng Thành, lập tức đưa chai nước tới, vừa cười vừa nói: "Lăng Thành, mình mời cậu uống nước nhé."
Lăng Thành cười cười nhận lấy nước rồi nói một câu cảm ơn, không nhịn được lại nhìn Tiêu Diệu Vân mấy lần.
Mấy ngày không gặp, người con gái này lại đẹp hơn hồi trước rồi.
Bên trên của cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần bò ôm sát lấy cơ thể, vô cùng gợi cảm, cộng thêm với khí chất dịu dàng trầm tĩnh của cô ta, khiến cô ta đi đến đâu cũng đều là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Ngồi xuống bên cạnh Lăng Thành, Tiêu Diệu Vân lấy ra một viên ngọc màu trắng, cười rồi hỏi: "Lăng Thành, cậu có biết đây là ngọc gì không?"
Mấy ngày chưa gặp Lăng Thành, cũng có lúc trong lòng cô ta rất nhớ anh.
Nên khi biết được sáng nay hai lớp cùng có tiết thể dục, Tiêu Diệu Vân đã đặc biệt mang một viên ngọc ở trong nhà theo.
Lai lịch của viên ngọc này, đến bố của cô cũng không biết, vì vậy cô muốn hỏi Lăng Thành xem, thuận tiện lấy việc viên ngọc này ra để trò chuyện với Lăng Thành.
"Đây là ngọc trắng Hòa Điền, ngọc trắng Hòa Điền là loại ngọc quý giá nhất trong số các loại ngọc Hòa Điền, chạm vào có cảm giác trơn trượt, chất lượng cũng rất tốt." Lăng Thành cầm lấy viên ngọc, nhìn thật kỹ rồi nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì đây là đồ trong cung đình thời nhà Nguyễn đấy.
Những những học sinh nam còn lại ở hai lớp ở phía xa kia, trên mặt thì có vẻ là đang đánh bóng rổ, nhưng thực ra ánh mắt đều liếc xéo về phía Lăng Thành.
Chuyện gì đây? Tại sao cả hai nữ thần đều vây quanh cái tên ở rể này vậy?
"Mấy cô gái bây giờ yêu thích mấy thằng ăn trộm à?" Đúng lúc này Dương Tuyết Lan và Dương Ngọc Tuyết đi qua bèn liếc nhìn một cái rồi cười nhạo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi