TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Tiếng chuông cửa bỗng dưng vang lên.

Tô Hà đã cởi bộ lễ phục dạ hội cao cấp lộng lẫy xuống, thay bằng áo len và quần chất liệu cotton mềm mại, còn đang thảo luận với Quý Như Trác – lúc này đang đứng trong nhà bếp – về vấn đề hành lá của siêu thị nào tươi ngon hơn một chút. Cô đứng ở đằng sau, vươn bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh thân thiết ôm lấy vòng eo của người đàn ông, làm nũng nói: “Vậy thì đừng bỏ hành, chắc siêu thị nhập khẩu kia cũng đã bán hết rồi.”

Một tay Quý Như Trác cầm thìa múc canh từ từ khuấy canh nóng trong nồi. Hơi nước từ nồi canh bốc lên khiến đường nét trên gương mặt anh trở nên mờ ảo. Trong lúc Tô Hà đang say mê thưởng thức sắc đẹp của mình, Quý Như Trác hơi quay đầu ra đằng sau, đôi môi mỏng cong lên một cách tao nhã: “Thay bằng rau cần tây được không?”

Tô Hà nhăn chóp mũi nhỏ nhắn lại: “Em không thích mùi cần tây đâu.”

Quý Như Trác dịu dàng vỗ về mu bàn tay của cô: “Em ở đây trông lửa, anh xuống lầu mua hành.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh nói sẽ trở về trong vòng năm phút nhưng Tô Hà khăng khăng cho rằng hành lá tươi ngon của siêu thị nhập khẩu đó đã bị người ta mua hết sạch từ lâu rồi, cho dù đi mua cũng chỉ tổ tốn công vô ích mà thôi. Hai người cứ thế đứng trong nhà bếp, nói những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, không cảm thấy lãng phí thời gian chút nào.

Mãi tới khi tiếng chuông cửa vang lên một tiếng “kính coong”.

Tô Hà tưởng thư ký đến rồi, cánh tay đang ôm Quý Như Trác lập buông ra, kéo lê đôi dép đi trong nhà chậm rãi đi ra ngoài: “Đến đúng lúc lắm, có người đi mua hành giúp mình.”

Cô mở cửa chính, đang định lên tiếng sai khiến người khác, còn chưa kịp nói một lời thì lập tức ngây ra như phỗng.

Ông quản gia mặc bộ tây trang đen chỉn chu đang đứng ở ngoài hành lang lạnh lẽo xa hoa của chung cư. Sau lưng ông ấy, nếu tiếp tục nhìn ra ngoài thì sẽ thấy còn mấy người vệ sĩ đang canh chừng bên cạnh thang máy và dưới lầu. Cảnh tượng có thể nói là phô trương thanh thế này khiến nụ cười trên môi Tô Hà thoáng chốc vụt tắt.

Quản gia mang theo nhiệm vụ mà Tô Thành Nghiệp giao cho mình từ thành phố Lạc xa xôi chạy tới nơi này.

Ông ấy không cần nhiều lời, chỉ khẽ nhắc nhở Tô Hà: “Cô chủ đã sống bên ngoài nhiều năm rồi, cũng đã đến lúc nên về nhà.”

Trái tim Tô Hà tức khắc chùng xuống, đầu ngón tay thả bên người trở nên lạnh lẽo.

Mấy năm nay, vì Quý Như Trác, cô từ chối cuộc hôn nhân lợi ích của gia tộc, tự nguyện theo nghiệp kinh doanh, làm ra thành tích thực tế cho ba thấy. Đổi lại, bên phía nhà họ Tô không thể nhúng tay can thiệp vào chuyện tình cảm của cô, ngầm đồng ý cô sống ở bên ngoài.

Thậm chí Tô Hà còn biết, tất cả những người xung quanh đều là do ba phái tới giám sát mình.

Bất cứ động tác cử chỉ nào của cô đều không thể che giấu người ở thành phố Lạc. Nhưng dù như vậy, chỉ cần được ở bên cạnh Quý Như Trác thì cô không thèm để bụng đến sự khống chế của nhà họ Tô.

Bây giờ người thân cận ở bên cạnh Tô Thành Nghiệp đang đứng ngay trước mắt mình, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, khẽ mím môi hỏi: “Chú Diêu, ba cháu còn nói gì nữa không?”

Sắc mặt quản gia nghiêm túc: “Chủ tịch Tô chỉ kêu cô chủ về nhà.”

Tô Hà không muốn trở về thành phố Lạc, bầu không khí cứ thế trở nên giằng co. Mãi đến khi tiếng ho truyền ra từ phía nhà bếp ở sau lưng, cô ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Quý Như Trác đã cất bước bước ra. Anh dùng khăn tay tao nhã lau những giọt nước dính trên ngón tay thon dài của mình, sau đó anh ngẩng đầu, cách một khoảng trống nhìn gương mặt thoáng ngơ ngẩn của Tô Hà, nở nụ cười khe khẽ: “Về nhà đi, anh sẽ chờ em ở đây.”

Chỉ cần một câu nói của anh không khác nào một liều thuốc an thần, có thể khiến trái tim Tô Hà trở nên yên bình.

Chỉ tiếc nồi canh vẫn chưa thêm hành lá kia, cô còn chưa được nếm một miếng nào thì đã bị nguội trong phòng bếp.



Tô Hà không xách theo bất kỳ hành lý, cứ như thể cô chỉ ra ngoài đi dạo một lát rồi sẽ về nhà ngay lập tức.

Cửa căn hộ khép lại, cách một cánh cửa, bên ngoài toàn là vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt. Tô Hà định thay quần áo rồi mới rời đi. Mặc đến nửa chừng, mái tóc của cô bù xù, vải áo lướt qua bờ vai trắng muốt như tuyết nhưng cô chẳng buồn bận tâm tới dáng vẻ lôi thôi của mình mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Quý Như Trác: “Em sẽ quay về nhanh thôi… Tối đa là ba ngày, anh phải uống thuốc đúng giờ đấy nhé, không được bỏ sót viên nào đâu đấy.”

Ngón tay dài của Quý Như Trác kéo cổ áo xuống cho cô, men theo cổ dần dần vuốt v e đến chỗ vành tai, nhẹ nhàng x0a nắn vành tai xinh đẹp của cô: “Em ở lại đó mấy ngày cũng không sao, đừng cãi nhau với ba em.”

Tô Hà không yên lòng, cô chủ động nắm cổ tay gầy gò, tái nhợt của anh: “Chính anh đã nói, sẽ ở nhà chờ em.”

Quý Như Trác cụp mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô. Một lúc lâu sau đó, anh cũng nắm đầu ngón tay hơi lạnh của cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho làn da của cô. Sau đó anh cúi xuống, in một nụ hôn vào lòng bàn tay trắng nõn nà của cô.

Tô Hà hơi co ngón tay, cuối cùng cô nắm chặt lòng bàn tay có nụ hôn của anh, trở về nhà họ Tô ở thành phố Lạc.

Vào lúc sáng sớm, ánh đèn vẫn còn sáng trong căn phòng của gian nhà kiểu Trung Quốc, trong và ngoài cửa đều có người đứng gác. Đưa mắt nhìn từ lớp màn sương mù bao quanh có những sợi tơ li ti lơ lửng trong không khí, Tô Hà đã nhận thấy bầu không khí nơi đây có phần khác thường. Biểu cảm trên gương mặt diễm lệ của cô vẫn không thay đổi, bước chân không dừng lại, làn váy đong đưa theo từng bước đi, mỗi khi bước qua một cánh cửa sẽ có người cung kính cúi đầu gọi cô một tiếng “Cô chủ”.

Tô Hà đi một mạch đến đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, lông mi đen nhánh đã trở nên ướt át vì sương mù trong không khí. Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tô Thành Nghiệp đang ngồi trên ghế chính trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông mặc tây trang màu xanh đen ngồi bên cạnh ông ấy, nụ cười trên gương mặt ông ấy thậm chí có thể nói là hiền lành.

Cô kìm nén xúc động muốn trợn ngược mắt lên. Trước mặt người ngoài, cô vẫn rất nể mặt ông già nhà mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tô Hà nâng tay, tùy ý ném chiếc áo bành tô khoác trên vai cho thư ký đi theo sau lưng mình. Khi bước vào đại sảnh, Tô Hà chậm rãi nói: “Đàm Thành, sáng sớm tinh mơ anh chạy đến nhà tôi làm gì? Không phải là định lừa gạt khoản tiền đầu tư trong tay ba tôi đấy chứ?”

Người đàn ông mặc tây trang xanh đen mỉm cười quay đầu, đưa mắt nhìn gương mặt của Tô Hà: “Lần này tôi đến tìm bác Tô là vì chuyện khác.”

Tô Hà tặng cho anh ta một cú lườm nguýt, sau đó cất bước đi đến bên cạnh Tô Thành Nghiệp, bưng ly trà đặt trên bàn để sưởi tay một cách hết sức tự nhiên: “Nhà họ Tô chúng tôi có làm từ thiện đâu, làm gì có chuyện lần nào cũng có đồ cho anh.”

“Liên Liên.” Tô Thành Nghiệp lên tiếng cắt ngang câu nói bất lịch sự của cô.

Đàm Thành không bận tâm tới thái độ lạnh lùng của Tô Hà. Hai người làm bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ta biết rất rõ tính cách kiêu căng của Tô Hà đến như nào.

Tô Thành Nghiệp thở dài: “Tính nết ngay cả chó cũng chê của con bé này, cũng chỉ có cháu chịu được nó thôi.”

Đàm Thành lại cười: “Bác cứ quá khen.”

Tô Hà lười nghe hai người này tâng bốc lẫn nhau, thờ ơ lắc lư nước trà trong ly, cứ như thể cô cứ lắc kiểu này thì sẽ có hoa nở trong ly trà. Mãi đến khi Tô Thành Nghiệp nhắc tới sính lễ, cô mới lên tiếng: “Ai sắp kết hôn thế?”

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Tô Hà, Đàm Thành đáp lời: “Chúng ta.”

“Đùa nhau hả? Anh đã ly hôn ba lần rồi đấy, sao vẫn không biết cách ăn nói cho chín chắn một chút thế hả?” Theo phản xạ, Tô Hà nhíu mày lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô lâm vào sững sờ, ly trà trên tay cô bị Đàm Thành đón được, trở về bên cạnh tay của Tô Thành Nghiệp. Đàm Thành cười khẽ, nói rằng:

“Chính vì đã trải qua ba cuộc hôn nhân, tôi mới biết được… Người tôi thật sự muốn cưới là ai.”

Tô Hà kinh ngạc nhìn ba mình: “Ông già, ông cũng tin vào lời nói vớ vẩn của anh ta sao?”

Tô Thành Nghiệp bình tĩnh uống trà: “Nhà mình biết rõ gốc gác của Đàm Thành, huống chi suốt trăm năm qua ở thành phố Lạc, nhà họ Tô và nhà họ Đàm chưa bao giờ tách rời, đến lứa của con nếu có thể kết hôn thì cũng tốt mà.”

Cuối cùng Tô Hà cũng hiểu được đôi chút  thì ra ngàn dặm xa xôi kêu cô về nhà là vì chuyện kết hôn chứ gì?

Cô đanh mặt đứng dậy, bước thẳng tới đạp một phát vào quần tây của Đàm Thành: “Anh ra ngoài trước đi.”

Từ đầu tới cuối, thái độ của Đàm Thành vẫn luôn là ngoan ngoãn nghe lời cô, thấy cô nói vậy, anh ta thức thời đứng dậy, khẽ gật đầu chào Tô Thành Nghiệp, sau đó bước ra khỏi đại sảnh ở tầng một.

Hai ba phút trôi qua, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Vẻ mặt Tô Hà khó chịu, ngồi xuống chiếc ghế đằng trước, nói thẳng: “Con vẫn chưa muốn kết hôn.”

Tô Thành Nghiệp nheo mắt, nhìn cô mấy giây: “Khi nào con mới định kết hôn?”

Bị hỏi câu này, Tô Hà nhất thời á khẩu. Cô hơi nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng xoay nắp đậy của chén trà ở bên cạnh một lát.

Cô không trả lời nhưng Tô Thành Nghiệp lại lên tiếng: “Hồi trước ba nghĩ con còn nhỏ tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ phai nhạt tình cảm với thằng họ Quý kia.”

“Cho nên ba từng hứa hẹn rằng chỉ cần con chịu học tập tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Tô thì sẽ không ép con phải kết hôn vì lợi ích.” Tô Hà nhắc lại chuyện ngày xưa, ám chỉ ba mình nói mà không giữ lời. Cô ngẩng đầu lên: “Ông già, uổng công con tin tưởng ba đến thế!”

Bị cô vạch trần chuyện này, sắc mặt Tô Thành Nghiệp đỏ lên, vì giận chứ không phải vì xấu hổ. Ông kìm nén cơn ho trong cổ họng, bưng một ly trà lên uống cạn, thật lâu sau mới lên tiếng: “Liên Liên, ba đã bao giờ bạc đãi con chưa?”

Thân là người giàu có nhất thành phố Lạc, cho dù Tô Thành Nghiệp có cả đống con trai con gái ngoài giá thú thì vẫn không một ai trách móc ông ấy. Thế nhưng bao nhiêu năm qua, số lượng thành viên của nhà họ Tô vẫn không nhiều, càng không một ai có thể lay động địa vị người thừa kế duy nhất của Tô Hà.

Bởi vì sau khi ly hôn với người vợ đầu tiên, Tô Thành Nghiệp không cưới vợ kế, không cần đứa con thứ hai.

“Khi con còn nằm trong tã lót, ba đã bế con đi dự đủ loại tiệc tùng để bàn chuyện làm ăn.”

“Sau này bé con lớn lên, ba sợ bầu không khí trên bàn tiệc sẽ ảnh hưởng tới con… Thế nên ba vừa thuê mười mấy bảo mẫu cẩn thận trông coi con, vừa bàn chuyện làm ăn xong sẽ lập tức chạy về nhà ngay, không dám chậm trễ dù chỉ là nửa phút, hằng đêm đích thân ru con ngủ.”

Tô Thành Nghiệp nhắc lại chuyện xưa, đồng thời ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Hà, nói từng câu hết sức thấm thía: “Đến sau này, khi con đã hơn mười tuổi, đưa mắt nhìn khắp thành phố Lạc này, có cô con gái nhà giàu nào sánh bằng con không cơ chứ? Liên Liên, ba chỉ hận không thể móc tim móc phổi ra cho con mà thôi.”

Tô Hà khẽ cúi đầu, dường như sương mù còn chưa tan biến trên hàng mi đen nhánh, cụp mi che giấu cảm xúc trong mắt.

Tô Thành Nghiệp còn nói: “Hồi trẻ ba với mẹ con cũng ân ái như keo sơn nhưng tình cảm sâu đậm tới mấy rồi cũng sẽ trở nên phai nhạt. Con yêu Quý Như Trác nhưng cậu ta đã không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả vốn liếng để yêu con cũng không có, đoạn tình cảm này sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!”

Nghe vậy, trong lòng Tô Hà rất khó chịu: “Ba à, ba cho con ở bên anh ấy thêm mấy năm nữa đi.”

Tô Thành Nghiệp chỉ hận không thể đập vỡ ly trà: “Chẳng lẽ con muốn ở bên cậu ta cho đến khi nhan sắc phai tàn hay sao? Đến khi cậu ta chết, ba cũng chết, con sẽ không còn một mái ấm nào trên thế gian này nữa đâu!”

“Không đâu.”

Tô Hà bỗng đứng bật dậy. Khung trời ngoài cửa sổ bị sương mù che phủ, mãi mà không thấy mặt trời ló dạng, cứ như thể đè nén trái tim con người. Cô hít vào một hơi thật sâu, giọng nói hơi run rẩy: “Ba đừng nói như thế.”

Đáy mắt Tô Thành Nghiệp ngấn lệ: “Thằng họ Quý đó không nên uổng phí tuổi xuân tươi đẹp của con.”

“Ba!”

“Ba cũng đã già rồi. Liên Liên, con nghe ba một lần đi.” Ông ấy hơi khựng lại, không còn chút dáng vẻ uy phong đường đường của tỷ phú giàu nhất thành phố khi ở bên ngoài. Trước mặt đứa con gái mà mình tự tay nuôi lớn, ông ấy chỉ là một người cha bình thường đang cố sức khuyên nhủ con gái của mình mà thôi: “Con tranh thủ cưới chồng khi còn đang trong độ tuổi phù hợp để kết hôn, sau này có một người chồng và đứa con yêu thương con, chỉ cần có vướng bận trong lòng thì một ngày nào đó, tình cảm con dành cho Quý Như Trác sẽ phai nhạt thôi.”

Tô Hà nắm chặt bàn tay, dường như lòng bàn tay vẫn còn lưu giữ nhiệt độ của nụ hôn ấy.

Cô lắc đầu, không biết từ khi nào những giọt nước mắt trong suốt đã rơi xuống từ lông mi. Cô bật khóc thành tiếng, thất tha thất thểu đi đến trước mặt Tô Thành Nghiệp, nằm trên đầu gối ông ấy như hồi còn bé, bả vai run rẩy: “Đừng ép con gả chồng, ông già… Đừng ép con gả chồng, con không muốn gả cho Đàm Thành đâu…”

Tô Thành Nghiệp quyết tâm không an ủi tâm trạng của cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm khắc: “Con không lập gia đình, đời này không có con cái, chẳng lẽ cứ ôm khư khư sản nghiệp nhà họ Tô sống hết một đời hay sao?”

Tô Hà kề trán trên đầu gối ông khóc lóc, nước mắt nóng rực men theo gò má chảy xuống.

Bỗng nhiên, tiếng khóc dừng lại, trong lòng cô chợt hiện lên một ý nghĩ, giọng nói run rẩy tràn ra từ đôi môi: “Có thể nhận con nuôi.”

Tô Thành Nghiệp suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Tô Hà lau nước mắt, ngẩng gương mặt trắng bệch lên nói: “Có thể nhận một đứa bé họ hàng từ dòng bên nhà họ Tô dưới danh nghĩa của con. Sau này, con tiếp nhận nhà họ Tô thì cũng sẽ có người thừa kế.”

Tô Thành Nghiệp nâng tay đỡ mép bàn lạnh lẽo ở bên cạnh, thật lâu sau, sắc mặt ông thay đổi dữ dội: “Ý nghĩ hoang đường cỡ đó mà con cũng nghĩ ra được hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi