TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Lái buôn đã choáng váng, liên tục gật đầu, không dám vi phạm.

“Đưa điện thoại cho anh Thành!” Lục Sơn Quân tức giận nói.

Điện thoại được đưa tới trong tay Lăng Thành, giọng nói của Lục Sơn Quân phát run: “Anh Thành, là tôi không dạy dỗ tốt người của mình, tôi ngay lập tức qua đó bồi tội cho tiểu thư Tiêu...”
“Không… Không cần…” Tiêu Diệu Vân đã choáng váng, nhanh chóng mở miệng.

Để Lục Sơn Quân xin lỗi cô, việc này cô làm sao có thể chịu nổi! Lăng Thành hất tay áo: “Được rồi, cậu cũng không cần đến đây, về sau trông coi người bên cạnh cậu cho tốt, hôm nay may mắn là đụng phải tôi, nếu là đụng phải người khác thì còn rách việc hơn.” “Vâng vâng, anh Thành dạy phải.” Lục Sơn Quân vội vàng nói.
Lăng Thành không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Mà lúc này tay lái buôn cực kỳ muốn khóc, không ngừng quay về phía Lăng Thành cúi đầu: “Thật xin lỗi, thật có lỗi với anh Thành, tôi mà biết anh là bạn của anh họ tôi thì có cho tôi hai lá gan tôi cũng không dám làm như vậy.” Vừa nói xong, hắn lại quay về phía Tiêu Diệu Vân xin lỗi, sau đó cầm mâm sứ chắp tay đưa lên.

“Đi thôi.” Lăng Thành nói, quay người muốn rời đi.
Kết quả ngay lúc này, ánh mắt của hắn lóe lên, chỉ thấy trong góc quán nhỏ có để một gốc hoa tươi.

Gốc hoa này rất đặc biệt, cánh hoa rất nhỏ nhưng nở ra lại rất đẹp, càng thần kỳ chính là lá cây của nó một nửa có màu xanh nhạt, một nửa còn lại có màu xanh lục, nhìn qua loa thì giống như là dùng cọ màu tô màu lên.
“Đó là hoa gì?” Lăng Thành cảm thấy hứng thú, quay về phía lái buôn hỏi.

Lái buôn đưa gốc hoa kia tới: “Anh Thành, gốc hoa tươi này là tôi vô tình nhìn thấy ở trên núi, lúc đó cảm thấy hiếm lạ bèn hái trở về, về sau tôi cố ý tìm hiểu một chút mới biết được nó tên là Hoa Song Sắc, có thể coi là một loại thực vật hiếm.
“Hoa Song Sắc? Cái tên này sao nghe có vẻ quen thuộc như vậy chứ? Hình như đã thấy ở đâu rồi.

Lăng Thành như có điều suy nghĩ.

Đúng rồi, trong quyển “Vô Cực Đan Thuật” kia có ghi chép rằng rất nhiều đan dược đều cần Hoa Song Sắc làm nguyên vật liệu dùng để luyện chế.

Có thể nói, loài Hoa Song Sắc này là nguyên liệu thiết yếu của rất nhiều đan dược!
“Cái này cậu bán bao nhiêu?” Lăng Thành hỏi.


“Anh Thành, xem anh nói này, tôi nào dám đòi tiền anh nữa...” Lái buôn cười xòa nói: “Gốc Hoa Song Sắc này tôi tặng cho anh Thành đó.” Lăng Thành cũng không khách sáo, gật gật đầu, bèn cầm Hoa Song Sắc trong tay.

Mang theo Giai Kỳ đi ra khỏi trung tâm thương mại.
“Lăng Thành, anh với Lục Sơn Quân có quan hệ như thế nào vậy?” Trên đường, Giai Kỳ thực sự nhịn không được, nhẹ giọng hỏi.

Lăng Thành mỉm cười, tùy ý nói: “Chỉ là bạn thôi.” Thấy hắn không muốn nhiều lời, Giai Kỳ cũng không truy hỏi.

Người đàn ông này thực sự khiến cho người ta nhìn không thấu.

Kết hôn 3 năm, ở trong mắt người khác hắn là đồ vô dụng.

Chính cô cũng luôn cho rằng Lăng Thành không có một người bạn nào.
Trước đó cũng chỉ có một mình hắn ra ngoài mua thức ăn, ra ngoài dạo phố.

Sao gần đây đột nhiên lại lòi ra nhiều bạn như vậy? Hơn nữa hình như mỗi một người đều là nhân vật lớn...
“Sắp tới giờ cơm rồi, ba vị tới nhà tôi ăn cơm đi.” Đúng lúc này, Tiêu Diệu Vân đạp giày cao gót đi tới: “Nói ra thì, trong khoảng thời gian này Lăng Thành đã giúp tôi không ít việc, đến nhà tôi ăn bữa cơm nha?” Kết quả không đợi Lăng Thành nói chuyện, Giai Kỳ bèn vừa cười vừa nói: “Được nha, Lăng Thành, chúng ta đi thôi.”
Thực lực của nhà họ Tiêu tại thành phố Đại Phong là không thể nghi ngờ.

Giai Kỳ rất muốn làm quen với Tiêu Diệu Vân, vừa khéo nhân cơ hội này làm quen với tổng giám đốc Tiêu.

Giai Kỳ đã lên tiếng, Lăng Thành không tiện từ chối.

Lên xe rồi, Lăng Thành nhịn không được nhìn xung quanh một vòng.

Trên xe có ba người đẹp, Giai Kỳ, Tiêu Diệu Vân, Uyển Đình, thật đúng là mỗi người mỗi vẻ.
Xe chạy trên đường, không ít trai gái hai bên đường cũng nhịn không được nhìn vào trong xe ngắm họ.


Tháng tám ở thành phố Đại Phong, ban ngày rất nóng, chạng vạng tối lại rất lạnh.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.

Lăng Thành đóng cửa sổ xe lại, nhịn không được hắt xì một cái.

Mẹ nó, này là muốn cảm lạnh à.

Bây giờ hắn đã trở thành người tu luyện, còn có thể cảm lạnh sao? Lăng Thành lầm bầm một tiếng…
Nhà họ Tiêu nằm ở khu phía nam của thành phố Đại Phong, là một tòa sân viện cổ kính.

Nghe nói là kiến trúc thời Minh Thanh, bên trong tu sửa trang nhã, khắp nơi lộ ra khí tức cổ vận, rất phù hợp với thân phận thế gia đồ cổ.
Vừa vào trong sân viện, Lăng Thành đã bị bố cục của biệt thự mê hoặc.

Tòa viện này tọa bắc hướng nam, bốn phía không có công trình kiến trúc cản ánh sáng, bố cục hợp lý, phong thủy cực kỳ tốt, tuy không được tính là nơi trù phú phong thuỷ cực phẩm gì, nhưng cũng là một chỗ phúc trạch! Mặc dù nhà họ Tiêu buôn bán đồ cổ, nhưng mà trong nhà không có một món đồ cổ nào.

Bởi vì cái thứ đồ cổ này vô cùng quỷ dị, không thể tùy tiện đặt trong nhà.
Ví dụ như đặt đồ vật trước đó Hoàng Đế đã từng dùng ở trong nhà, người bình thường không trấn áp được.

Ví dụ như đồ vật trước đó một người phụ nữ từng dùng, đi qua năm tháng tẩy lễ, âm khí có chút nặng, cũng không thể tùy tiện bày ra.
Vào trong nhà, Tiêu Diệu Vân thân là chủ nhà, tất nhiên là muốn tự mình xuống bếp.

Giai Kỳ với Uyển Đình cũng đi vào hỗ trợ, chỉ chốc lát sau, ba người đẹp vừa nói vừa cười bận rộn hẳn lên, chủ đề nói chuyện của phụ nữ lúc nào cũng có rất nhiều, cũng không biết nói những thứ gì, ba cô gái cười nắc nẻ.
Không thể không nói, ba người đẹp này mỗi người đẹp một kiểu.

Dáng người thì khỏi cần nói, đều là cực phẩm cả.


Còn về ngoại hình và khí chất, Tiêu Diệu Vân là loại hình ngự tỷ cao ngạo, Giai Kỳ thuộc về người đẹp có tài trí, còn Uyển Đình lại thuộc về loại hình gợi cảm mê người.

Ba người đẹp như vậy tụ lại một chỗ với nhau, hoàn toàn chính là một bữa yến tiệc thị giác đỉnh cấp.
Lăng Thành ngồi ở trên ghế sa lon ngắm nhìn một lúc lâu, cảm thấy có chút nhàm chán, bèn mở TV ra.

Hắt xì.

Bất thình lình, Lăng Thành lại nhảy mũi mấy cái.

Còn chảy cả nước mũi.

Mẹ nó, xem ra thực sự là bị cảm lạnh rồi.
Thì thầm trong lòng, Lăng Thành rút hai miếng khăn giấy ra, xoa xoa cái mũi, sau đó tiện tay nhét vào trên bàn trà rồi tiếp tục cầm điều khiển đổi tiết mục ti vi.

Vốn là muốn điều chỉnh đến kênh truyền hình Đại Phong, xem mấy idol nổi tiếng một chút.

Kết quả cũng không biết ấn phải cái nút nào, trên TV vậy mà xuất hiện kênh 18+ cho người lớn! Mẹ nó! Cái TV này thật là tiên tiến, còn có thể thu được loại kênh này?
“Lăng Thành, anh có muốn uống chút gì không?” Ngay tại thời điểm Lăng Thành nhìn đến ngây người, Tiêu Diệu Vân từ phòng bếp đi ra.

Lăng Thành nhanh chóng trở lại bình thường, tay chân luống cuống cầm lấy điều khiển đổi kênh.

Nhưng mà làm cho Lăng Thành buồn bực là, cho dù hắn đổi như thế nào thì cũng không đổi được cái kênh kia! Mẹ nó!
“Lăng Thành, anh sao vậy?” Vẻ mặt Tiêu Diệu Vân đầy nghi hoặc, ánh mắt liếc về phía TV, ngay lập tức thân thể mềm mại run lên.

Một mảng đỏ ửng cấp tốc lan ra trên mặt Tiêu Diệu Vân! Cái này… Đây là chương trình gì vậy… Lăng Thành hắn… Hắn thế mà… “A...” Giờ phút này, Tiêu Diệu Vân thét lên! “Không phải đâu, cô đừng kêu, tôi… tôi không xem...” Mẹ nó, chân tay luống cuống chết mất! Cái này nhảy cmn vào sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!
Lúc này, nghe thấy Tiêu Diệu Vân thét lên, Giai Kỳ và Uyển Đình cũng đi đến.

Vừa mới đi vào đã nhìn thấy chương trình trên TV.

Không chỉ có như thế, trên bàn trà còn có hai miếng khăn giấy lau nước mũi, mặt trên còn có nước mũi màu xanh… Chỉ một thoáng, Giai Kỳ và Uyển Đình liếc nhau, như hiểu được điều gì.
“Không phải đâu, mấy người… Cái đống khăn giấy kia không giống như mấy người tưởng tượng đâu, tôi mới vừa rồi là bị cảm lạnh…” Lăng Thành đơ người rồi! “Lăng Thành, anh!” Giai Kỳ tức giận giậm chân một cái, trừng mắt liếc hắn.


Lúc này Tiêu Diệu Vân và Uyển Đình cũng cảm thấy đỏ mặt, quay người rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người là Giai Kỳ và Lăng Thành.

Khuôn mặt xinh đẹp của Giai Kỳ đỏ lên giống như quả anh đào chín mọng.

“Lăng Thành, anh, anh vừa rồi làm gì vậy? Anh...!Đây là nhà người khác đó, sao anh lại… Lại làm cái này…” Một giây sau, Giai Kỳ cắn môi, vừa thẹn vừa xấu hổ nhìn chằm chằm Lăng Thành, thấp giọng nói.
Có điều mấy cái chữ kia, Giai Kỳ như thế nào cũng không nói ra miệng được.

Quá xấu hổ.

Lúc này Giai Kỳ tức giận rồi, nhưng lại không có vẻ gì là thực sự tức giận, thực sự là quá mê người.

Lăng Thành nhìn đến ngẩn ngơ, ngay lập tức cười khổ nói: “Mấy người hiểu nhầm rồi, tôi chẳng hề làm gì cả, ai biết bây giờ trên TV còn có thể phát cái này? Hơn nữa, hình như tôi sắp bị cảm, cái đống khăn giấy kia…”
Giai Kỳ cơ bản là không tin, lúc này mặt đỏ không chịu được, tức giận trách móc hắn: “Anh còn không biết xấu hổ mà giải thích, sớm biết như thế thì tôi sẽ không đi với anh, anh nói xem lát nữa tôi phải đối mặt với tổng giám đốc Tiêu như thế nào hả?”
Thực sự khiến cho người ta xấu hổ vô cùng.

Giai Kỳ càng nghĩ thì trong lòng càng phiền muộn.

Lăng Thành sắp hỏng mất: “Trời xanh chứng giám cho, vợ à, em không tin tôi thì thôi vậy, tôi thật sự bị cảm mà.” Nói xong, Lăng Thành ngay lập tức đi toilet, mẹ nó, phải nhanh chóng chạy thoát nạn.
“Haizz, anh lại muốn vào trong toilet...” Thấy Lăng Thành xông vào toilet như chạy trốn, trong đầu Giai Kỳ nháy mắt hiện lên một cái hình ảnh khó coi, sắc mặt càng đỏ hơn, giậm chân một cái nói, sau đó cũng trở về phòng bếp.

Lăng Thành làm như không nghe thấy, vứt khăn giấy trong tay vào thùng rác, sau đó lấy nước rửa mặt.
Kết quả đúng vào lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên! Tiêu Diệu Vân mới tỉnh lại từ sự thẹn thùng, đi ra mở cửa.

Vốn cho rằng là khách tới chơi, dù sao nhà họ Tiêu mỗi ngày đều có khách tới thăm hỏi.

Kết quả vừa mới mở cửa ra, một đám đàn ông thân hình vạm vỡ quần áo đen thui, gào thét xông tới.
Cầm đầu chính là Hà Thiên Hựu! “Cmn, trói ba người người này lại cho tôi!” Hà Thiên Hựu lửa giận ngút trời.

Mười mấy tên đàn ông cao to ngay lập tức đi tới, trước đó đã chuẩn bị dây thừng, trực tiếp trói ba cô gái lại!
“Lăng Thành, cút ra đây!” Hà Thiên Hựu một phát đá văng cửa phòng vệ sinh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi