TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Người ngoài khen cô đẹp, Khương Nùng chỉ nghe với tâm trạng bình lặng như nước.

Nhưng từ trong miệng Phó Thanh Hoài nói ra, cảm giác lại hoàn toàn khác, cô cụp mắt, có lẽ do ở gần sát, bộ váy dài của cô bị gió thổi phật qua quần tây của người đàn ông, như tô điểm thêm anh một màu sắc tươi đẹp.

Thật sự có mấy phần vợ chồng mới cưới, xứng lứa vừa đôi.

Sau khi lên xe.

Khương Nùng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của anh ủ ấm, không cho tài xế chở cả hai về biệt thự trên núi mà đọc địa chỉ hội sở đấu giá Tàng Nguyệt, cô nghiêng đầu, lắc lư qua lại trước kiếng xe, ảnh phản chiếu của cô cười thận trọng: "Dẫn anh đi gặp người nhà mẹ đẻ của em."

Ẩn hôn với Phó Thanh Hoài, là cô đã nghĩ sâu tính kỹ trước khi đưa ra quyết định.

Không muốn nói với bên ngoài mình là chủ mẫu tân nhiệm của Phó gia, quá phô trương, Khương Nùng chỉ nói bí mật này cho một mình Quý Như Trác, suy đi nghĩ lại, cũng đã đến lúc chính thức giới thiệu Phó Thanh Hoài với người thân nhất của mình rồi.

Bốn mươi phút sau.

Tới biệt thự cũ Tàng Nguyệt, gốc cây hoa quế già vẫn đứng bên núi đá, cành lá xum xuê um tùm, nhưng không còn cái mùi khiến người ta ngộp thở nữa. Khương Nùng bỗng nhiên dừng bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm bảng hiệu, nghiêm túc quan sát hồi lâu.

Phó Thanh Hoài ở bên cạnh hỏi cô đang nhìn gì?

Cô hồi phục tinh thần, chủ động kéo cánh tay anh đi lên bậc thang bằng đá, mới vừa rồi nhìn thấy cây này liền suy nghĩ, lúc cả thành phố chìm ngập trong mùi hương hoa quế, cô một thân một mình tới đây, vẫn lặp đi lặp lại cuộc sống như một tờ giấy trắng chín giờ sáng năm giờ chiều.

Hôm nay sương lạnh bao phủ khắp nơi, mặt trời vẫn chiếu sáng.

Cô lại tới nơi này, nhưng bên cạnh đã có người bầu bạn, cuối cùng cô đã không còn phải lẻ loi một mình nữa.

—--

Bên trong phòng trà tư nhân cỡ nhỏ trên lầu hai.

Sau khi được một nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám đưa vào, liếc mắt liền nhìn thấy Quý Như Trác đợi sẵn ở đây từ sớm, đang ngồi bên bàn trà cạnh cửa sổ, anh đang nhặt quân cờ trắng trên bàn cờ, ánh sáng vừa vặn chiếu lên những ngón tay thon dài thanh tú của anh, như hoa lê tuyết nở giữa mùa xuân, có thể đưa vào trong tranh cuộn.

Thảm trải sàn hoa văn tối màu đắt giá thu hết tiếng động, Khương Nùng đứng lại, vẫn không lên tiếng.

Ngồi phía đối diện, Tô Hà đang dùng cái bình cổ giá trị liên thành để cắm hoa, mất kiên nhẫn lên tiếng, đặt cành hoa mai kiều diễm lên trên bàn: "Cắm không đẹp."

Có lẽ vì để phù hợp với dịp này, bên trong phòng trà được trang trí thêm rất nhiều màu đỏ.

Tô Hà rõ ràng là muốn khiến anh vui vẻ nên đã xung phong nhận việc ra sau vườn cắt mấy nhánh hồng mai, kết quả cắm chưa được hai cành đã bỏ cuộc.

Đang định gọi người lấy đi ném.

Quý Như Trác bình tĩnh liếc mắt về phía hai người đang đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Khách quý tới rồi."

Lúc này Khương Nùng mới đi tới, cô cũng không cố gắng giới thiệu, rất tự nhiên tiếp nhận mấy cành mai mà Tô Hà ném lung tung, qua bàn tay cô, dường như hoa cũng nồng nàn hơn mấy phần, nhẹ nhàng cắm vào trong chiếc bình cổ dáng cao cổ nhỏ.

Ngay sau đó, liếc mắt thấy Phó Thanh Hoài và Quý Như Trác đã chào hỏi nhau, tư thái rất bình thường.

Quý Như Trác nói: "Chơi một ván nhé?"

Phó Thanh Hoài không nhanh không chậm ngồi xuống, ánh đèn phác họa đường nét trên sườn mặt tinh xảo đẹp đẽ của anh, bàn về dung mạo, người ngoài như Tô Hà cũng phải thừa nhận...

—--

Khương Nùng đúng là có mắt chọn đàn ông.

Cô đối với chuyện đánh cờ phong nhã này không hề có hứng thú, liền nghiêng đầu trò chuyện với Khương Nùng: "Không nghĩ tới loại hành động mang tính phản nghịch như hôn nhân chớp nhoáng này, sẽ phát sinh trên người cô."

Khương Nùng cười khẽ: "Tôi cũng không nghĩ tới."

Nhưng điểm này rất hợp với tính khí đại tiểu thư của Tô Hà, thuận tiện hỏi: "Bên phía cha nuôi cô, biết không?"

Khương Nùng đưa mắt nhìn cô, hồi lâu mới lắc đầu một cái.

Cô vẫn chưa nói với Khương Sầm, không phải cô quên công ơn nuôi dưỡng, phải trả, cũng sẽ ghi tạc trong lòng.

Nhưng cô không muốn cuộc hôn nhân của mình với Phó Thanh Hoài bị người có dụng ý khác tính toán, trở nên không còn trong sáng và hoàn toàn trở thành sản phẩm của lợi ích gia tộc.

Điểm này, Tô Hà có thể hiểu: "Vẫn là để thêm một thời gian nữa rồi hãy nói."

Khương Nùng cười cười rồi cúi đầu tiếp tục tu bổ bình hoa, hoa đỏ nhuỵ vàng càng làm nổi bật gương mặt cô, xinh đẹp nhưng không hề có tính công kích. Đến khi làm xong, bàn trà bên kia vẫn đang đánh cờ, cô nhẹ nhàng bước tới, nhìn Quý Như Trác đang cầm tách trà, chậm chạp chưa có ý định hạ xuống.

Dường như bị làm khó, đang muốn nhận thua.

Lúc này Khương Nùng bỗng nhiên đưa bàn tay trắng nõn ra, cầm lấy một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ.

Hành động này cũng khiến Phó Thanh Hoài nhìn về phía cô, vừa nâng tách trà lên vừa nhàn nhạt nói: "Quan kỳ bất ngữ chân quân tử." (*)

(*Người đứng xem chơi cờ không được mách nước mới là quân tử.)

Khương Nùng ngồi xuống bên cạnh anh, dễ dàng quấy rối bàn cờ, nhẹ giọng đáp: "Em là cô gái nhỏ."

Phó Thanh Hoài nghe vậy liền nhướng mày, sau đó uống một hớp trà, rồi lại đưa qua cho cô.

Nước trà đắng chát trôi vào miệng, nhưng lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào một cách kỳ lạ, như thể thẩm thấu vào cả người cô, đến cả nụ cười trên môi cũng rạng rỡ.

Tô Hà đi theo sau cô nhìn thấy, theo bản năng quan sát Quý Như Trác.

Mang theo vài phần tò mò.

Quý Như Trác hoàn toàn quên mất là anh giao Khương Nùng cho Phó Thanh Hoài, trong lời nói càng thêm cẩn thận, ngay cả khi Khương Nùng nhắc tới chuyện ở nhờ biệt thự, anh cũng có sẵn một lời giải thích hoàn mỹ:

"Phó tổng từ chỗ anh bán được một bộ tác phẩm vận chuyển từ nước ngoài về, để tạ lễ, liền cho anh mượn ngôi biệt thự đó."

Khương Nùng liếc nhìn Thanh Hoài rồi nói: “Thảo nào trông các anh không giống như quen thuộc lắm."

Quý Như Trác nhặt xong quân cờ trắng cuối cùng, sắp xếp xong hết thảy, quay đầu lại vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Tô Hà.

Tô Hà đang cắn hạt dưa, nghĩ thầm, ừ anh cứ bịa đi.

Sau đó, lúc mọi người dời bước qua nhã gian cách vách để dùng bữa tối, Khương Nùng chủ động nói về mối quan hệ thân thuộc của mình và Quý Như Trác nhiều năm qua.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng miết quanh đồ sứ, cô nói cho Phó Thanh Hoài nghe: "Trước kia nhà của Như Trác và nhà của ba nuôi em nằm trong cùng một con hẻm, lúc còn trẻ anh ấy đã rất nổi tiếng, mỗi khi nhắc tới anh ấy, ai cũng biết đó là một tiểu vương tử đàn dương cầm rất êm tai."

Phó Thanh Hoài gắp cho cô một miếng củ sen, ngược lại ở bên cạnh Tô Hà nghe rất nghiêm túc: "Lần trước anh ấy còn gạt tôi, nói không biết đàn dương cầm!"

Dứt lời.

Cô giận dữ trừng mắt một tên lường gạt, mà Quý Như Trác rất bình tĩnh, cũng gắp cho cô một miếng củ sen. Dương cầm của Khương Nùng chính là do Quý Như Trác dạy, khi đó Uông Uyển Phù đăng ký cho cô một lớp, nhưng học thế nào cũng không tốt, cả ngày trước khi về nhà đều phải trốn trong hẻm khóc, đúng lúc cửa sổ trên đầu chính là phòng của tiểu vương tử.

Có một ngày tiểu vương thấy cô khóc phiền quá, không chịu nổi tiếng khóc này quấy nhiễu nữa.

Liền gọi cô vào, tự mình dạy.

Sau khi cha mẹ của Quý Như Trác ra nước ngoài du lịch bất hạnh gặp nạn, một mình anh đi tới nhà cậu ở, nhưng Khương Nùng chưa từng cắt đứt liên lạc với anh, sợ anh chịu khổ do cảnh ăn nhờ ở đậu như mình, thỉnh thoảng còn tích góp tiền tiêu vặt, dùng phương thức gửi thư, gửi qua cho anh.

Những chuyện này Khương Nùng chỉ nói qua loa, cô xem Quý Như Trác như người thân ruột thịt mặc dù không hề có quan hệ máu mủ, nhưng cũng không muốn để Phó Thanh Hoài hiểu lầm giữa hai người tồn tại chút mập mờ nào.

Phó Thanh Hoài vuốt ve đốt ngón tay cô, thấp giọng hỏi: "Uông Uyển Phù còn cho em học gì nữa?"

Khương Nùng suy nghĩ một lúc, quá nhiều, có nói cũng không hết: "Thi từ ca phú nhất định phải học, trước kia vào mùa xuân trong nhà có khách tới chơi.... Anh ở trong gia đình mình có bối phận cao, nên chắc chưa từng trải nghiệm qua, khi em còn nhỏ, những lúc đó đều phải biểu diễn tài nghệ, sẽ bị gọi xuống lầu đọc thơ ca hát gì đó cho các trưởng bối nghe."

Nói đến đây, cô không khỏi nhìn sang Phó Thanh Hoài, trong lòng thầm nghĩ. Người này ở nhà, hơn phân nửa là ngồi trên ghế cao, hai chân nhàn nhã bắt chéo, cầm một tách trà nóng xem người ta biểu diễn rồi thưởng tiền.

Phó Thanh Hoài nhìn cô chằm chằm, hơi suy tư nói: "Anh vẫn chưa nghe qua mỹ nhân âm của Nùng Nùng hát một khúc."

Khương Nùng dĩ nhiên không hát, lặng lẽ rút bàn tay sắp bị xoa đến nóng lên ra.

Còn ở phía đối diện.

Quý Như Trác bị Tô Hà quấn lấy cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cười.

Đồng hồ cổ trên giá sách cũng từ từ chỉ hướng chín giờ ba mươi phút, sắc trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, cuộc tụ hội này cũng tan.

Lúc gần đi. Quý Như Trác đại diện cho nhà mẹ đẻ, chuẩn bị cho cô một phần quà tân hôn, so với đám bạn không thành thật của Phó Thanh Hoài thì bình thường hơn nhiều, là một cái dây lưng cổ trân quý bằng hồng bảo thạch.

Đứng ở bên ngoài xe, bóng đêm chiếu lên bóng dáng nho nhã tuấn tú của Quý Như Trác, anh thấp giọng nói với Khương Nùng: "Anh ở trong phòng sưu tầm chọn ba ngày, muốn đưa cho em nhiều thứ lắm, nhưng lại cảm thấy cái này có ý nghĩa thích hợp nhất."

Dây lưng màu đỏ có tác dụng trừ tà, cũng giống dây tơ hồng của nguyệt lão, ngụ ý là nam nữ hữu duyên trên đời này được cột lại cùng một chỗ không tách rời.

Khương Nùng ôm lấy hộp gỗ điêu khắc tinh xảo mà anh đưa tới, tiếp nhận lời chúc phúc này.

Tô Hà ở bên cạnh nghe, lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu, cũng đưa tới: "Của tôi."

Vẫn chưa kịp đưa đến tay Khương Nùng, liền bị Quý Như Trác ngăn lại, không cho đưa.

"Hôm nay anh bảo em tới đây chỉ để làm bình hoa trang trí thôi sao?" Tô Hà không xuất tiền được liền phát cáu, trong lòng cô cũng biết rõ mình chỉ là bình phong, anh muốn dùng sự có mặt của cô để nói cho Phó Thanh Hoài biết, anh đã có chủ, không hề có chút tư tình mập mờ nào với Khương Nùng.

Ăn một bữa cơm thôi mà, thật sự suy sâu tính kỹ đến chu toàn như vậy.

Hai ngón tay Quý Như Trác vịn bả vai mảnh khảnh của cô, giọng nói ôn hòa như tan vào trong bóng đêm, thêm vào đó chút ý cười nhàn nhạt: "Biết em là con gái của người giàu nhất Lạc Thành rồi, nhưng tờ chi phiếu này, Phó gia sẽ thiếu sao?"

Sau đó, ngầm ra hiệu cho cô nhìn Phó Thanh Hoài đang ngồi trong xe rốt cuộc là thân phận gì.

Người đứng đầu Phó gia, e là chi phiếu nhiều đến mức có thể lấy ra xé chơi.

Huống chi Khương Nùng sẽ không nhận tiền của Tô Hà, cô thấy thế cũng cười: "Tâm ý của Tô Hà tôi hiểu, phần lễ của Như Trác, tôi coi như là cả hai người cùng tặng."

Chỉ có vợ chồng hoặc người yêu mới có thể cùng nhau tặng lễ.

Lửa giận của Tô Hà trong nháy mắt bị dập tắt, cánh môi đỏ tươi cong lên: "Vậy thì cùng tặng đi, Khương Nùng, hôm nào mời cô đi dạo phố."

—--

Trở lại biệt thự trên núi. Khương Nùng ôm hộp gỗ trong ngực men theo cầu thang đi lên lầu, vừa rồi lúc mới xuống xe đi vào, bên phía Diêm Ninh có công việc báo cáo, liền mời Phó Thanh Hoài vào thư phòng, một mình cô trở về phòng trước, đặt món quà tân hôn đắt giá lên bàn trang điểm, sau đó đi tắm.

Bàn tay trắng nõn nâng lên cởi khuy chiếc váy màu đỏ, một mảnh da thịt mịn màng trắng như tuyết lộ ra bên dưới ánh sáng, còn chưa kịp tiếp tục, ai ngờ Phó Thanh Hoài đã trở lại, ôm lấy cô từ phía sau: "Muốn tắm?"

Khương Nùng quay đầu lại, bị buộc lui về phía sau đυ.ng vào vách tường: "Vâng."

Anh cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.

Anh hỏi, có buộc sợi dây tơ hồng không?

Hơi thở ấm áp khiến cô như bốc cháy, đuôi mắt Khương Nùng không tránh khỏi đỏ lên, bị những ngón tay thon dài tinh xảo của anh sờ so/ạng qua lớp vải một hồi, cuối cùng cũng tìm được sợi dây tơ hồng ở trên hông.

Điều này khiến gương mặt Khương Nùng càng đỏ hơn, ai ngờ anh lại nói: "Cái dây lưng kia, anh đeo lên cho em."

Phó Thanh Hoài đang cầm sợi dây lưng hồng bảo thạch mà cô đặt trên bàn trang điểm, những hạt ngọc đẹp đẽ mượt mà như được ngâm trong nước, cuốn quanh những ngón tay anh, nhìn anh nghiêm túc giống như thật sự đeo vào cho cô.

Bộ váy liền thân của Khương Nùng nhanh chóng bị cởi ra, dọc theo sợi dây tơ hồng trượt xuống mắt cá.

Đèn phòng tắm chiếu lên xương bư.ớm của cô khiến nó nóng lên, trong nháy mắt một thứ lạnh như băng dán lên da thịt.

Mấy viên hồng bảo thạch rũ xuống dọc theo thắt lưng mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, tạo nên một loại cảm giác đẹp đẽ thần bí, rất nhanh bị ngón tay thon dài của người đàn ông chậm vân vê.

Ngay cả linh hồn của Khương Nùng dường như cũng bị sự dịu dàng của anh trói buộc, đứng không vững, rúc vào trong ngực anh run rẩy.

Hàng mi ẩm ướt của cô khẽ chớp, nhìn Phó Thanh Hoài cũng đứng dưới vòi hoa sen, hơi nóng mù mịt khiến ngũ quan tuấn mỹ của anh cũng trở nên mông lung, áo sơ mi mỏng dán sát vào ngực, những giọt nước trong suốt bám vào đường cong cơ bắp hoàn mỹ của anh.

Cuối cùng cũng không phân biệt được, là người nào làm ướt người nào trước.

Lại sinh ra một loại cảm giác nóng bỏng. Mình mới là sợi dây tơ hồng bên dưới bàn tay của Phó Thanh Hoài, bị anh nắm trong lòng bàn tay, vân vê hết lần này đến lần khác.

—--

Hôm sau tỉnh lại.

Khương Nùng áp mặt lên gối, mái tóc đen như gấm rối bời xõa tung trên bờ lưng trần nhẵn nhụi, trên người đắp một cái chăn nhung đen, nặng nề đè lên cơ thể cô.

Đồng hồ báo thức điểm chín giờ, tấm màn lụa trắng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ bị ánh mặt trời chói chang xuyên vào.

Hơi nóng.

Khương Nùng nằm một lúc rồi mới đứng dậy, vẫn còn trong trạng thái lờ đờ chưa tỉnh hẳn, cho tới khi không để ý đυ.ng phải cái ly thủy tinh khiến nó ngã lăn trên tủ đầu giường, trong ly còn có nước, trong khoảnh khắc nước vẩy vào quyển sách cổ không còn được xuất bản ở bên cạnh.

Đôi mắt đen nhánh của Khương Nùng lập tức tỉnh táo, vội vàng lấy khăn giấy thấm nước, cô biết quyển sách cổ này tối nào Phó Thanh Hoài cũng lấy ra đọc trước khi ngủ, không kịp thay quần áo, cô khoác áo ngủ đi xuống lầu.

Cô muốn hỏi có cách nào cứu chữa được không.

Ai ngờ tìm khắp biệt thự một vòng cũng không thấy bóng dáng Phó Thanh Hoài đâu, ngược lại nhìn thấy Lương Triệt trong phòng khách sáng trưng hoa mỹ, anh ta đang xắn tay áo sơ mi, lau chùi bụi bặm trong tủ rượu.

Thấy cô thức dậy, anh ta cười toe toét chào hỏi: "Chào buổi sáng thái thái."

Khương Nùng chậm rãi bước tới, lên tiếng hỏi: "Phó Thanh Hoài đâu?"

"Phó tổng bị Sở tổng gọi tới hẹn đi nghe khúc rồi." Lương Triệt cẩn thận đặt chai rượu về lại chỗ cũ, đóng cửa kính lại, vừa cười hề hề thần bí vừa nói với Khương Nùng: "Nói là nghe khúc, nhưng thật ra là có chuyện quan trọng."

Khương Nùng nhìn vẻ mặt của anh ta, cảm thấy vẫn còn có câu sau.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lương Triệt cố ý ở trước mặt cô úp úp mở mở, dĩ nhiên sẽ không giữ được bí mật: "Thái thái, cô có thấy qua vết sẹo trên vai trái Phó tổng không?"

Còn phải hỏi sao?

Khương Nùng ngủ cùng giường cùng gối với Phó Thanh Hoài, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Cô mím môi không nói, Lương Triệt cười rồi nói tiếp: "Vết sẹo đó có chuyện xưa của nó, nhiều năm trước Phó tổng vì cứu một cô gái nhỏ chưa từng gặp mặt mà để lại, lúc đó nghiêm trọng đến mức cánh tay trái suýt chút nữa bị phế, còn để lại hậu di chứng, vào mấy ngày mưa thu sẽ đau nhức vô cùng."

"Hậu di chứng?" Trái tim Khương Nùng chợt căng thẳng.

“Đúng vậy, vì vậy mà mấy năm nay Phó tổng đều mất ngủ, rồi tạo thành thói quen uống rượu mạnh." Trọng điểm trong câu nói của Lương Triệt không phải là ở đây, anh ta thừa dịp biệt thự không có ai, liền lặng lẽ nói cho Khương Nùng:

"Cô gái được Phó tổng cứu trong cơn bão mười năm khó gặp lần đó tìm tới cửa rồi."

Ngón tay trắng nõn của Khương Nùng vẫn cầm quyển sách cổ bị ướt, mím môi hồi lâu, mới hỏi anh ta: "Có ý gì?"

Sao thái thái lại không hiểu ám hiệu của anh ta chứ!

Lương Triệt gấp gấp: "Nói văn vẻ là mời Phó tổng đi nghe khúc, nhưng thật ra là muốn báo ơn."

Khương Nùng cụp mắt nhìn xuống, hàng mi rợp bóng làm nổi bật vẻ mặt bình tĩnh của cô.

Lương Triệt sắp xé nát giẻ lau bàn tới nơi mà cô vẫn không hề có chút cảm giác nguy cơ.

Nhìn Khương Nùng đặt quyển sách cổ lên đầu tủ trong ánh nắng mặt trời nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng thoát ra khỏi hai cánh môi: "Đi chuẩn bị xe đi, tôi cũng muốn nhìn xem... Là vị nào tới báo ân."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi