TUYỆT ĐỐI DỊU DÀNG

Cửa không đóng?

Là có ý gì……

Hạ Sí bị Thời Ngộ ôm vào trong lòng ngực, che khuất tầm mắt. Cho đến khi người ở cửa rời đi, Thời Ngộ mới buông người ra.

“Vừa rồi, có chuyện gì sao?” Hạ Sí ở trong lòng ngực anh, tầm mắt đều là một điểm mù mịt.

Đợi đến khi bóng dáng của người ở cánh cửa biến mất, Thời Ngộ thu hồi ánh mắt, “Không có việc gì, chính là muốn nhắc nhở em một chút, nhớ đóng cửa lại.”

Hạ Sí thích quấn lấy anh, cho nên anh cần phải lên tiếng nhắc nhở, miễn cho cô làm ra hành động càng dính người hơn. Cùng không phải là anh sợ bị bố mẹ nhìn thấy, chẳng qua, chờ đến khi Hạ Sí biết sự thật, chắc chắn sẽ càng thẹn thùng hơn.

Dứt khoát giấu diếm sẽ tốt hơn.

“Vừa rồi muốn nói với anh chuyện gì?” Anh hỏi lại cô lần nữa.

“Muốn cùng đón giao thừa với anh, em phải là người đầu tiên nói chúc mừng năm mới với anh!” Năm năm trước, cô đã muốn làm như vậy.

“Đương nhiên có thể, đi theo anh.” Thời Ngộ nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô đi thẳng ra ngoài, đi vào một căn phòng khác.

Hôm nay là lần đầu tiên Hạ Sí đến Thời gia, nhưng cô vô cùng tin tưởng, chủ nhân của phòng ngủ này chính là Thời Ngộ, bởi vì phong cách và cách bố trí căn phòng rất giống với bên Thủy Mộc Thanh Uyển.

Thời Ngộ nói: “Đây là phòng của anh, em có thể ở bên này chơi, anh đi ra ngoài một chút.”

“A, em cứ ở trong phòng anh chơi như vậy sao? Như vậy có tốt không?” Đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lên, lấp lánh ánh sáng.

Nhìn thấu được tâm tư nhỏ bé của cô, Thời Ngộ không vạch trần, “Không sao đâu, có thể.”

Bố mẹ sắp xếp phòng cho khách là theo lịch sự, cũng không có ý kiến cổ hủ cho rằng họ không thể sống chung trước khi kết hôn.

Sau khi sắp xếp cho Hạ Sí xong, Thời Ngộ ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở cầu thang, người vừa rồi vô tình phát ra tiếng động chính là bà.

“Mẹ.” Thời Ngộ đi về phía mẹ.

Biết anh sẽ ra ngoài, Thời phu nhân đưa hai ly sữa bò ấm trong tay ra, giải thích: “Không có chuyện gì lớn, vốn muốn hỏi xem Hạ Hạ có cần thêm cái gì không, không quấy rầy các con nữa.”

Nhận lấy ly sữa bò, Thời Ngộ nói chúc ngủ ngon với mẹ.

Đây là lời chúc ngủ ngon giữa bọn họ, nhưng anh biết, mỗi năm mẹ và bố đều sẽ cùng nhau đón giao thừa, nếu như ngủ quên, bọn họ sẽ nói chúc mừng năm mới với đối phương khi tiếng chuông lúc rạng sáng vang lên.

Hạ Sí đối hoàn cảnh mới này tràn ngập tò mò, nhìn quanh bốn phía, tất cả những thứ trong phòng đều có dấu vết sinh hoạt của Thời Ngộ từ nhỏ đến lớn.

Có đủ loại kiểu dáng cúp giấy khen, lưu lại bưu thiếp du lịch ở khắp mọi nơi, còn có một vài món đồ nhỏ được cất trong tủ kính. Đồ điện tử, món đồ chơi máy móc, bất khối rubik có các ô có kích thước khác nhau……

Quả nhiên nam sinh đều thích mấy thứ này sao?

Cô nhớ kỹ, về sau tặng quà có thể dựa theo nhưng kiểu này để lựa chọn.

“Tri Tri.” Thời Ngộ đẩy cửa bước vào, hai tay bưng hai ly sữa cô cung nổi bật.

Hạ Sí đã quen với việc được đút ăn, sau khi nhận lấy, một hơi uống hết hơn phân nửa. Thời Ngộ muốn nhắc nhở ngăn cản, nhưng đã muộn.

“…… Tri Tri, sẽ buồn ngủ.” Có lẽ sẽ không đợi được để đón giao thừa.

Hạ Sí không quá để ý, theo thói quen, nhìn thấy Thời Ngộ bưng vào uống hết không chút do dự. Còn lại non nửa ly đặt ở một bên, lực chú ý đều rơi vào tủ kính, “A Ngộ, mấy thứ này đều là của anh trước kia sao?”

Hạ Sí thuận tay một ngón tay, cô hỏi tất cả, nhưng từ góc nhìn của Thời Ngộ, ngón tay vuông góc đối diện với một khối rubik.

Đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, anh tự mình mở ra cửa kính ra, lấy món đồ chơi, một tay nghịch nghịch nói, “Cái này rất quan trọng.”

“Vì sao?” Hạ Sí khó hiểu.

“Bởi vì là một người rất đặc biệt đã tặng cho anh.”Khối rubik trong tay anh đã có hơi hao mòn, nhưng cũng không phải là cố tình phá hỏng, ngược lại giống như trước kia thường xuyên để lại dấu vết chơi đùa, mà hiện tại lại được bảo vệ tỉ mỉ.

Hạ Sí xem rất cẩn thận, nghi hoặc trong lòng dần dần phóng đại hơn, “Ai vậy?”

Thời Ngộ cười mà không nói.

Hạ Sí nhịn không được truy hỏi: “Nam hay nữ?”

Anh trả lời không chút do dự: “Nữ.”

“……” Ổn định, hít một hơi thật sâu, trong lòng Hạ Sí vang lên tiếng chuông cảnh báo, “Người thân hay là bạn bè?”

“À……” Hai tròng mắt anh khẽ chuyển động, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của cô gái trước mặt, rồi lại quay về khối trên khối rubik, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ kia, “Xem như là bạn bè đi.”

Nữ, bạn bè, rất quan trọng, rất đặc biệt! Một khối rubik nhỏ thế mà còn giữ đến tận bây giờ! Còn giữ gìn tốt như vậy!!!

Không thể khống chế được, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, Hạ Sí lặng lẽ siết chặt ngón tay, trên mặt treo nụ cười giả dối, “Em có quen không?”

“Quen.” Thời Ngộ gật đầu.

Cô có quen biết, đối với Thời Ngộ mà nói một người bạn nữ rất đặc biệt, trong đầu Hạ Sí xuất hiện suy đoán đầu tiên, “Chị Duyệt Hề?”

Bọn họ thật sự không có cùng huyết thống, có thể tính là bạn bè khác giới, nếu là Giang Duyệt Hề mà nói, thì cô không cần ghen.

Nhưng mà người nào đó vẫn do dự đưa ra đáp án phủ định, “Không phải.”

Không phải sao?

Từ khi cô trở về cho đến bây giờ, còn quen người nào khác có thể đáp ứng những điều kiện này sao? Nếu mà tính toán lại trước kia.

Năm năm trước, lúc học cấp 3, thật ra cô có nghĩ đến một người, đôi mắt nheo lại nói, “Không phải là Thẩm Thuần Hi đó chứ……”

Người này, cũng là một người bạn nữ Thời Ngộ quen biết từ nhỏ, lúc học cấp 3 có lui tới, hiện tại cũng không biết.

Vừa mới dứt lời, đỉnh đầu nghênh đón một cú gõ, Hạ Sí ngay lập tức che đầu lại trừng mắt liếc anh một cái.

Cất giữ quà của một người bạn khác giới, còn gõ đầu cô nữa! Thật sự quá đáng lắm rồi!

“Nghĩ đi đâu đó.” Thời Ngộ thao tác bằng một tay, phục hồi khối rubik lộn xộn về lại như cũ, nắm tay Hạ Sí, bỏ khối rubik vào lòng bàn tay cô, chậm rãi nói: “Là em tặng.”

“Em?” Hạ Sí chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, thật sự không nhớ nổi mình đã tặng khối rubik này cho Thời Ngộ khi nào.

“Tặng lúc còn nhỏ.” Không đợi cô hỏi ra miệng, Thời Ngộ đã giải đáp nghi hoặc của cô.

Lúc Thời Ngộ mới chuyển đến trường mẫu giáo không được bao lâu, đã bị Tiểu Hạ Sí xưng bá trường mẫu giáo nhìn trúng, muốn hối lộ anh, nhận cô làm lão đại. Thời Ngộ không chịu, Tiểu Hạ Sí liền bắt đầu tặng quà cho anh.

Chính là khối rubik này.

Thời Ngộ không bị hấp dẫn, mỗi lần đều mang những món đồ được tặng trả lại, nhưng ngày hôm sau Tiểu Hạ Sí lại mang đến một lần nữa, thường xuyên qua lại, ngược lại làm cho hai người giao tiếp với nhau nhiều hơn, thân thuộc với nhau hơn.

Cuối cùng, khối rubik kia vẫn rơi vào trong tay Thời Ngộ, còn giữ đến tận bây giờ.

“A a a!” Cuối cùng Hạ Sí cũng tiêu hóa câu chuyện thời thơ ấu của mình, đưa ra một kết luận, “Cho nên anh thừa nhận em là lão đại rồi đúng không? Vậy thì anh phải nghe theo em!”

“Không phải anh vẫn luôn nghe theo em đó sao?” Anh cười hỏi lại.

“Hình như là……” Thời Ngộ dường như sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, nhưng luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Nhìn cô gái bị một câu nói của mình thiên vị, Thời Ngộ lấy lại khối rubik, trả lại chỗ cũ, giống như lơ đãng hỏi, “Hôm nay có vui vẻ không?”

“Có có! So với trong tưởng tượng của em thì tốt hơn rất nhiều, chú dì đều rất tốt.” Chuyện cô đắc ý nhất hôm nay chính là nhận được hai bao lì xì lớn, lễ gặp mặt và phí sửa miệng, bao hàm cả tâm ý của chú dì.

Đột nhiên nhớ tới, bao lì xì nóng hổi cất trong túi cuối cùng cũng có thể mở ra được rồi! Ánh mắt Hạ Sí tỏa sáng, liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, vẫn không yên tâm, chạy tới cửa xem xét một lần, “Lần này cửa đã đóng!”

Thời Ngộ bình tĩnh chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

Hạ Sí lấy ra hai cái bao lì xì, lắc lắc ở trong tay, “Em đếm xem bên trong có bao nhiêu.”

Loại chuyện mở bao lì xì này, quả thật không cần quá vui vẻ. Đập vào mắt chính là một mảnh màu đỏ, nắm ở trong tay rất dày và chắc, cô đếm từng tờ một, sau đó lại sờ, lại lấy ra hai cái bao lì xì chưa mở ra.

“A?” Sao lại đột nhiên có thêm một cái nữa rồi?

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Thời Ngộ, đối phương mỉm cười gật đầu với cô.

“Cái này em cũng quá lời rồi.” Hạ Sí không khỏi cảm thán, qua năm mới, một nhà ba người mỗi người đều tặng cho cô một bao lì xì.

Thời Ngộ nói với cô, “Không chỉ có vậy, đợi đến ngày mai em được gặp ông bà nội, còn sẽ có thêm nữa.”

“Ông bà nội cũng sẽ thích em giống như chú dì vậy sao?” Trải qua ngày hôm nay, Hạ Sí đã không còn sợ hãi khi gặp người lớn nữa. Ở chung với người lớn, so với trong tưởng tượng của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa bầu không khí ở Thời gia rất hòa thuận, thậm chí cô còn có chút mong chờ cảnh tượng cả nhà đoàn viên.

“Sẽ.” Giọng điệu anh trầm ổn và vô cùng thuyết phục.

Nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng của Thời Ngộ, sự vui vẻ trong lòng Hạ Sí càng tăng lên, ngay cả sự tự tin cũng nhiều hơn vài phần, “Em cũng thích cả nhà anh.”

Có lẽ là bị Thời phu nhân lây nhiễm, phương thức biểu đạt của cô cũng trở nên trực tiếp hơn.

Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn chăm chú, giọng nói thấp hơn bình thường mang theo sự hấp dẫn, “Vậy Tri Tri sớm trở thành người nhà của anh một chút có được không?”

Đồng tử bỗng nhiên phóng đại, chớp mắt hai cái, Hạ Sí không quá chắc chắn, có phải là ý nghĩa mà cô đang nghỉ hay không?

Thật sự căng thẳng, ngay cả tiếng hít thở cũng sợ làm quấy nhiễu bầu không khí.

“Bừm——”

Âm thanh thông báo có tin nhắn không đúng lúc phá vỡ sự yên tĩnh, Hạ Sí cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, là nhòm người danh sách liên hệ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.

Không chỉ có vậy, còn có những người khác gửi lời chúc mừng năm mới, cùng với Tiểu Bạch thỉnh thoảng truy hỏi tiến triển chuyện gặp người lớn như thế nào.

Ngón tay không ngừng lướt trên màn hình trả lời tin nhắn, trong lòng lại rồi loạn. Hạ Sí suy nghĩ nhiều lần, nên trả lời như thế nào mới tốt đây?

Tin nhắn trong điện thoại di động mới được gửi đi, tầm mắt quét qua bóng dáng đang di chuyển ở phía trước, Hạ Sí sợ mình lại bỏ lỡ cơ hội, vội vàng nắm lấy tay anh, cúi đầu, “Vừa rồi lời đề nghị kia…… Em cảm thấy, rất không tồi.”

“Vậy anh đã nhớ kỹ.” Dưới ánh đèn sáng ngời, thân hình người đàn ông hoàn toàn bao phủ thiếu nữ đang cúi đầu vì xấu hổ, đáy mắt ẩn chứa nhu tình.

Âm thanh báo mười hai giờ vang lên, cô gái vốn đã thề son sắt la hét muốn đón giao thừa bởi vì ly sữa bò kia mà đã tiến vào giấc ngủ trước khi đến giờ.

“Chúc mừng năm mới.” Anh nhẹ giọng nói lời chúc phúc với cô gái, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, từ cánh môi trên khuôn mặt bóng loáng tinh tế lướt qua, lưu luyến dừng lại ở vành tai, ánh mắt gần như tham luyến.

Chúc mừng năm mới.

Tri Tri của anh.

*

Mùng 1 Tết.

Bắt đầu từ buổi sáng mới rời giường, Hạ Sí đã có chút rầu rĩ không vui. Cô đã chờ đợi năm năm để nói lời chúc mừng năm mới, cuối cùng thế mà lại ngủ quên!

“Lúc ấy anh nên gọi em dậy.” Hạ Sí thở dài.

“Lỗi của anh.”

Thời Ngộ ôm trách nhiệm lên trên người mình, ngược lại còn chọc cô trừng mắt nhìn, “Không phải là lỗi của anh!”

Anh ngẩng đầu xoa mái tóc của cô, dùng hành động để an ủi, “Tri Tri, không sao cả, anh đã nhận được lời chúc mừng năm mới từ em rồi.”

“Mới không có!” Kể từ buổi sáng tỉnh lại cho đến bây giờ, cô còn chưa nói một câu “Chúc mừng năm mới” đâu!

“Cũng không phải nói ra miệng mới có nghĩa là chúc phúc, anh đã nhận được món quà tốt nhất rồi, không cần phải rối rắm như vậy.”

“Món quà tốt nhất, là cái gì?”

Thời Ngộ hơi dừng lại, cúi đầu thì thầm một câu ở bên tai cô, chọc cho tai Hạ Sí đỏ lên, nhịp tim đập nhanh hơn. Hiện tại cô tin tưởng, bốn chữ chúc phúc kia thật sự không tình là cái gì cả!

Hạ Sí ở dưới tầng đi dạo một vòng, tìm cơ hội tranh thủ thể hiện ở trước mặt Thời phu nhân, tiếng gọi dì” “dì” càng ngày càng ngọt ngào.

Thời phu nhân cũng sẽ kể lại chuyện cũ của mình và chồng, từ sinh ra cho đến khi làm bạn đến nay, vượt qua tình cảm của phần lớn mọi người, Hạ Sí tỏ vẻ rất hâm mộ.

Lúc này, đề tài lại chuyển đến trên người cô, “Cháu và A Ngộ cũng xem như là có duyên, từ khi quen biết nhau cho đến hiện tại tình ra cũng gần hai mươi năm rồi.”

“Dì cũng đã từng gặp cháu khi còn nhỏ sao ạ?” Hạ Sí đã trải qua quá nhiều biến cố, ký ức lúc học mẫu giáo sớm đã mơ hồ không rõ.

“Lúc cháu học mẫu giáo đã từng gặp qua.” Ấn tượng sâu sắc nhất của Thời phu nhân chính là nhìn thấy một cô bé nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện.

Tai nạn lần đó thật sự làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, đặc biệt là khi biết được hành động của cô bé kia đã cứu mạng con trai mình, bọn họ lúc ấy, là vô cùng cảm kích. Sau đó Thời Ngộ cũng lớn lên, bọn họ cũng cũng không có kiêng dè nói về chuyện đó.

“A Ngộ từ nhỏ đã rất thông minh, làm việc gì cũng đều có kế hoạch của riêng mình. Lúc 16 tuổi, thằng bé nói cho chúng ta tằng muốn trở về thành phố Vân Dương, sau đó lại chuyển đến Tam Trung. Lúc đầu chúng ta còn nghi hoặc, sau đó mới biết được, thằng bé vẫn luôn nhớ kỹ cháu.”

Trước khi tiếp xúc với Hạ Sí lúc trưởng thành, Thời Ngộ chỉ muốn báo ơn; nhưng sai khi quen biết Hạ Sí, tất cả những gì Thời Ngộ làm đều trở nên cam tâm tình nguyện.

Hạ Sí rất kinh ngạc, “Những việc này, dì và chú có biết không ạ?”

Thời phu nhân chậm rãi gật đầu, “Biết.”

“Vậy hai người, cũng không có khuyên A Ngộ sao?” Người lớn, không phải lúc nào cũng thích nhân danh tình yêu để hạn chế quyền tự do của con cái họ sao?

Tuy rằng uyển chuyển dùng chữ “khuyên”, nhưng Thời phu nhân cũng nghe được, Hạ Sí là hỏi, vì sao lúc trước bọn họ lại mặc kệ con trai mình phải trả giá quá nhiều vì một cô gái như vậy?

Bọn họ không phải không có nghĩ đến việc ngăn cản.

Lúc Thời Ngộ học năm nhất đại học, vì chăm sóc Hạ Sí mà trì hoãn việc học, từ bỏ rất nhiều rất cơ hội tốt, đương nhiên người làm bố mẹ sẽ lo lắng.

Bà cũng đã từng nói chuyện với Thời Ngộ, nhưng cuối cùng Thời Ngộ lại thuyết phục bà.

Những chuyện này đã qua đi, bà không cần thiết phải nói ra kéo tâm tình của Hạ Sí trầm xuống, chỉ chọn lời dễ nghe để nói, “Có lẽ là bởi vì Hạ Há quá đáng yêu, 5 năm trước gặp dì đã từng gặp cháu một lần, liền cảm thấy, lựa chọn của A Ngộ cũng không sai.”

“5 năm trước, dì đã từng gặp cháu?”

“Đúng vậy, ngay trong nhà mà hiện tại hai đứa đang ở.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đào một cái hố lớn trong chương này, không biết bạn tìm thấy nó, ha ha ha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi