TUYỆT ĐỐI CƯNG CHIỀU

Cô thì thầm trong bóng tối: “Em hôn một cái nhé?”

Không trả lời tức là đồng ý!!!

Mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng cô vẫn có thể phân biệt được mặt mũi của cậu, còn cả vị trí của đôi môi.

Phần giường nơi bàn tay ấn xuống hơi lõm, cô mượn lực nâng người lên.

Cô lấy hết can đảm cúi sát vào cậu, chuẩn xác chạm vào bờ môi ấy, xúc cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi biến mất.

Giống như kẻ trộm được như ý, nghiêng người chui vào trong chăn của mình, ôm trái tim đang đập điên cuồng, cảm giác cả người đổ mồ hôi ròng ròng, nóng bừng lên.

Căng thẳng quá đi mất…

Hôn trộm thế này… cũng quá kích thích rồi.

Hai tay túm lấy mép chăn, vần vò trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Qua một lúc lâu cô không thấy động tĩnh gì, cảm giác người bên cạnh vẫn ngủ say không tỉnh giấc.

Cô gái nhỏ khẽ kéo chăn xuống, thận trọng thò đầu ra, đôi mắt đen láy mở to, nhìn cậu chăm chú.

Cô lại từ từ tiến sát gần, lặp lại hành động vừa nãy, hôn trộm cậu thêm cái nữa!

Sau khi thành công lại chui luôn vào chăn.

Nhịp tim lần này đập đến nỗi không kịp đếm.

Cô trốn trong chăn, dỏng tai nghe ngóng âm thanh bên ngoài, nhưng rất yên tĩnh, chỉ có cô có tâm tư riêng nên chẳng thể nào bình tĩnh nổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bí khí đỏ bừng, cô chầm chậm kéo chăn xuống, lại dịch sát vào người đang nằm bên cạnh.

Hai lần trước đều chạm môi có một chút xíu, nhưng cô thích lắm, cực kỳ thích cảm giác môi chạm môi ấy.

Tuy chuyện này là do cô len lén mới có được, nhưng cô đã rất mãn nguyện rồi.

“Một cái, hai cái, hay là …em hôn lần cuối nha?” Đôi môi mấp máy, cô gái nhỏ vẫn ở chỗ đó lẩm bẩm không thành tiếng.

Đã có kinh nghiệm của lần đầu và lần thứ hai, đến lần thứ ba động tác cũng thuần thục hơn.

Nhưng ngay khi cô cúi người, lúc gần chạm môi rồi, người con trai đáng nhẽ đang ngủ say bỗng nhiên vươn tay, vừa vặn giữ chặt lưng của cô.

Ngu Trĩ Nhất cứng đờ người.

“Không ngủ được à?” Giọng nói thiếu niên khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn.

“Có, có, có chút…” Có chút nói lắp, có chút không biết làm sao.

Ngu Trĩ Nhất căng thẳng đến hàm răng cũng run run.

Muốn hôn trộm bị bắt tại trận, cũng không biết Thời Dịch có thấy được hành động mờ ám vừa rồi của cô không?

Cô nghĩ: Chắc là không biết đâu, nếu không sẽ chẳng hỏi cô không ngủ được à.

Dường như Thời Dịch thật sự tin cô chỉ là không ngủ được, nhẹ vỗ lưng cô trấn an, kiên nhẫn dỗ cô ngủ: “Nhắt mắt lại nào, đừng nghịch nữa.”

Theo lời Thời Dịch nói, Ngu Trĩ Nhất ngoan ngoãn nằm xuống. Thế nhưng cánh tay Thời Dịch vẫn không rút về, mà đệm bên dưới đầu cô.

Tư thế này không giống với lúc mới ngủ.

Lúc ấy khoảng cách hai người khá xa, mà bây giờ lại giống như tư thế của những cặp tình nhân, dính sát nhau, vô cùng ám muội.

Lần đầu tiên gối lên cánh tay của cậu để ngủ, thật ra cũng không quen lắm, nhưng cô không muốn nói ra, cô muốn được ở cạnh bên cậu.

Thời Dịch nằm nghiêng ngủ, Ngu Trĩ Nhất mở mắt là có thể thấy gương mặt cậu đối diện mặt mình.

Cô gắng hết sức thở thật nhẹ, giọng nói mềm mại nỉ non truyền vào tai người bên cạnh.

“Anh ơi.”

“Ừm.”

“Ngủ ngon.” Wanan (wo ai ni ai ni – em yêu anh yêu anh)

“Ngủ ngon.” Lúc cậu lên tiếng trả lời, giọng mũi khá nặng.

Cánh tay Thời Dịch siết chặt thêm vài phần, cô liền thuận thế dựa lại càng gần.

Nếu như cô có can đảm một chút như hồi nãy, cũng học theo cậu ôm ngược lại mới tốt!

—Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Dịch không có thói quen nằm ỳ trên giường, vì đã quen thời gian nghỉ ngơi của học sinh cấp 3, dù bây giờ có thể ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, nhưng cũng sẽ tự dậy vào khoảng 8 giờ.

Ngày hôm nay lại khắc hẳn với thường ngày, có cái đầu nhỏ đang gối trên cánh tay nên cậu không thể đứng dậy tự nhiên được.

Ngu Trĩ Nhất khá thính ngủ, nếu có động tác lớn thì cô nhất định sẽ tỉnh. Thế nên cậu đành phải duy trì tư thế khi đang ngủ, để cô dựa vào người mình.

Cảm giác lúc này đây khác hoàn toàn với khi đi ngủ tối hôm qua.

Khi ấy ý thức của cậu bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, còn lúc này đầu óc tỉnh táo, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

Ôm thân thể mềm mại thơm ngát trong ngực, khó tránh khỏi việc tâm tư rạo rực. Nếu như cậu cúi đầu thấp hơn vài phân là có thể hôn lên đôi môi cô rồi.

Tư tâm quấy phá nhưng lại chỉ dám khẽ hôn đôi mắt của cô.

Ngu Trĩ Nhất mơ mơ màng màng tỉnh giấc, ánh mắt mông lung, đôi mắt hơi nhức mỏi.

“Tỉnh chưa?”

“Buồn ngủ…”

“Vậy ngủ thêm một lúc nữa.”

Ngu Trĩ Nhất nhắm mắt, nhưng dù muốn ngủ thêm lại không ngủ được nữa.

Tự điều chỉnh lại trạng trái, cô chống tay ngồi dậy, lắc lắc đầu. Bấy giờ cô mới nhớ ra, hình như cô đã tỉnh giấc trong vòng tay của Thời Dịch!

Đêm qua…cô còn len lén làm chuyện xấu nữa!

Người Ngu Trĩ Nhất cứng lại, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn Thời Dịch.

Cô che gò má, dưới chân như được bôi dầu chạy biến: “Em đi vệ sinh trước.”

Cô gái nhỏ gấp đến độ đi trái dép.

Đến khi nghe thấy tiếng đóng của vang lên, Thời Dịch mới chậm rãi rời giường.

Nếu cậu không nhìn lầm…Cô gái nhỏ chắc là xấu hổ đỏ bừng mặt rồi.

Cái kiểu phản ứng này, có lẽ là 8, 9 không xa 10 rồi(1).

(1)Tám chín phần mười: Một câu thành ngữ tiếng Hán ý chỉ sự tiếp cận tương đối.

Mọi người nghỉ ngơi một ngày, sau khi lại sức thì bắt đầu đi dạo phố.

Khu phố của dân tộc Hồi ở ngay cạnh, nhưng ban ngày không náo nhiệt bằng buổi tối, thế là mọi người bàn bạc đi xung quanh ăn chơi trước.

Ngày hôm đó lúc đi đường có người chú ý Thời Dịch thỉnh thoảng lại lấy tay trái ấn ấn tay phải.

Lê Thiếu Chu bước vội lên đi ngang hàng vời Thời Dịch, khẽ khàng bông đùa: “Anh Dịch này, đêm hôm qua ấy, có phải là nhịn đến độ tay mỏi nhừ không?”

Thời Dịch vẫn tiếp tục ấn tay, biếng nhác đáp lại: “Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.”

Lê Thiếu Chu nở một nụ cười bỉ ổi với Thời Dịch: “Anh Dịch ơi, em gái Nhất Nhất nhà mình ấy à, là một thiếu nữ như hoa như ngọc, nếu có không kìm được thì cũng thường thôi.”

Thời Dịch lạnh lùng liếc cậu ta, ánh mắt kia sắc như dao bổ cau.

Lê Thiếu Chu cũng chẳng thấy sợ.

Ngược lại còn cảm giác mình đã đoán đúng nên càng nhây.

Ăn chơi thỏa thuê một buổi chiều, sắc trời đã ngả dần sang màu thẫm, nhưng vẫn chưa tối hẳn.

Lê Thiếu Chu cúi xuống buộc dây giày, Khương Mịch Nhĩ ra dấu tay với người bên cạnh, lặng lẽ đi đến phía sau nhảy phắt lên lưng cậu.

Hai người đều là học sinh chuyên thể dục, chẳng hề sợ sẽ bị ngã.

Khương Mịch Nhĩ muốn chỉnh đốn Lê Thiếu Chu, nhưng chẳng ngờ sau khi cơ thể cậu chàng hơi cử động rồi ghim chặt cô lên lưng mình.

“Thả tớ xuống”

“Hứ, ai bảo cậu muốn nhảy lên lưng tớ.”

Lê Thiếu Chu không chịu thả, Khương Mịch Nhĩ tưởng là cậu ta đang “trả thù” mình, bèn siết cổ cậu uy hiếp: “Thả tớ xuống nhanh.”

Song cũng chỉ làm điệu bộ mà thôi, Lê Thiếu Chu chẳng sợ hãi.

Nhìn hai người dây dưa không buông, Ngu Trĩ Nhất cảm thấy tiểu thuyết của mình có thể cho thêm một cặp đôi mới rồi.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Màn đêm buông xuống, khu phố dân tộc Hồi náo nhiệt hẳn lên, quán xá thi nhau bày hàng chào mời du khách.

Nghe nói lựu là đặc sản của Tây An, từng hạt căng mẩy đỏ mọng chen chúc. Bọn họ chọn mua nước ép lựu để tiện dùng, có điều hương vị ấy…không được ngon tuyệt như trong tưởng tượng.

Lần đầu tiên họ được nhìn thấy quá trình làm kem cuộn, cho chung tất cả nguyên liệu vào một chỗ, dàn đều ra rồi chia phần cuộn tròn cho vào cốc, rắc thêm đồ trang trí.

Có thể nhìn thấy thịt xiên nướng ở khắp nơi, cũng hơi nhiều dầu mỡ nên chỉ mua mấy xiên nếm thử mùi vị.

Kẹo đường mềm dẻo được làm thành nhiều hình thù đẹp mắt, bánh hoa quế có mùi vị y như bánh ú trắng, cây mía màu xanh cũng được ép khô thành nước.

Những viên đậu phụ trắng ngần, mềm mại được phủ đầy ớt đỏ và hành lá khiến người đi đường không thể không ngoái nhìn.

Bánh bao nhân thịt khá ổn, chỉ là ăn không quen vị của thịt lắm.

Nói tóm lại, cả chặng đường chỉ ăn và ăn.



Ngày hôm nay xem như là ăn uống no say, nhóm người quay lại nhà nghỉ đều cảm thấy mỹ mãn.

Chiều mai lên máy bay nên họ không sắp xếp hoạt động nào khác, thời gian còn dư ra khá nhiều.

Thậm chí còn có thể hẹn nhau đánh vài ván game!

Có người nhắc đến chơi bài nên cả hội tụ tập vào một căn phòng.

Năm người dựa vào thắng thua để luân phiên đổi vị trí chơi.

“Này, các cậu định đăng ký vào trường nào?” Kiều Lạc Chỉ bỗng nhắc đến chuyện đại học.

Thời Dịch đã xác định mục tiêu từ sớm: “Trường ở thành phố C.”

Ngu Trĩ Nhất giơ tay theo: “Tớ đi cùng với anh ấy.”

Kiều Lạc Chỉ chưa xác định được trường nào, trong lòng tiếc nuối khi phải xa bạn bè thân thiết, thế nên đề nghị: “Hay là chúng ta cùng cố gắng thi đỗ chung một trường nhé!”

Năm người chơi bài đến mười hai giờ rồi rối rít về phòng mình.

Tối nay mệt nhọc quá mức, Ngu Trĩ Nhất cũng không còn cảm giác chột dạ và căng thẳng như ngày hôm qua. Sau khi tắm rửa cô leo lên giường đi ngủ.

“Tạch.”

Thời Dịch mò công tắc trên đầu giường ấn xuống, ngọn đèn trong phòng tắt ngúm.

Cậu nằm xuống, lại đưa tay kéo cô gái bên cạnh sát vào mình, để cô dựa vào ngực.

Cậu vậy mà lại lưu luyến cái cảm giác ấm áp này.

Một chuyến đi chơi tự do khiến thể xác và tinh thần bọn họ được thả lỏng, lúc về đến nhà, cảm giác diện mạo tinh thần đều khác với trước.

Ngu Trĩ Nhất về thị trấn ở cùng bà ngoại vài ngày, rồi lại quay về nhà họ Thời.

Bởi vì cô đã viết sơ sơ được nội dung của cuốn tiểu thuyết mới, chuẩn bị bắt đầu tự lực cánh sinh.

Cuốn đầu tiên “Rung động với anh đó” được beauty blogger Hi Miêu giới thiệu nên bắt đầu có người chú ý đến, không hẳn là vụt sáng sau một đêm, chỉ bình thường tàm tạm, nhưng ít ra cũng có nền tảng ban đầu.

Ngu Trĩ Nhất bắt đầu đăng cuốn tiểu thuyết thứ hai lên mạng, vì không có nguyên mẫu nên không cần phải chờ tình tiết phát triển, ngày nào cô cũng chăm chỉ ra chương mới, đạt được cấp V tiêu chuẩn.

Có điều những chuyện này đều tiến hành sau lưng Thời Dịch.

Vì nếu bút danh của cô bại lộ…thì chuyện cô yêu thầm cũng sẽ bị lộ ra.

Trong sự chờ mong căng thẳng của mọi người, thành tích thi đại học cuối cùng cũng được công bố. Khi ấy mọi người vây quanh màn hình máy tính, gần như load lại trang web đến điên luôn.

Trên màn hình máy tính của Thời Dịch là thông tin liên quan đến Ngu Trĩ Nhất, thời khắc điểm thi của cô hiện ra, chính cô lại là người căng thẳng đến mức nhắm tịt mắt lại không dám nhìn.

“Anh thấy rồi.” Thời Dịch nói.

Ngu Trĩ Nhất che mắt hỏi: “Em có thể đỗ cùng một trường với anh không?”

“Chắc là…”

Nghe được giọng nói do dự của Thời Dịch, tim Ngu Trĩ Nhất như vọt lên tận cuống họng. Nếu như không thể thì có lẽ cô không thể nào đối mặt được với kết quả này.

Thấy biểu cảm lo âu của cô, Thời Dịch mới thong thả nói thêm: “Thế thì cực đơn giản.”

Ngu Trĩ Nhất bỏ tay xuống, đôi mắt mở to.

Tổng điểm thi khiến cô vui sướng không thôi: “679!”

Số điểm này còn cao hơn so với dự đoán của cô, hoàn toàn có thể trúng tuyển vào các trường trong thành phố C.

Còn Thời Dịch đương nhiên không cần bàn, là một học sinh xuất sắc tạo nên một tầm cao mới khi thi cấp ba, đến khi thi đại học cũng phát huy ổn định, suôn sẻ đạt được cái danh thủ khoa ban Tự nhiên.

Ngày phóng viên đến phỏng vấn, chàng thiếu niên đứng trước ống kính phong thái xuất sắc, khí phách bất phàm.

Công bố điểm thi, có người vui có người buồn.

Lúc điền nguyện vọng, Thời Dịch chọn khoa máy tính, chuyên ngành hot nhất ở đại học C.

Ngu Trĩ Nhất hơi do dự.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô không cần suy nghĩ chọn trường, nhưng lại không biết chọn ngành gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chọn ngành Ngôn ngữ Trung.

Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu là học sinh chuyên thể dục, yêu cầu điểm đầu vào các môn văn hóa thấp hơn một chút, quả đúng như tối hôm đang đi du lịch nói đến, mọi người đều cố hết sức học chung với nhau.

Có điều Kiều Lạc Chỉ thất hẹn rồi.

Điểm tự nhiên của cô nàng xem như là ở tầm trung, để chọn được một chuyên ngành phù hợp với sự phát triển của bản thân nên cô đành chọn một trường khác.

Còn lại hơn một tháng là đến ngày nhập học, Ngu Trĩ Nhất cố gắng nhanh chóng viết cuốn thứ hai, thành tích trên mạng cũng tăng lên từng bước.

Cô tích góp tất cả tiền lời nhuận bút.

Ngoại trừ khoản phí sinh hoạt phải trả lại cho nhà họ Thời và Nguyễn Tinh, trước mắt còn có một chuyện khiến cô để ý hơn cả.

Sinh nhật Thời Dịch vào tháng Mười, cô muốn dùng tiền nhuận bút để chuẩn bị cho cậu một món quà tâm đắc.

====

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Con đường ẩm thực của dân tộc Hồi, tác giả thật sự đã được trải nghiệm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi