TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Khương Nùng có cảm giác sợi dây đỏ trên cổ bị anh cắn lỏng, chiếc nhẫn tổ truyền đột nhiên tuột xuống, cô hoảng hồn, theo bản năng kêu lên một tiếng, thanh âm mềm mại gợi cảm như lượn lờ trong không khí.

“Rơi đi đâu rồi?” Phó Thanh Hoài cũng từ từ ngừng lại, ngón tay thon dài thuận thế trượt theo đường cong trên eo cô.

Hàng mi như cánh bướm của Khương Nùng do khẩn trương mà run rẩy, hai tay dán vào ngực anh, giọng nói đứt quãng: “Đừng.”

Lúc này trời đã tối, bên ngoài cửa sổ sát đất đã có người đốt đèn, ánh sáng mờ ảo xuyên qua tấm rèm cửa bằng nhung đen, phác họa những đường cong cơ bắp trên vai và cánh tay của Phó Thanh Hoài, tạo nên một cảm giác lạnh nhạt cấm dục đến bỏng mắt.

Nhưng chuyện mà anh làm lại không hề dính dáng đến hai chữ cấm dục.

Khương Nùng muốn đứng lên, mái tóc đen dài như vẩy mực xuống khắp người cô.

Nhưng cô dễ dàng bị Phó Thanh Hoài đè trở xuống, tiếng ma sát trên làn vải từ từ đi xuống dưới từng chút một:

“Suỵt, anh Ba tìm giúp em.”

Tìm chiếc nhẫn?

Khương Nùng khẩn trương siết chặt mấy ngón tay, váy bị cuốn lên trên đầu gối mảnh khảnh, cô muốn cắn môi để không phát ra tiếng, nhưng cổ họng nóng như lửa đốt, mỹ nhân âm dịu dàng uyển chuyển hoàn toàn thay đổi.

“Anh Ba.”

Đêm yên tĩnh lạ thường, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt.

Nhưng trong mơ hồ lại nghe thấy những tiếng nức nở, âm cuối kéo dài say lòng người.

“Ôi, không phải ở đây~~”

“Vậy ở đâu?”

“Anh Ba.”

“Gọi thêm một tiếng nữa nào.”

“Chiếc nhẫn~”

“Tìm được rồi——“

Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thanh Hoài men theo chiếc cổ trơn bóng của cô chậm rãi di chuyển lên trên, để lại hơi thở nóng bỏng dọc đường đi, sau đó rơi xuống môi cô, ngón tay tinh xảo như ngọc cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn, giơ lên cho cô nhìn rõ hơn, trong hoàn cảnh tối đen như mực, màu sắc của nó sáng bóng như vừa được ngâm qua nước.

Cổ họng Khương Nùng khô khốc, chỉ nằm trên ghế sofa không nhìn chiếc nhẫn cổ truyền.

Gò má cô còn dính mấy sợi tóc mềm mảnh, đuôi mắt đỏ hồng ướŧ áŧ, cô hoảng hốt đẩy Phó Thanh Hoài ra rồi chạy về phía phòng tắm, nhưng đầu gối mềm nhũn, vừa rồi cô giãy giụa, váy cũng bung ra, vừa đứng lên liền rơi xuống đất.

Phó Thanh Hoài vẫn lười biếng dựa vào ghế sofa, ngón tay thờ ơ đùa nghịch chiếc nhẫn, nhìn cô chăm chú hỏi: “Muốn anh Ba giúp em không?”

Khương Nùng hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó ôm váy bước đi trên đôi chân trần trắng như tuyết.

….

Mất bốn mươi phút để tắm rửa sạch sẽ, khi Khương Nùng trở lại phòng ngủ chính thì đèn đuốc sáng trưng, ghế sofa đã được dọn dẹp, không nhìn ra chút dấu vết nào lưu lại.

Cô đứng lại mấy giây, sau đó đi về phía giường lớn trong chiếc áo ngủ sa tanh màu trắng, dịu dàng nói với người đàn ông đang lật xem kinh Phật: “Cho em xem cánh tay anh.”

Những lúc Phó Thanh Hoài làm xằng làm bậy đều dùng cánh tay trái, không biết vết thương dưỡng mấy ngày nay có bị rách ra hay không.

Khương Nùng rất lo lắng, chủ động cởϊ áσ sơ mi của anh, ngón tay trắng nõn hơi lạnh vừa chạm vào liền nghe thấy anh mở miệng trêu chọc: “Sao em lại như vậy, vừa tắm xong lại muốn?”

Cô hơi khựng lại, nhưng cũng không bị ảnh hưởng, áo sơ mi bị mở bung ra, những đường cong cơ bắp gợi cảm trên l*иg ngực sạch sẽ lộ ra, cũng may vết thương không bị thấm máu, nếu không sẽ thật sự uổng công dưỡng thương mấy ngày nay. Nhưng Phó Thanh Hoài lại không chút để ý, nhìn chăm chăm vào gò má nõn nà vừa tắm xong của cô, trầm giọng nói: “Cánh tay này của anh Ba, sau này cũng không có nhiều chỗ để dùng lắm, nhưng để lấy lòng Phó thái thái thì vẫn có thể dùng được.”

Thế nào cũng phải trêu chọc cho người ta đỏ mặt tía tai mới chịu bỏ qua, trước kia Khương Nùng cảm thấy anh là một người nguy hiểm thần bí lại khiêm tốn, một sự tồn tại cao cao tại thượng mà phàm nhân chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên.

Ai ngờ sau khi trở thành người bên gối, Phó Thanh Hoài dần bộc lộ những mặt khác trái với tính khí kiêu ngạo ở bên ngoài, là những hứng thú vô cùng tà ác.

Trong lòng cô biết nhưng không nói ra, chỉ ngậm miệng rồi lẳng lặng cài khuy áo của anh lại.

Ngay sau đó, biết trước Phó Thanh Hoài sẽ mở miệng nói chuyện, liền kéo gối đầu ấn vào mặt anh, để tránh cho mình bị sắc đẹp mê hoặc.

…..

Ở Phó gia dưỡng thương một thời gian, tầm nhìn vì bị màu đỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Khương Nùng cũng hồi phục, nhìn cái gì cũng đã trở lại bình thường.

Cô cũng không phải không bước chân ra khỏi nhà, hôm sau liền cầm lấy thϊếp mời đến tham dự một buổi đấu giá đồ cổ thay Phó Thanh Hoài, thật ra anh sợ cô ở nhà cũ buồn chán, cố ý để cô ra ngoài hóng mát.

Nếu nhìn trúng bất kỳ món đồ sưu tầm nào, cứ mua về nhà là được. Buổi đấu giá không mở cửa đại chúng, người có thể đến đều là những người có tiếng tăm trong giới, Khương Nùng gặp lại Tô Hà cũng trong bữa tiệc dành cho khách quý, chỗ ngồi của hai người cũng tình cờ được sắp xếp rất gần nhau, và không có ai ngồi ở giữa.......

Khương Nùng vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tô Hà mặc một chiếc váy dạ hội dát vàng, là màu sắc mà cô rất yêu thích, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng rực rỡ xuống bờ vai mảnh khảnh của cô, khiến cả người cô như phát sáng.

Tháp tùng bên cạnh là một người đàn ông mặt tây trang đeo kính không ngừng lấy lòng Tô Hà, nhưng vẻ mặt Tô Hà lại rất lạnh lùng, sau đó cũng chú ý tới Khương Nùng ở bên này, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại một giây rồi nhanh chóng dời đi.

Sau đó buổi đấu giá bắt đầu.

Cùng đi với Khương Nùng là Diêm Ninh mặt lạnh, nếu đổi lại là Lương Triệt lạc quan thì còn có thể trò chuyện dăm ba câu, cho nên cả buổi đấu giá, cô chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế trong chiếc váy màu sương dài đến mắt cá chân, nói rất ít, hầu như không hề đấu giá.

Mãi cho đến khi đấu giá tác phẩm cuối cùng, là bức danh họa tuyệt thế của một bậc thầy nổi tiếng, mới dẫn tới sự chú ý của vài nhân vật lớn.

Có người thì thầm nói: “Vị kia là?

Là ai không biết, nhưng cô ấy đang ngồi chỗ dành riêng cho Phó gia, vị thư ký ở bên cạnh trông quen mắt hơn.

So với Lương Triệt luôn bị gọi đùa là thái giám tổng quản, thích nhất là đi theo Phó Thanh Hoài một bước không rời, phần lớn thời gian Diêm Ninh đều ở bên ngoài làm việc, cũng chính vì vậy mà một vài ông chủ lớn có địa vị cao quý đều có ấn tượng với anh ta.

Có thể sai khiến anh ta, phàm là người có tư duy đều đoán ra được, cũng biết thân phận của Khương Nùng không thể coi thường.

Vì vậy hầu như những người có mặt ở đó đều ném cho cô ánh mắt đầy thiện ý, thậm chí còn có ý muốn kết giao, khi buổi đấu giá kết thúc có một số người còn chủ động đưa danh thϊếp cá nhân đến.

Khương Nùng tiếp người và nhận vật đều rất hòa nhã, không làm mất lòng ai, chỉ đơn thuần mà nhận.

Cho đến khi ngón tay đeo viên kim cương màu hồng ký tên xong, khi định thần lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Hà đâu nữa, không biết cô đã rời đi từ lúc nào, ngoại trừ tên và số trên chiếc ghế màu đỏ, thì không để lại một thứ gì.

…..

Đi ra khỏi công quán số 9 của hội đấu giá, xe vẫn còn chưa tới.

Khương Nùng đứng trên bậc tam cấp tránh gió, những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo lại chiếc áo choàng đen không tay trên bả vai, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện Tô Hà tới Lịch Thành, đến khi điện thoại trong túi xách bỗng nhiên vang lên, đánh tan suy nghĩ trong đầu cô, cô lấy ra cầm lên nhìn.

Là điện thoại của bệnh viện.

Khương Nùng bây giờ không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ tin tức đến từ bệnh viện.

Cô trượt mở màn hình lạnh như băng, ánh đèn chiếu xuống hàng mi cong đang rủ xuống của cô, áp điện thoại lên tai rồi nín thở lắng nghe một lúc.

Bên phía bệnh viện báo Quý Như Trác đã mất tích.

Nửa giờ sau.

Đầu tiên Khương Nùng bảo Diêm Ninh nhanh chóng đưa cô đến hội sở Tàng Nguyệt để tìm người, kết quả chỉ uổng công.

Sau đó lại chạy đến căn hộ quý như Trác đang ở, nhấn chuông rất lâu nhưng không có người ra mở cửa, nhìn lớp bụi bám trên ổ khóa lạnh lẽo màu xám đậm, Diêm Ninh ở bên cạnh nhắc nhở cô: “Thái thái, anh ấy không về đây.”

Khương Nùng đạp đôi giày cao gót lên sàn đá cẩm thạch hoa lệ lạnh lẽo, cầm điện thoại di động gọi cho bệnh viện trước, sau đó liên tục gọi vào số máy của Quý Như Trác, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới Lộ Ương, trái tim như bị thứ gì đó kéo xuống, nặng trĩu, run giọng hỏi Diêm Ninh có bao nhiêu tòa nhà cao nhất ở Lịch Thành.

Cho đến khi Lâm Việt Châu kịp thời gọi tới báo cho cô biết: “Có tin của Như Trác rồi, cậu ấy an toàn.”

Khương Nùng bị dọa đến không còn hồn vía, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau khi hỏi địa chỉ liền vội vàng chạy tới.

Quý Như Trác đi ra khỏi bệnh viện cũng không giống như mọi người tưởng tượng là nhảy lầu tự sát, anh cũng không đi đâu cả.

Mà đến nhà tang lễ——

Cơ thể của anh đã trải qua phẫu thuật, nên không thể ngụy trang che giấu bệnh tật một cách hoàn mỹ như trước đây, áo khoác trên người anh được cài lại, diện mạo như trúc như ngọc bây giờ gầy gò tái nhợt, ngay cả nhân viên nhà tang lễ nhìn thấy cũng biết anh tới đây để làm gì.

Quý Như Trác tới để chọn hũ tro cốt cho mình, khi Khương Nùng lững thững đi tới, anh đã tùy tiện chọn được mấy cái, tương đối thuận mắt là một cái làm từ gỗ lim tơ vàng.

Bước vào trong phòng, Khương Nùng nhìn thấy anh đang tựa người vào quầy thủy tinh, liền cố gắng nén nước mắt vào trong.

Hít một hơi thật sâu, cố hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra rồi mới bước tới, mở miệng chủ động nói: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc mua hũ tro cốt.”

Quý Như Trác nghe tiếng liền quay đầu lại, giọng nói thoát ra khỏi đôi môi mỏng cũng trơn tru êm ái, rõ ràng là để khiến cô cảm thấy thoải mái hơn: “So sánh chất lượng trước khi mua, thừa dịp còn có thể tự do đi lại, anh muốn tận mắt nhìn thấy.”

“Chất lượng ở đây không tốt.” Khương Nùng muốn khuyên anh đi, nên nhẹ giọng nói: “Chúng ta dùng đồ cổ.”

Quý Như Trác mỉm cười nhìn cô nói: “Mấy lời này của em may mà không bị người phụ trách nhà tang lễ nghe thấy đấy.”

Khương Nùng mím môi nói: “Đi thôi.”

Chỗ này quá lạnh, cho dù đầu xuân tiết trời đã trở nên ấm áp, nhưng vừa bước vào đây cô đã cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh.

Cũng may Quý Như Trác không định ở lại lâu, lúc gần đi, ngón tay gầy gò của anh chỉ vào mấy hũ tro cốt mình đã chọn bên trong tủ kính, bảo nhân viên công tác rảnh rỗi thì giữ chúng lại cho anh.

Khương Nùng nghe vậy thì bất lực, quay đầu nhẹ giọng căn dặn Diêm Ninh: “Mua hết mấy cái đó rồi mang chúng đi đốt đi.”

Mấy lời này không để cho Quý Như Trác nghe thấy, anh đã ngồi vào trong xe, có lẽ cũng biết nếu anh dám tùy hứng thêm nữa, sẽ thật sự đυ.ng đến ranh giới cuối cùng của Khương Nùng, nên dọc đường đi cũng rất an phận, quay mặt ra ngoài nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp một hồi lâu, thấy xe sắp đến bệnh viện tư nhân, mới chủ động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ gì.

“Nùng Nùng.”

Khương Nùng ngồi bên cạnh, ngay cả hàng mi cong cũng chẳng buồn nâng lên, không muốn nói chuyện với anh.

Quý Như Trác cũng chỉ có thể tự biên tự diễn, tiếp tục nói: “Anh đã viết xong di thư, tài sản đứng tên cũng đã quyên góp, đừng mua hũ tro cốt quá đắt tiền, sau khi thiêu cũng chỉ trang trí một hai ngày, làm xong tang lễ cũng rải anh xuống biển thôi….”

Mặc dù anh rất phối hợp trị liệu, nhưng bản thân cũng biết căn bệnh này không phải chỉ mấy viên thuốc là có thể khỏi hẳn.

Anh cũng muốn sống lâu hơn, tốt nhất là có thể nhìn thấy Khương Nùng hạnh phúc lâu hơn một chút, nhưng anh cũng không muốn ích kỷ như vậy, cứ phí sức bám víu vào cuộc sống này, nhưng lại giày vò tâm trạng của Khương Nùng. Mỗi ngày cô đều sợ hãi đột nhiên nhận được tin xấu từ bệnh viện.

Quý Như Trác nhìn việc rất thông suốt, lăn lộn trong giới cổ vật, mỗi lần giám định đồ cổ chính là đặt cược toàn bộ tài sản.

Không cẩn thận một chút, có thể trả giá đến khuynh gia bại sản.

Cho nên còn có cái gì nhìn không thông nữa, mạng này cũng coi như đã bỏ đi rồi, tội gì phải hành hạ người bên cạnh thêm nữa.

Đôi mắt Khương Nùng đỏ ửng, nhưng vẫn nhìn về phía trước, không thèm nhìn anh: “Tô Hà từ Lạc Thành tới.”

Câu nói này thật sự khiến cho Quý Như Trác im bặt, chờ đến khi trở về bệnh viện, thì cơn đau âm ỉ trong l*иg ngực đã không thể khống chế được, gương mặt tái nhợt, không đợi y tá chạy tới, anh đã móc một viên thuốc màu trắng từ trong túi ra.

Thậm chí không cần nước, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, vị đắng lập tức tràn ngập trong vòm miệng, anh liền mỉm cười với Khương Nùng.

Đáng tiếc Khương Nùng từ chối nụ cười lấy lòng của anh, sắc mặt lạnh lùng nói: “Lên giường nằm đi, bác sĩ sẽ tới kiểm tra toàn thân cho anh một lần.”

Quý Như Trác không dám chọc cô, chỉ có thể bị ép buộc cởϊ áσ khoác, ngay cả điện thoại di động cũng bị tịch thu.

Khương Nùng ra ngoài dặn dò y tá trưởng, còn có ý định thuê thêm hai người y tá, giọng nói truyền vào phòng rất rõ ràng từ bên kia cánh cửa khép hờ, Quý Như Trác tựa đầu vào gối, nằm trên giường bệnh chậm rãi lắng nghe.

Không biết qua mười phút hay nửa tiếng.

Bên ngoài không còn âm thanh gì, giống như bị ngắt hẳn.

Sự xuất hiện bất ngờ của Tô Hà trong bộ váy dạ phục mạ vàng, đã khiến đôi mắt đen nhánh thanh thấu của Khương Nùng sững sờ, ngay cả y bác sĩ bên cạnh cũng nhận ra bầu không khí thay đổi, tự giác ngừng nói.

Rõ ràng Tô Hà đã biết được điều gì đó, ra khỏi thang máy liền đi thẳng tới chỗ này.

Cô đi rất nhanh, trên đường đi hình như đã khóc, lớp trang điểm dày đậm trên mặt đã phai đi một nữa, hai mắt đỏ bừng.

Gần như chỉ nhìn một cái, cùng với việc Khương Nùng đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim vốn như tro tàn chưa kịp bùng cháy trở lại của Tô Hà liền rơi thẳng xuống địa ngục, cô bỗng dưng dừng bước, dùng hết sức cũng không thể tiến lên.

Khương Nùng bảo bác sĩ đi trước, rồi mới đi về phía Tô Hà, hàng mi hơi rủ xuống: “Qua bên cạnh nói chuyện đi.”

Tô Hà không nhúc nhích, một lúc sau mới như một con rối không có linh hồn đi theo Khương Nùng đến khu vực hút thuốc, nơi này không có ai, ngoại trừ vài vết khói trên tường giống như bị người ta hung hăng ấn vào.

Yên tĩnh hồi lâu.

Khương Nùng mở miệng trước, hỏi Tô Hà: “Làm sao cô biết?”

Giày cao gót dưới chân Tô Hà tựa như bị gãy, cô đứng không vững nên ngồi xuống chiếc ghế dài màu xanh lá cây bên cạnh: “Lâm Việt Châu lỡ miệng nói ra—-“

Rõ ràng Lâm Việt Châu thấy Khương Nùng không quản được Quý Như Trác, nên có lòng riêng muốn tìm thêm một cứu binh.

Đúng lúc Tô Hà vẫn chưa rời khỏi Lịch Thành, anh ta liền lợi dụng cơ hội, giả vờ vô tình để lộ ra tin tức Tàng Nguyệt không có ông chủ tiểu Quý trông coi, đợi cô tới hỏi, đến lúc đó tiết lộ một số tin tức về căn bệnh ung thư của Quý Như Trác là được.

Khương Nùng nghe xong thì trầm mặc, nhìn gương mặt vốn sáng rỡ của Tô Hà như chết lặng, ngập ngừng nói: “Như Trác, anh ấy…”

Nhưng cô không nói tiếp được nữa, không biết nên khuyên nhủ như thế nào để Tô Hà buông tay.

Tô Hà cũng biết suy nghĩ trong lòng cô, cố gắng đè xuống cảm xúc ngột ngạt trong lòng ngực, hít một hơi rồi nói: “Nếu anh ấy không yêu tôi, tôi nhận, sau này có chết già cũng không lui tới, nhưng anh ấy cứ như vậy một mình chờ chết… định ném tình yêu mấy năm qua của tôi cho chó ăn sao?”

Đôi mắt Khương Nùng nhuộm đỏ, cổ họng nghẹn ngào nhắc nhở cô một sự thật không cách nào trốn tránh: “Như Trác không còn được mấy năm.”

Tô Hà dùng sức lau nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng hoàn toàn nhòe đi: “Khương Nùng, các người không cần lo cho anh ấy, để tôi phụ trách—-Đây là Quý Như Trác nợ tôi, cho dù anh ấy không sống được mấy năm nữa, thì cũng nên trả hết nợ rồi mới xuống địa ngục.”

Dứt lời, liền có một người đàn ông cao gầy đi tới khu vực hút thuốc tìm yên tĩnh.

Kết quả bị Tô Hà cường thế trừng mắt nhìn liền quay trở lại, hôm nay cô gặp thần gϊếŧ thần, ai tới khuyên cũng đều vô ích, quay qua nói với Khương Nùng sắc mặt cũng tái nhợt như mình: “Các người từng người một, đừng cảm thấy như vậy sẽ cô phụ thanh xuân tươi đẹp của tôi, cảm thấy tôi bầu bạn với một người sắp chết là làm chậm trễ tôi, tôi mà thua thiệt sao? Đó là Quý Như Trác đó.”

Là Quý Như Trác, người sinh ra đã là mỹ nhân khiến người ta quên đi phàm tục, dùng sự chính trực để nổi tiếng trong giới giám định đồ cổ.

“Có thể bá chiếm thời gian cuối cùng trong quãng đời còn lại của anh ấy, chỉ dùng thanh xuân để đổi thôi mà, đây là giao dịch đáng giá nhất trong cuộc đời tôi.”

“Khương Nùng, cô để tôi ở bên cạnh anh ấy đi, anh ấy chết rồi… tôi sẽ yên tâm quay về nhà lập gia đình, ngày hôm sau liền để kiệu tám người khiêng nở mày nở mặt gả ra ngoài.”

Mỗi câu mỗi chữ của Tô Hà giống như đang rỉ máu, từng giọt từng giọt nện vào trái tim Khương Nùng.

Cô không có cách nào cự tuyệt, nước mắt đọng trên hàng mi cong của cô từ từ rơi xuống.

*

Trong vòng nửa giờ, hai người đã ngầm đạt thành một nhận thức chung.

Khương Nùng bàn giao tình hình phẫu thuật và mọi việc tiếp theo ở bệnh viện cho Tô Hà, sắc trời đã tối mà cô vẫn chưa đi, mang cho Tô Hà một ly nước nóng, muốn chờ cô lấy lại bình tĩnh.

Tô Hà uống xong, đồng thời cũng gọi y tá tới tim cho mình một mũi thuốc an thần.

Cô tự ý thức điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình, bất kể Quý Như Trác có nói những lời độc ác làm tổn thương mình, cô cũng sẽ không mất bình tĩnh.

Hơn tám giờ ba mươi phút.

Tô Hà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không trang điểm lại, dùng khăn giấy lau đi vết nước trong suốt trên mặt mình rồi mới xoay người nói với Khương Nùng: “Cô về đi, nơi này có tôi rồi.”

Khương Nùng gật đầu, đúng lúc bên phía nhà cũ cũng gọi điện đến hỏi cô khi nào về nhà.

Cô nhẹ giọng dặn dò thêm vài câu, rồi mới cầm túi xách lên, cũng không vào phòng bệnh tạm biệt Quý Như Trác, cô và Diêm Ninh vừa rời khỏi, hành lang lạnh lẽo của bệnh viện liền xuất hiện rất nhiều vệ sĩ canh giữ.

Tô Hà bao vây cả tầng lầu, vận dụng quyền thế của Tô gia, hoàn toàn cắt đứt khả năng Quý Như Trác lẻn ra khỏi bệnh viện như hôm nay thêm lần nữa, đôi môi vẫn chưa chùi sạch son hơi trắng bên dưới ánh đèn, cô ra lệnh cho vệ sĩ trưởng: “Y tá cũng đổi hết thành đàn ông cho tôi, phụ nữ rất dễ bị lừa bởi khuôn mặt của anh ấy—-“

Tô Hà ngăn chặn hết mọi khả năng, sau đó đạp lên đôi giày cao gót đi về phía phòng bệnh chỉ có duy nhất một bệnh nhân.

Từ trước đến nay cô không có thói quen gõ cửa, lúc đẩy cửa đi vào.

Quý Như Trác đang nằm trên giường bệnh đọc sách y học, cũng nhận ra đã đổi người, chẳng qua khi nhìn thấy người tới là Tô Hà, thì gương mặt gầy gò góc cạnh vẫn kinh ngạc mấy giây, sau đó cẩn thận quan sát cô, nhiều ngày không gặp, cô vẫn thích mặc những màu sắc rực rỡ chói mắt, chẳng qua gương mặt hơi gầy, cằm cũng nhọn hơn.

Anh không lên tiếng, Tô Hà cũng không nói chuyện, mang thuốc uống trước khi ngủ đặt lên tủ đầu giường, kèm theo một ly sữa tươi còn nóng hổi.

Đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt ôn hòa của Quý Như Trác, nhìn cho thỏa lòng rồi mới mím môi nói rõ ràng từng chữ: “Thời gian phẫu thuật tiếp theo sớm hơn ba ngày, em quyết định rồi.”

Không đợi anh cự tuyệt.

Tô Hà cũng không muốn nghe những lời không thích nghe, dứt khoát cướp lời, mang theo chút lạnh lùng: “Quý Như Trác, em không quan tâm phải phẫu thuật bao nhiêu ca mới có thể cứu sống anh, tối nay em nói thẳng, chỉ cần bác sĩ không tuyên bố anh chết, coi như có tiêu hết toàn bộ gia sản của Tô gia, cho dù phải dựa vào máy móc, em cũng muốn anh còn sống, hiểu ý em chứ?”

Từ trước tới nay, Tô Hà là một người bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu đuối, nói thì hay như vậy, nhưng lại không chịu nổi một ánh mắt nhẹ nhàng của Quý Như Trác.

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh hồi lâu.

Quý Như Trác nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, mới mỉm cười, đặt quyển sách y học mà anh đã xem muốn nát lên đầu gối: “Thật đáng tiếc, lại làm em thương tâm nữa rồi.”

Tô Hà thu hồi khí thế đại náo bệnh viện, quay lưng lại rồi len lén lau nước mắt, không nhìn anh mà chỉ nghẹn ngào nói:

“Chữa bệnh cho tốt đi, cũng không phải lần đầu tiên.”

Quý Như Trác cười nhưng trong đôi mắt giá trị ngàn vàng lại không hề có ý cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi