TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Tiêu Diệu Vân đang định bắt chuyện với Lăng Thành lần nữa, nhưng ngay lúc đó bà Từ cười một tiếng, Tay cầm ly rượu lên và nhìn về hướng Gia Kỳ rồi đi xuống.Nhìn thấy bà Từ đi xuống, lập tức tất cả mọi người dừng đũa lại.

“Giai Kỳ à! Hôm nay bà muốn nói với cháu một chuyện.

Bà Từ chậm rãi nói.

“Thưa bà, bà hãy cứ nói ạ.” Giai Kỳ đáp.

Bà Từ nhẹ gật đầu: “Giai Kỳ , hôm nay là ngày mừng thọ của bà, cháu có thể đồng ý với bà một chuyện được không? Cháu có thể đến công ty Hoa Ngưu để đàm phán về hợp đồng đem nhiệm vụ liên quan đến Y Nguyệt giao cho họ Tống chúng ta quản lý được không? Như vậy chúng ta sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn đó! “Cháu có thể đáp ứng nguyện vọng này của bà được không?”.

“Cái này...”Giai Kỳ cũng không biết nghĩ như thế nào, vào lúc này lại len lén nhìn Lăng Thành một cái.

Trước đó, bà Từ đã giao nhiệm vụ này cho Giai Kỳ, nhưng sau đó lại đem hết công lao đổ cho Tống Tử Ngôn.

Trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy ấm ức và khó chịu, Lăng Thành đã nói với cô ta phải từ chối yêu cầu của bà Từ.

Quả nhiên, cô liền nhìn thấy Lăng Thành lắc đầu.

Giai Kỳ cắn chặt răng, nếu như nghe tên bất tài này mà nói, trước mặt nhiều người như vậy, làm sao cô có thể từ chối bà nội của mình được chứ? “Mẹ, xem mẹ nói lời khách sáo gì vậy?” Tịnh Lâm tức đứng ra: “Chuyện này cứ giao cho Giai Kỳ , Giai Kỳ chắc chắn không phụ sự mong đợi của mọi người!”.

“Tốt!” bà Từ lộ ra nụ cười.

Kết quả, trong chớp nhoáng này, không ai từng nghĩ tới, Lăng Thành một mực ngồi im ở bên cạnh, lại đột nhiên đứng lên: “Không được.” Anh ta lạnh lùng nói hai câu: “Trước đó Giai Kỳ đã tới đó và chuyện làm ăn đang đàm phán rất thuận lợi, nhưng sau đó công lao thì lại đều bị Tống Tử Ngôn cướp hết đi”.

Lăng Thành lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ công ty Hoa Ngưu không chấp nhận đàm phán với Tống Tử Ngôn, mọi người mới lại nhớ đến vợ của tôi?”.


“Ngươi..

Ngươi nói cái gì?” bà Từ nhìn thẳng vào mặt Lăng Thành nổi nóng lên.

Cả dòng họ Tống biết bao nhiêu con mắt đều nhìn chằm chằm vào Lăng Thành, như đang nhìn một tên bị bệnh tâm thần vậy.

Anh ta là đồ ngốc sao? Ở trong nhà họ Tống, địa vị của anh như thế nào? Anh ta không rõ sao? Anh ta chỉ là một thằng đến ở rể mà thôi! Nói chính xác hơn anh ta không bằng cả con chó của nhà họ Tống 
“Thằng nhãi ranh này, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi đó!” Tống Tử Ngôn cuối cùng nhịn không được, lập tức nhảy ra: “Mày làm sao? Mày có ý kiến gì? Mày thì biết gì mà dám phát biểu liều như vậy? Mày quyết định thay cho Giai Kỳ được sao? Thằng danh con chết tiệt này, hôm nay là ngày mừng thọ của bà nội, mày lại muốn đây phá rối sao? Mặc đồ vỉa hè, tặng một cậy quạt cũ rích, bây giờ lại còn muốn chõ mõm can thiệp vào chuyện nhà Tống nữa sao hả? Hôm nay, ông đay sẽ cho mày một trận nhừ đòn” lời nói vừa dứt, Tống Tử Ngôn liền nắm chặt nắm đấm, dùng toàn bộ sức lực lao đến.

Tống Tử Ngôn từ nhỏ đã được bà Từ nuông chiều, hồi còn học cấp ba anh ta suốt ngày chỉ đi gây sự, đánh nhau và đòi làm bá chủ trong toàn trường.

Bây giờ mặc dù trưởng thành, làm kinh doanh, nhưng mà ở trong xã hội cũng là nổi tiếng là một người có thể đánh nhau được.

Biết rằng lần này chuyện thật sự căng thẳng .“Lần này coi như Lăng Thành xong đời rồi, chuẩn bị nằm mà đi ra ngoài đi.”, “Đáng đờ, anh ta bị đánh là đúng thôi...”.

Từng cái tiếng nghị luận truyền đến, tất cả mọi người nín cười, chờ xem náo nhiệt.

Nhìn thấy bộ dạng hung hăng quyết chiến của Tống Tử Ngôn, Giai Kỳ vội vàng kéo anh ra: !“Anh mau chạy đi, anh mau rời khỏi đây đi!” Giai Kỳ cũng không nghĩ làm sao mà cô ta lại khuyên rác rưởi như vậy.

Có lẽ, có lẽ dù sao ở chung 3 năm, nhìn thấy anh ta bị đánh, trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái.

“Miệng còn hôi mùi sữa mà lại học đòi đánh nhau sao?” Lăng Thành lạnh lùng mở miệng.

Rõ ràng Tống Tử Ngôn chính là côn đồ đầu đường xó chợ, một cú đấm này lực mạnh đủ, nhưng mà muốn làm tổn thương tôi, nằm mơ giữa ban ngày đi! Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười.


Người của nhà họ Lăng, từ nhỏ lớn lên cơ thể khỏe mạnh cường tráng.

năm bảy tuổi, Lăng Thành đã qua Vịnh Xuân Quyền.

đại đệ tử thứ 23 Vịnh Xuân Quyền Hải Tịnh đã từng dạy võ cho Lăng Thành ròng rã một năm.

Mặc dù không dám nói lấy một chọi mười.

Nhưng mà thanh niên bình thường, đánh cùng lúc hai ba người đối với Lăng Thành mà nói không là vấn đề gì cả!
“Keng!” Lăng Thành dơ cánh tay nhỏ đỡ, nắm đấm hung hăng của Tống Tử Ngôn lao tới! Nhưng mà trong chớp nhoáng này, Tống Tử Ngôn đã lập tức kêu lên! “Yaaa!” anh ta cảm giác mình giống như là đang đánh vào một khối tấm sắt vậy! Anh ta cảm thấy những đốt ngón tay của anh ta như đang bị gãy rụng vậy, không có chút sức lực nào, anh ta nằm lăn xuống đất kêu gào.

Chuyện gì đây?!Tất cả mọi người choáng váng! Thậm chí không nhìn thấy Tống Tử Ngôn ngã xuống như thế nào! Cái này..

một tên 3 năm chỉ biết làm việc nhà lại có thể đánh đến mức như vậy? Không ai không thắc mắc cả. 
“Lăng Thành, mày chờ đó, mày hãy chờ ở đó!”.

Tống Tử Ngôn liều mạng hô hào, vừa lấy ra điện thoại, cũng không biết bấm số của ai, chỉ nghe thấy anh ta hướng về phía điện thoại hô to: “Anh, mang hai xe người đến đây, nhanh, nhanh lên! Mang thêm cả đồ tới”.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Tử Ngôn cắn chặt hàm răng đứng lên, chỉ vào Lăng Thành: “Thằng nhãi ranh này, mày đừng hòng chạy, mày hãy chờ đó, chờ tao, tao hôm nay sẽ chơi đến cùng với mày”.

Toàn bộ xung quanh không có bất kỳ một âm thanh nào vang lên.

Ai cũng biết, Tống Tử Ngôn là người có thù nhất định sẽ báo.


Lăng Thành chọc giận anh ta, còn mong có ngày sống yên ổn được sao? Anh ta vừa rồi gọi điện thoại gọi người, tuyệt đối không phải hù dọa Lăng Thành! Tất cả mọi người đều hóng chờ xem náo nhiệt.

Nhưng lúc này Lăng Thành căn bản không đoái hoài tới Tống Tử Ngôn, anh ta nhìn về hướng bà Từ và nói: “Bà nội, bà không có chút cắn dứt lương tâm nào sao? Bà không thấy rằng đối với Giai Kỳ như vậy là rất không công bằng sao trước đó công lai của Giai Kỳ nà đều đỏ sang cho Tống Tử Ngô, bây giờ công ty Hoa Ngưu không cần anh ta, bà mới lại nhớ Giai Kỳ nhà cháu sao?”.
Nhiệm vụ lần này, Giai Kỳ không thể đi.

Muốn tìm công Ty Hoa Ngưu để đàm phán, bà hãy tìm người khác a!”. 
“Cậu..

cậu..

cậu nói cái gì!” bà Từ chỉ thẳng tay vào mặt Lăng Thành: “Cậu nghĩ cậu là ai mà dám thay Giai Kỳ làm chủ chứ? Cậu dự vào cái gì?”.
“Dựa vào việc cháu là chồng của cô ấy ạ.”Lăng Thành lạnh lùng mở miệng! Trong chớp nhoáng, Giai Kỳ rõ ràng đang run lên!Tất cả mọi người ngẩn cả người ra, nhìn Lăng Thành với ánh mắt khó hiểu.

Một người đến nhà họ Tống ăn nhờ ở đậu, vậy mà có thể nói ra những lời này? “Cậu là chồng của cháu gái tôi?” bà Từ lập tức bật cười: “Tốt, vậy cậu hãy hỏi Giai Kỳ một câu đi! Xem nó có thừa nhận cậu là chồng của nó không? Nó có nhận cậu là chồng của nó không chứ hả! Nếu như nó thừa nhận, từ nay về sau tôi sẽ không bà nội của nó nữa.

Còn nếu nó không thừa nhận thì cậu hãy cút đi ngay cho tôi!” Ngay lúc này đây mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giai Kỳ.

Đây quả là muốn làm khó Giai Kỳ.

Một bên là bà nội, một bên là ông chồng có tiếng mà không có miếng.

Giai Kỳ nắm thật chặt hai tay lại với nhau, cô im lặng giống như cuống họng bị thứ gì đó chèn lại vậy, một câu cũng nói không nên lời.
 “Bốp!” trong lúc tất cả mọi người đang trông chờ câu trả lời của Giai Kỳ thì một bên Tịnh Lâm đứng lên, không hề có điềm báo trước vung ra một cái tát, trực tiếp đánh vào mặt Lăng Thành! Cái tát tới đột nhiên, khiến Lăng Thành bị đánh, cơ thể một lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất, mặt anh ta đỏ bừng.“Bà nội nói đúng, người thì là cái thá gì chứ?” Tịnh Lâm chi vào mặt Lăng Thành, chửi ầm lên: “Cậu chẳng qua cũng chỉ là một con chó của nhà họ Tống thôi.

Cậu lấy quyền gì mà nhảy dựng lên như thế chứ? Cậu là chồng của Giai Kỳ ư? Vậy tôi muốn hỏi cậu, là vợ chồng, nhưng ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, cậu còn có cái gì?ba năm nay, ngay cả ngủ chung giường cậu và Giai Kỳ cũng chưa từng.

Cậu nghĩ mình là ai chứ? Dám ở đây khua chân múa tay, ăn nói hồ đồ, cậu mau cút đi cho tôi”.
“Hahaha” người xung quanh không nín được cười, một bộ kịch vui đáng xem.
Nếu là trước kia, Lăng Thành chắc chắn sẽ xin lỗi.


Tất cả mọi người đưa mắt nhìn đi qua, thế nhưng là giờ khắc này, Lăng Thành nhếch môi, hướng về phía trước vung lên một cái đường cong.

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng Tịnh Lâm, ánh mắt ấy, thậm chí có chút dọa người! Giai Kỳ không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy Lăng Thành, kết hôn 3 năm, nàng không nghĩ tới người tưởng như luôn mềm yếu như Lăng Thành lúc này lại có chút lạ lẫm.
Lăng Thành cười cay đắng nhìn Tịnh Lâm: “Tôi cùng Giai Kỳ kết hôn ba năm, trong ba năm này coi như không có công lao, cũng có khổ lao.

Ba năm qua, đã có lúc nào tôi than phiền nửa lời chưa? Điểm tốt của tôi, sự nhẫn nhịn của tôi, các người không thấy, vậy mà chỉ cần không vừa lòng mấy người một chút là lại bắt đầu sỉ nhục tôi!” Lăng Thành nắm thật chặt nắm đấm, âm thanh truyền khắp toàn bộ: “Đúng! chính vì tôi, mới khiến Giai Kỳ bị coi thường, sỉ nhục! Vậy một cái tát này coi như tôi trả cho các người, tôi đi là được đúng không? Chẳng phải các người muốn tôi cút đi sao? Vậy tôi sẽ đi.”Lăng Thành lạnh lùng nói, vừa dứt lời, anh ta liền đứng dậy ra về luôn.

Mọi người ai cũng ngạc nhiên! Ai cũng không nghĩ tới, một tên bất tài như Lăng Thành vậy mà lại nói ra lời nói này! Cũng không có một ai ngăn cản anh ta, người của nhà họ Tống sớm đã muốn anh ta biến đi rồi.
Kết quả đi tới cửa thời điểm, Tống Tử Ngôn lập tức nhảy ra, chỉ vào sau lưng của Lăng Thành và nói to: “Anh tưởng anh muốn đi là có thể đi sao? Món nợ của tôi với anh còn chưa tính xong! Nếu anh muốn đi thì phải nằm xuống và lăn ra ngoài”, Tống Tử Ngôn vừa dứt lời, bên ngoài của biệt thự đã có mấy chiếc xe đen chạy tới liền.

Ngay sau đó cửa xe mở ra, hơn 20 thanh niên, cầm trong tay gậy bóng chày, ống thép đi xuống.

“Anh Tử Đằng!” Tống Tử Ngôn kêu lớn một tiếng, rồi chạy ngay tới.

Hướng về phía người cầm đầu kia nói.

Người kia nhẹ gật đầu, cầm trong tay một thanh khảm đao: “Ai đã bắt nạt cậu chủ Tống vậy??”.

“Chính là cái này đồ ngốc kia, Anh Tử Đằng, anh hãy đánh cho anh ta phải quỳ xuống cầu xin đi.

Tống Tử Ngôn kêu lớn.

Thế nhưng lúc Lăng Thành vừa quay mặt mặt ra và nhìn thấy Nhật Tử Đằng thì anh ta liền bật cươi, hóa ra đại ca ,mà Tống Tử Ngôn tìm đến lại chính là con trai nuôi của ông chủ Hoa Giang Dạ Xuân ư.

Lúc này cả nhà họ Tống đều nhốn nháo hết cả lên, tất cả mọi người nhao nhao đứng lên.

Không ngờ tới Tống Tử Ngôn lại có mối quan hệ rộng như vậy, ngay cả cũng mời tới đây được! Nhật Tử Đằng nổi tiếng hung ác và tàn bạo, Lăng Thành thật quá là xui xẻo! “Lăng Thành, anh đi mau đi!” Lúc này, Giai Kỳ cũng không biết nghĩ như thế nào, đứng lên nhìn Lăng Thành hô to..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi