TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Phó Cẩm Uyên giấu viên kẹo sữa Thỏ Trắng bị đè bẹp suốt cả chặng đường dài, cuối cùng là giấu đem về cho ba.

Đến khi về tới nhà, thằng bé còn muốn gây bất ngờ thế là vội vàng nhảy khỏi khuỷu tay của Phó Thanh Hoài, Lương Triệt ở bên cạnh trông thấy thì nhắc nhở: "Cậu chủ nhỏ, đừng để rơi tã giấy."

Phó Cẩm Uyên xách quần, sau đó lật tìm cái vali trẻ em có dán hình con chó vàng hoạt hình trong đống hành lý.

Khương Nùng đã dày công bố trí lại căn chung cư một lượt, trên sàn nhà trải một chiếc thảm lông thật dày, bước lên vô cùng mềm mại. Bên ngoài cửa sổ ánh lên sắc tuyết, trong phòng có hệ thống sưởi ấm đang bật ở nhiệt độ thích hợp. Phó Cẩm Uyên kéo cái vali tới trước mặt cô.

Khương Nùng vừa cởi chiếc áo khoác trắng bằng lông dê, trên người mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, cô ngồi xuống, cố gắng dùng tư thế nhìn thẳng để giao lưu với thằng bé: "Có chuyện gì thế con?"

Bàn tay nhỏ nhắn của Phó Cầm Uyên sờ lần một lúc, nó tìm được khóa kéo của vali, roẹt một cái kéo mở nó ra.

Đừng trông thằng bé nhỏ xíu như vậy chứ sức lực không nhỏ tẹo nào, nó đưa cho Khương Nùng: "Cho mẹ nè."

Đôi mắt với hàng mi cong vút của Khương Nùng thoáng nhìn xuống, tầm nhìn đặt lên chiếc vali chất đầy tiền giấy đỏ đỏ mất vài giây, sau đó cô lại ngẩng lên nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Phó Cẩm Uyên: "Con đi cướp kho bạc của nhà họ Thẩm à?"

"Cậu xinh đẹp cho con ạ."

Phó Cẩm Uyên lấy một tờ đặt vào bàn tay trắng nõn của Khương Nùng, nói rành rọt từng chữ: "Có tiền rồi, mẹ không cần vất vả làm việc kiếm tiền mua sữa bột cho con với anh trai nữa."

Chưa hết, thằng bé còn nói thêm: "Con không uống nhiều đâu, dễ nuôi lắm."

Khương Nùng không nhịn được ôm lấy cơ thể bé nhỏ của con trai vào lòng, lồ ng ngực như bị thứ gì bất ngờ đụng phải, cảm giác ấm áp kia cũng rung lên theo nhịp đập của trái tim, chầm chậm chảy xuôi theo mạch máu trong cơ thể, cảm giác mà không thứ tình cảm nào có thể thay thế.

Cô cúi đầu, đặt nụ hôn lên trán Phó Cẩm Uyên, vén những lọn tóc hơi xoăn đang rủ trước trán thằng bé.

Vẻ ngoài đáng yêu của Phó Cẩm Uyên mang chút gì đó kiêu ngạo lạnh lùng, có điều thằng bé đã để ý tới ai thì đều biểu hiện rõ ra ngoài.

Nó biết Khương Nùng là mẹ mình, bình thường sẽ để cô chạm vào, nếu đổi thành người phụ nữ khác, đừng nói hôn mặt, ngay cả chạm vào đầu ngón tay nó cũng không được.

Cái bệnh sạch sẽ này hoàn toàn di truyền từ Phó Thanh Hoài, thằng bé cũng chẳng thích ngắm nhìn các chị xinh đẹp.

Để tránh việc bị vuốt v e, Phó Cẩm Uyên chưa bao giờ theo Khương Nùng tới đài phát thanh - truyền hình chơi, thằng bé khác với nhóc Đậu. Nhóc Đậu là kiểu hễ gặp ai thì đôi mắt long lanh nước giống mẹ sẽ tràn ngập ý cười, lễ phép mỉm cười với người nọ.

Phó Cẩm Uyên thích liếc nhìn người khác, dùng tư thế kiêu ngạo bễ nghễ nhìn chúng sinh, cứ như không để ai vào mắt.

Thằng bé rất thích đi theo ba mình, nguyên nhân không có gì đặc biệt, chỉ là như vậy thì không người phụ nữ nào dám tùy tiện chạm vào nó.

Tuyết đầu mùa ở thành phố Tứ rơi những ba ngày, thời tiết giảm xuống âm độ, cũng vì thế mà nhóc Đậu đáng thương bị sốt nhẹ một trận.

Phó Thanh Hoài lại không thể ở nhà chăm sóc, thế là dẫn hai cậu con trai theo bên mình. Anh còn đặc biệt mở một phòng trà liền với phòng riêng ở câu lạc bộ bàn chuyện làm ăn để các con chơi trong đó.

Nhóc Đậu đội chiếc mũ đuôi thỏ giống với em trai, lộ ra phần trán đang dán miếng hạ sốt. Cậu bé vùi mình ở ghế sô pha, trên người quấn chiếc thảm bằng bông, đầu ngón tay nho nhỏ thỉnh thoảng lướt trên Ipad để tìm bộ phim hoạt hình mà cậu muốn xem.

Bên cạnh còn để một bình sữa đang bốc khói nghi ngút và mấy miếng quy nhỏ đã có dấu răng.

Phó Cẩm Uyên không chen chúc trên sô pha với anh trai, thằng bé ngồi trên thảm, đưa bình sữa của mình cho nhóc Đậu: "Anh uống không?"

Nhóc Đậu không muốn ăn uống gì, trong miệng cứ nhạt nhạt. Lúc nói chuyện, âm thanh non nớt còn mang theo một chút mềm mại: "Anh muốn ăn kem cơ."

Phó Cẩm Uyên đáp: "Anh à, mẹ không cho ăn kem đâu." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đôi mắt như làn nước mùa thu của nhóc Đậu tràn đầy vẻ thất vọng: "Anh muốn ăn."

Gương mặt Phó Cẩm Uyên lộ vẻ nghiêm túc suy nghĩ, thằng bé lấy núm ti cao su trong túi nhét vào miệng nhóc Đậu: "Thôi được, vị dâu tây được không? Em lén đi mua cho anh, không được để ba biết đâu nhé... Buổi tối ba lại mách mẹ cho coi."

Bình thường, chỉ khi nói chuyện với nhóc Đậu thì Phó Cẩm Uyên mới chịu nói một hơi nhiều như thế.

Nhóc Đậu cũng ngẫm nghĩ một lát, ngậm núm ti cao su, ú ớ hỏi lại: "Vị dâu cũng được, Chiêu Muội, em có tiền không?"

"Có." Phó Cẩm Uyên móc một tờ một trăm từ trong túi ra, lúc cười, đuôi mắt thằng bé hơi nhếch lên: "Cậu xinh đẹp cho em rất nhiều tiền để dành, em nộp một phần cho mẹ, còn lại để trong hộp rồi."

Từ nhỏ thằng bé đã biết dành dụm cho tương lai, đúng là trời sinh đã phù hợp với việc kinh doanh.

Nhóc Đậu cũng được nuôi ở nhà họ Thẩm một khoảng thời gian nhưng lại chẳng được người cậu xinh đẹp cho tiền riêng.

Có điều tính cách dịu dàng của cậu bé được di truyền từ Khương Nùng, không hề sinh lòng ghen tị với cậu em trai nhỏ tuổi được cưng chiều hơn, đã thế còn lên tiếng nhắc nhở: "Ra ngoài đừng để bị lạc nhé, nếu như em bị người xấu bắt cóc, mẹ sẽ khóc rất đau lòng đấy."

Phó Cẩm Uyên gật đầu, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bình sữa, lắc lư đỡ ghế sô pha để đứng dậy.

Từ nhỏ Phó Cẩm Uyên đã có trí nhớ rất tốt, điểm này giống với nhóc Đậu. Sau khi bước ra khỏi phòng, thằng bé không sợ hãi mà đưa mắt nhìn trái ngó phải khắp hành lang xa hoa, bốn phía đều là những bức tường thật cao. Nó nhớ mình đi tới từ phía treo bức tranh sơn dầu, thế là vươn đôi chân ngắn ngủn của mình ra, đi về bên trái, chẳng mấy chốc đã tìm thấy thang máy.

Phó Cẩm Uyên bước vào, bên trong thang máy rộng rãi có chuẩn bị sô pha cho khách ngồi.

Thằng bé dùng hết sức bình sinh để trèo lên sô pha, ấn nút xuống tầng, thang máy chầm chậm đi xuống, lúc gần tới nơi thì dừng lại.

Một cô gái trẻ tuổi mặc váy bó ngắn màu champagne bước vào thang máy, cô ta đang gọi điện thoại, cũng không để ý là thang máy đang đi xuống, cứ thế dựa vào bức tường nhẵn bóng rồi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia mà chẳng e dè chút nào: "Em theo giám đốc Chân đến câu lạc bộ rồi, sếp lớn nhà họ Phó kia chắc chắn sẽ nhìn trúng em thôi. Anh ta đã kết hôn mấy năm, có khi chán ngấy vợ mình từ lâu rồi, cho dù Khương Nùng có xinh như tiên trên trời thì đã sao, em cũng đâu có kém cạnh."

Cô ta nhìn gương mặt được trang điểm khéo léo trong gương, cười rất tự tin: "Chẳng qua Khương Nùng dựa vào việc sinh được hai thằng con trai để giữ vững địa vị thôi, đàn ông có tiền có thế thời nay ai mà chẳng bao nuôi vài cô bên ngoài? Em không khinh địch."

Trong điện thoại, người quản lý lại dặn dò: "Nhĩ Lộ, cô ta còn có nhà họ Thẩm chống lưng, không thể coi thường."

Triệu Nhĩ Lộ là nữ diễn viên mới phất lên trong giới giải trí, cô ta vốn xuất thân con nhà quyền quý ở thành phố Tứ, sau khi vào giới thì bất kể chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Gần đây ông chủ của công ty có dự án hợp tác với Phó Thị, thế là đưa cô ta đi tham dự buổi tiệc rượu của các ông lớn.

Ngay ánh mắt đầu tiên, cô ta đã nhìn trúng Phó Thanh Hoài ngồi ở bàn khách quý, cứ thế nhung nhớ không thôi, mấy lần nhờ vả công ty mới có được cơ hội tới đây.

Từ nhỏ, Triệu Nhĩ Lộ đã chứng kiến ba mình đổi những ba đời vợ, tất cả đều cưới hỏi đàng hoàng. Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào chỉ chung thủy với một người phụ nữ nên cũng không quan tâm Phó Thanh Hoài đã có gia đình: "Sớm muộn gì Khương Nùng cũng sẽ bị thay thế, chẳng qua em chỉ ngồi vào vị trí ấy sớm hơn thôi."

Người quản lý nghe thế, cứ cảm thấy Triệu Nhĩ Lộ sẽ gặp họa bởi cái miệng của mình.

Cô ta nói chuyện không biết kiêng dè, chẳng sợ bất kỳ ai, thậm chí lúc nhìn thấy trong thang máy có một bé trai thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô ta nói với đầu dây bên kia: "Chị này, nếu trong hai đứa con trai của cô ta mà một đứa xảy ra chuyện... Vậy cuộc hôn nhân này sẽ tan vỡ nhỉ?"

"Nhĩ Lộ, đừng có làm càn."

Triệu Nhĩ Lộ cười: "Nói bừa thôi, dù sao bọn trẻ con bất cẩn rơi vào hồ cá rồi chết đuối là chuyện rất bình thường mà."

"Ding!"

Đã tới tầng một câu lạc bộ, Triệu Nhĩ Lộ đi trên đôi cao gót, thướt tha bước ra ngoài. Một lúc sau cô ta mới nhận ra thang máy đi xuống, thế là đành vào lại, đúng lúc lướt qua bé trai ở trong thang máy.

Triệu Nhĩ Lộ bị thẳng bé liếc nhìn, cô ta hơi khựng lại, sau đó cảm thấy gáy mình lành lạnh.

-

Trong phòng riêng, những chiếc đèn trang trí rườm rà lấp lóe ánh sáng chói mắt.

Chân Mạnh Quân biết vị nhà họ Phó này đã nhiều năm không uống rượu, cố ý bảo phục vụ đổi thành trà xanh. Chỉ là có một vài mối làm ăn, không uống rượu thì cả hai bên đều rất tỉnh táo, khó mà bàn bạc được.

Ông ta nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay vài lần, câu được câu không trò chuyện với người ngồi bên cạnh, chốc chốc lại đưa mắt về trị trí ngồi trung tâm.

Phó Thanh Hoài rất kiệm lời, trên chiếc mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng có dây đeo, đôi đồng tử đằng sau tấm kính mang màu rất nhạt dưới ánh sáng của chùm đèn. Anh nhấp một ngụm trà, qua chừng mười phút lại đặt chén xuống, lên tiếng dặn dò thư ký đứng cạnh sang phòng trà kế bên xem tình hình.

Mới đầu Chân Mạnh Quân còn tưởng phòng trà bên cạnh là kim ốc tàng kiều, trong lòng không giấu nổi tò mò thế là hỏi người ngồi kế.

"Không phải kim ốc tàng kiều đâu." Có người giải đáp thắc mắc cho ông ta: "Là con trai của tổng giám đốc Phó đang bị ốm, ngồi trong phòng trà nghỉ ngơi."

Dẫn theo con trai đến cơ à.

Chân Mạnh Quân vô thức cảm thấy hi vọng tan thành mây khói, e là tối nay Triệu Nhĩ Lộ không lọt nổi vào mắt sếp lớn này rồi.

Đợi một lúc lâu, ông ta vẫn chưa thấy Triệu Nhĩ Lộ xuất hiện.

Ngay lúc Chân Mạnh Quân định gọi điện hỏi thử, người thư ký vừa ra ngoài đã nhanh chóng trở lại, cúi người nói nhỏ bên tai Phó Thanh Hoài: "Cậu chủ lớn đang ở trong phòng trà xem phim hoạt hình, còn cậu chủ nhỏ..."

Vẻ mặt thư ký hơi khó xử, dừng một lúc mới nói tiếp: "Đang nghịch nước."

Vị phó giám đốc họ Tưởng ngồi cạnh bật cười: "Trẻ con đều thích nghịch nước cả."

Gương mặt thư ký lộ vẻ xấu hổ.

Ngón tay trắng lạnh của Phó Thanh Hoài ung dung gõ lên mép bàn, khói trắng vấn vít bay lên từ lư hương bên cạnh càng làm nổi bật gương mặt khôi ngô trầm tĩnh của anh. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía thư ký.

Thư ký đáp: "Trong sân của câu lạc bộ có một cái hồ phun nước dùng để nuôi cá, cậu chủ nhỏ ra lệnh ông chủ sai người... ném một cô gái vào đó."

Nhóc con vẫn đang quấn tã mà tính tình hung hăng phết.

Thư ký cũng không rõ cô gái kia chọc gì đến ông trời con, chuyện này làm ầm lên thì không nhỏ tí nào, bị ấn vào hồ phun nước ngay trước đám đông, xung quanh có bao nhiêu người vây xem rồi chụp ảnh, bộ mặt nghệ sĩ của Triệu Nhĩ Lộ coi như đi tong.

Lớp trang điểm trên mặt cô ta trôi sạch, miệng thì sặc nước, ho sù sụ tới mức khàn cả giọng: "Mấy người nghe lời một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, điên rồi hả!"

Bình thường câu lạc bộ này đều tiếp đãi khách quý thuộc vòng tròn quan hệ lợi ích tại Bắc Kinh, do Sở Tuy đứng sau nắm cổ phần. Ông chủ trên danh nghĩa cùng lắm chỉ như con rối, ông ta biết người nhà họ Phó đều không thể trêu vào, cho dù có là cậu nhóc còn đang uống sữa.

Nếu ông ta không nghe lời, không ấn Triệu Nhĩ Lộ vào trong hồ phun nước, vậy lát nữa người phải úp mặt bên hồ uống nước chính là ông ta.

-

Bên này, Phó Cẩm Uyên cúp điện thoại của chú Sở Tuy, đôi mắt màu hổ phách nhạt ẩn chứa cảm xúc lạnh lùng, thằng bé ôm bình sữa, nhìn con hồ ly trang điểm kĩ càng này đã ướt như chuột lột, lên tiếng nói với ông chủ: "Ném cô ta ra ngoài."

Vừa dứt lời.

Cuối cùng Chân Mạnh Quân cũng lững thững đi tới, nhìn thấy cảnh này thì giật mình hít vào một hơi: "Đã... đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông chủ câu lạc bộ mỉm cười: "Giám đốc Chân, đây là nghệ sĩ của ông à, đúng lúc ông nên dẫn người về đi."

Chân Mạnh Quân tức giận mà không dám xả, lúc đi qua đỡ Triệu Nhĩ Lộ, ánh mắt ông ta vừa khéo liếc tới cậu nhóc đứng bên cạnh, gần như không cần đoán, chỉ nhìn vẻ ngoài trông như phiên bản thu nhỏ của Phó Thanh Hoài đã biết chắc đầu sỏ gây chuyện là ai.

Phó Cẩm Uyên không sợ hãi ánh mắt của Chân Mạnh Quân, thằng bé tiến lên, lạnh lùng nói: "Có phải ông rất muốn ấn tôi xuống hồ đúng không?"

Chân Mạnh Quân giật mình, ông ta còn muốn hợp tác kinh doanh với Phó Thị, nào dám làm chuyện ấy.

Phó Cẩm Uyên nói tiếp: "Cả đời này ông cũng chỉ có thể nghĩ được thôi, dù tương lai ba tôi có phá sản, tôi vẫn còn ông ngoại và cậu xinh đẹp của nhà họ Thẩm làm chỗ dựa, muốn dìm chết tôi? Cẩn thận ông ngoại tôi bẻ gãy tay của ông đấy."

Vẻ mặt Chân Mạnh Quân sượng cứng: "Có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Cẩm Uyên uống một ngụm sữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn con chuột lột trong lòng ông ta: "Ông đi mà hỏi cô ta ấy."

Phó Thanh Hoài không xuất hiện suốt toàn bộ quá trình, trò hề này cũng tạm thời kết thúc sau khi Chân Mạnh Quân đưa nghệ sĩ của mình vào bệnh viện.

Phó Cẩm Uyên không quên việc mua kem cho anh trai, lúc xách kem trở về phòng trà, vừa bước chân vào thằng bé đã trông thấy bóng dáng cao lớn của ba mình ngồi bên cạnh sô pha, ngón tay thon dài bưng một chiếc chén, kiên nhẫn đút thuốc Đông y hạ sốt cho nhóc Đậu.

Nhóc Đậu không kịp nháy mắt ra hiệu cho em trai đã nghe thấy Phó Thanh Hoài hờ hững cất tiếng: "Đi ra góc tường quỳ xuống, biết mình sai ở đâu mới được đứng dậy."

Phó Cẩm Uyên cầm chiếc kem sắp chảy ra, nó đứng một lúc, sau đó chậm rãi đi vào góc tường, vẻ kiêu ngạo lộ ra trên gương mặt đáng yêu.

-

Mãi tới khi Khương Nùng tan tầm trở về từ đài phát thanh - truyền hình mới được nghe kể về trận náo loạn này.

Từ nhỏ, Phó Cẩm Uyên không ít lần nhìn cảnh người cậu xinh đẹp trừng phạt mấy kẻ không nghe lời ở nhà họ Thẩm, những thứ khác không nói, riêng điểm này thằng bé lại học được hết tinh túy. Sau khi nghe được kế hoạch ác độc của Triệu Nhĩ Lộ trong thang máy, phản ứng đầu tiên của nó không phải chạy đi mách ba, mà là ra tay trước để chiếm ưu thế.

Tối đến, Khương Nùng cuộn ống quần của con trai lên, cô lấy thuốc mỡ, đau lòng thoa lên đầu gối hơi sưng đỏ, nhẹ tay đến mức không dám dùng nhiều sức.

"Có đau không con?"

Phó Cẩm Uyên ngồi ở mép giường lắc đầu, bàn tay nhỏ bé vuốt v e đôi mắt dịu dàng của mẹ: "Mẹ đừng khóc."

Khương Nùng nén nước mắt, cúi đầu khẽ thổi lên đầu gối của con trai, kiên nhẫn dạy bảo từng câu một: "Con vẫn đang ở tuổi uống sữa đấy, sao lại hung dữ thế chứ?"

Cô nghe thư ký kể lại, nói là Phó Cẩm Uyên sai ông chủ câu lạc bộ ném một nghệ sĩ nhỏ vào trong hồ phun nước ngay giữa trời đông khắc nghiệt trước mặt mọi người, lúc ấy trái tim Khương Nùng như muốn ngừng đập.

Phó Hoài Thanh đã phạt con trai, tất nhiên cô cũng không đành lòng tiếp tục trách mắng.

Phó Cẩm Uyên ngẩng lên, giọng nói non nớt lộ vẻ bướng bỉnh, thằng bé nói rành rọt từng chữ: "Bà cô xấu xí kia muốn dìm chết con với anh trai trước, cô ta muốn l@m tình nhân của ba, nói là sớm muộn gì mẹ cũng bị bỏ rơi."

"Đây chỉ là ý muốn đơn phương của cô ta thôi."

Khương Nùng biết được căn nguyên sự việc, ngón tay xoa lên những sợi tóc mềm mại vểnh trước trán con trai, cô nói khẽ: "Tình cảm vợ chồng của ba mẹ rất tốt, cả đời này sẽ ở bên nhau đến lúc bạc đầu."

Phó Cẩm Uyên tò mò hỏi: "Ba sẽ có con trai khác ạ?"

"Không đâu." Đôi môi đỏ nhạt của Khương Nùng nở nụ cười, cô nhìn đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của con trai, đáp lại một cách nghiêm túc: "Ba mẹ chỉ có con với anh trai thôi."

Phó Cẩm Uyên có thể tiếp nhận sự tồn tại của nhóc Đậu, sau khi nó ra đời, trong nhà đã có một anh trai tính tình dịu dàng, thế nhưng điều này không có nghĩa nó sẽ chấp nhận sự xuất hiện của một đứa trẻ khác. Tuy Phó Cẩm Uyên vẫn đang tuổi ăn sữa mẹ, có điều suy nghĩ trong đầu đã thành thục hơn những bạn nhỏ cùng tuổi.

Hồi lâu, thằng bé giơ cánh tay bé xíu lên ôm ấy cổ mẹ, ngửi mùi hương thoang thoảng, nhỏ giọng thì thầm: "Con xin thề, con mãi mãi chỉ yêu ba mẹ với anh trai, về sau lớn rồi... sẽ bảo vệ mọi người."

Khương Nùng cũng giơ bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt v e dọc bả vai nhỏ bé của thằng bé. Cơ thể Phó Cẩm Uyên còn rất nhỏ, chỗ nào cũng ấm ấm mềm mềm nhưng đã bắt đầu trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô. Khương Nùng nén lại giọt nước mắt nóng hổi, gật đầu: "Được, mẹ tin ở con."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi