TUYỆT ĐỐI RUNG ĐỘNG

Hoan hỉ oan gia chính là vĩnh viễn có những cuộc trò chuyện tán gẫu không hết lời và những cuộc đấu võ mồm không ngớt nhưng lại không ngăn cản được việc họ thích nhau.

… Lời tựa

Lúc nhận được giấy báo cáo kiểm tra mang thai, Nhan Hi mới vừa thu dọn xong va li, ngón tay nắm chặt góc giấy báo cáo, gấp lại nếp gấp rồi đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu.

Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Trì Chu cầm chiếc bình giữ nhiệt đi vào, trên mặt là biểu cảm khó chịu.

Run tờ giấy hơi mỏng trong tay, ánh mắt Nhan Hi khẽ ngước lên, đối diện với tầm mắt chưa thỏa mãn dục vọng của anh mà nói rằng, “Em mang thai.”

Giang Trì Chu: “Của ai?”

Nhan Hi: “……”

Giang Trì Chu: “Sinh nó ra, anh nuôi.”

Nghe giọng điệu muốn ăn đòn của anh, Nhan Hi túm lấy gối ôm bên cạnh đánh lên người anh, “Giang Trì Chu có phải anh diễn đến nghiện rồi hay không!”

* Tuyến tuổi thơ *

Thành phố C gần đây luôn có mưa, thời tiết giữa tháng chín đã dần dần trở nên mát mẻ hơn. Ngay khi mặt trời ló dạng, người trên đường phố, công viên đều lục tục nhiều lên.

Một cơn gió còn sót lại quét qua mặt đất, năm sáu cậu nhóc kết bè kết lũ, động tác giẫm lên ván trượt nhất trí xuyên qua con đường rộng lớn và dừng lại ở một nơi đã định.

“Vừa rồi đã nói, người thua sẽ phải tiếp nhận trừng phạt!”

“Ai là người đến cuối cùng?”

“Là Giang Trì Chu!”

Tầm mắt của đồng bọn đều hướng toàn bộ về cậu bé đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh đen.

Giang Trì Chu mới vừa gia nhập vào cái nhóm này của bọn họ, là người nhỏ tuổi nhất nhưng mới vừa học ván trượt mấy ngày cơ bản có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ đã là rất có thiên phú rồi.

Chân giẫm lên ván trượt, lau sạch đi lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên trán, Giang Trì Chu cởi bỏ nút mũ bảo hiểm trên cằm lộ ra đường nét rõ ràng.

Cặp mắt màu nâu xoay chuyển, khóe miệng nhếch lên với bộ dạng cà lơ phất phơ, năm ấy cậu bé chín tuổi trông càng thêm tùy ý phách lối hơn những người khác!

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nói đi, muốn em làm cái gì?”

Đều là con trai mười mấy tuổi, yêu cầu của họ đưa ra không dính dáng gì tới lợi ích, chỉ theo đuổi chơi vui và thú vị, xem trò náo nhiệt.

Ánh mắt của Hạ Tân Thừa có vóc dáng cường tráng nhất ngó loạn khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chằm một chỗ, “Nhìn bên kia!”

Hướng ngón tay của cậu là một cái cây lớn.

Nhìn xuống chút nữa thì thấy một cô bé sáu bảy tuổi ngồi trên chiếc ghế đá khảm sành sứ, hai chân linh hoạt đong đưa xen kẽ, bím tóc sừng dê vểnh lên hai bên cũng theo đó mà lắc lư.

Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, một nốt ruồi nhỏ xinh bên cánh mũi thật đẹp đẽ và dễ thương, đôi tay trắng nõn ôm bình Yakult nhỏ, thình thoảng ngậm lấy ống hút mút hai miếng như một chú hamster thông minh.

Bọn họ đều là những đứa trẻ sống gần đây nên quen biết nhau, cũng không xa lạ gì với cô bé kia.

Cô bé tên là Nhan Hi, là một con nhóc yếu ớt nhất khu này!

Hạ Tân Thừa nhớ rõ lần trước mình kéo bím tóc sừng dê của cô bé, Nhan Hi quay đầu lại mách ba má cậu ấy, kết quả cậu ấy bị dạy dỗ một trận, còn bị cắt tiền tiêu vặt và đồ ăn vặt một tuần.

Lần này bắt được cơ hội, nhất định phải chỉnh nó một trận!

Ra hiệu cho bọn họ nhìn qua, Hạ Tân Thừa lờ mờ có vẻ phấn khích, “Nhìn thấy con bé kia không?”

Nhìn qua bóng cây ngã về phía trước, Giang Trì Chu nghiêng đầu, “Sau đó thì sao?”

Hạ Tân Thừa nhếch miệng cười, sinh ra tâm tư đùa dai, “Hất đổ sữa của nó đi, cho nó biết xã hội hiểm ác cỡ nào!”

Hai phút sau “A oa oa oa……”

Dưới tàng cây cô bé tuôn ra một tiếng kêu kinh ngạc, đám con trai hư được như ý nhao nhao ôm lấy ván trượt chạy trốn.

Chỉ để lại một mình Giang Trì Chu.

“Yakult của em!” Nhan Hi khó có thể tin nhìn anh trai nhỏ đẹp trai trước mặt này, cô bé nhớ rõ đây là hàng xóm gần đây mới vừa chuyển đến, tên là Giang Trì Chu.

Vốn cho rằng anh trai là đến đây để kết bạn với cô bé nhưng tuyệt đối không ngờ người này đột nhiên toát ra một câu “Cho em biết xã hội hiểm ác”, sau đó hất đổ Yakult mà cô bé thích nhất xuống đất!

Thấy những người khác đi rồi, Giang Trì Chu cảm thấy bản thân đã hoàn thành đánh cuộc, hào phóng mà vỗ tay, “Đừng khóc, anh đền cho em.”

Ước chừng là dáng vẻ của cậu quá nghiêm túc, Nhan Hi lập tức nín, buông đôi tay che ở trước mắt. Đôi mắt to xinh đẹp trong trẻo, cũng chưa nhìn thấy dấu vết của một giọt nước mắt nào.

Hai người đi vào tiệm tạp hóa, Giang Trì Chu hỏi ông chủ mình cần một chai Yakult.

Cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ phóng ra từ bên cạnh, Giang Trì Chu khẽ lườm sang thì thấy cặp mắt trông mong nhìn chằm chằm Yakult của con bé bên cạnh, vì thế trực tiếp đưa cái chai trong tay cho cô bé.

Đang chuẩn bị trả tiền, cậu mới nhớ tới trước khi đi ra ngoài đã thay quần áo và không có gì trong túi cả.

Giang Trì Chu đột nhiên quay đầu, thấy cô bé gấp không chờ nổi rút ống hút ra cắm vào trên nắp chai thì tay mắt cậu lanh lẹ cướp khỏi tay cô bé!

“Trước đừng uống, anh quên mang tiền rồi.”

Nhìn chằm chằm vào đôi tay trống trơn, Nhan Hi trừng lớn mắt, cảm giác bản thân đã bị lừa gạt.

Ông chủ từ chối ghi nợ, Giang Trì Chu đành phải để con bé chờ ở chỗ này, nói bây giờ mình trở về lấy tiền.

Nhan Hi nơi nào còn tin cậu, thở phì phò đi ra ngoài.

Giang Trì Chu đuổi theo giải thích, thuận tay nắm lấy bím tóc sừng dê của cô bé nhưng lại không cẩn thận làm đứt những hạt cườm trên bím tóc.

“Anh là người xấu!” Nhan Hi hoảng sợ nhìn chằm chằm cậu, oa oa khóc lên, lần này thật sự nặn ra hai giọt nước mắt.

Ngay lập tức, chân tay Giang Trì Chu luống cuống. Nhan Hi một tay đẩy cậu ra, ấm ức chạy về nhà.

Cửa nhà còn đang khép hờ, Nhan Hi trực tiếp kéo ra đi vào, một tiếng “ầm” đóng cửa lại. Di chuyển vào phòng khách, cô bé chỉ thấy ba ưỡn ngực ngẩng đầu quỳ gối trên ván giặt đồ……

Vừa rồi còn đau lòng không thôi bởi vì Yakult bị đổ, Nhan Hi dụi dụi mắt, đi về phía ba rồi tò mò hỏi: “Ba ơi, ba đang làm gì dạ?”

“Suỵt!” Ba Nhan dựng thẳng ngón tay lên tới gần bên môi, ra hiệu cho con gái nhỏ giọng nói chuyện.

Lập tức bị biểu cảm của ba hấp dẫn, Nhan Hi vâng lời gật đầu, thật cẩn thận mà dựa qua rồi nhẹ giọng lặp lại: “Ba ơi, ba đang làm gì dạ?”

“Ba chọc mẹ con giận nên bị phạt quỳ đó.” Trả lời con gái, trong lòng ba Nhan sinh ra một kế rồi quay đầu mở miệng về phía phòng bếp, “Vợ ơi, con gái đã về, muốn anh chơi với con ~ nếu không em để anh đứng dậy trước nhé?”

Phòng bếp vang lên tiếng mẹ Nhan rít gào, “Anh đừng có lấy con gái làm cớ, món nợ của anh tôi còn chưa tính rõ ràng đâu đấy! Không có sự đồng ý của tôi anh đừng hòng đứng dậy!”

Ba Nhan chỉ có thể nghe lệnh.

Nhìn từng màn cha mẹ ở chung trong mắt, Nhan Hi chậm rãi nắm chặt nắm tay nhỏ, một “kế hoạch trả thù” đã bén rễ trong lòng cô bé.

Nhan Hi không phải dễ chọc, ngày tháng sau này, cô rõ ràng khiến Giang Trì Chu cảm nhận được cái gì gọi là: một chai Yakult dẫn đến vụ án giết người!

Bắt đầu từ ngày đó, Nhan Hi đã theo dõi Giang Trì Chu.

Hai người học cùng trường, cách nhau một lớp nhưng lại sống gần nhau, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc phát triển “quan hệ”. Cô dùng kế để Giang Trì Chu ăn mệt, Giang Trì Chu gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, thỉnh thoảng còn muốn phản kích.

Nhan Hi không muốn thừa nhận thất bại, Giang Trì Chu cũng không chịu nhượng bộ.

Thường xuyên qua lại, mối thù của hai người cứ như vậy mà kết!

Ngay cả người đứng xem cũng nhịn không được cảm thán: Hai đứa này xáp vào nhau, cuộc sống đó quả thực là gà bay chó sủa.

Mấu chốt là Nhan Hi luôn mắng thầm phải lấy Giang Trì Chu, điều này khiến những người khác rất khó hiểu.

Khi cô bé học lớp ba, bạn của cô bé không khỏi tò mò hỏi cô bé, “Bà với Giang Trì Chu mỗi ngày cãi nhau, vì sao còn phải lấy ổng?”

Nhan Hi đưa tay lên vuốt bộ râu không tồn tại giả vờ nghiêm túc, ngược lại hỏi một vấn đề không mấy liên quan: “Bà biết tại sao ba tui nghe lời mẹ tui nói vậy không?”

Người bạn mơ hồ lắc đầu, “Tui không biết.”

“Bởi vì mẹ tui là vợ của ba tui!” Nhan Hi bưng Yakult lên, tàn nhẫn hút một hơi, chất lỏng trong chai lập tức bị giảm đi một nửa

Bạn bè càng thêm đơ, “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Giang Trì Chu?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi!” Nhan Hi dùng bàn tay nhỏ vỗ lên bàn một cái “rầm”, ngạo nghễ ngước cằm, đặc biệt đúng lý hợp tình, “Tui phải lấy Giang Trì Chu làm vợ ổng, cho ổng biết xã hội hiểm ác cỡ nào!”

Tiểu học lên cấp hai, bởi vì Giang Trì Chu lớn hơn Nhan Hi một lớp nên tốt nghiệp sớm hơn một năm, học hai học kỳ ở trường trung học cơ sở một cách thoải mái.

Ở trường học, anh em bạn bè của cậu thành đàn, mỗi ngày trôi qua cực kỳ khoáng đãng.

Kết quả là vào ngày đầu tiên khai giảng vào tháng 9 năm sau, Nhan Hi xuất hiện ở cửa phòng học của cậu rồi vẫy tay chào cậu, cười như một con hồ ly nhỏ được đắc ý.

Nụ cười xảo quyệt như đâm xuyên vào mắt Giang Trì Chu, cậu nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều đang run lên.

Hai người đấu trí đấu dũng, thật vất vả lại sống sót qua hai năm.

Vào ngày Giang Trì Chu tốt nghiệp trung học cơ sở thì đặc biệt mua hai chai Yakult đến thăm cô nhóc, sau đó làm trò trước mặt cô, lấy tay trái tay phải cắm ống hút bỏ Yakult vào trong miệng, uống cạn thấy đáy.

Giơ lên hai cái chai rỗng cho va chạm nhau rồi lại tách ra, Giang Trì Chu đắc ý dào dạt vẫy tay với cô, “Nhan Hi, tạm biệt.”

Chờ anh lên cấp ba là hoàn toàn có thể thoát khỏi con quỷ nhỏ khó chơi này!

Nhan Hi nhìn chằm chằm hai chai Yakult thấy đáy kia thì khắc thật sâu nét mặt ra vẻ của Giang Trì Chu vào trong lòng rồi lại nắm chặt nắm tay nhỏ.

Giang Trì Chu nhất định là cố ý khoe khoang với cô, cảm giác bản thân mình bị xúc phạm!

Bắt đầu từ ngày đó, mẹ Nhan phát hiện con gái mỗi ngày đều ôm sách đọc, học tập càng nghiêm túc hơn trước kia. Năm lớp 9 ấy càng trở nên bay vọt về chất, thành tích một đường tăng vọt!

Một năm sau vào mùa hè, Nhan Hi cầm giấy thông báo trúng tuyển đến gõ cửa nhà hàng xóm.

“Cạch” khoá cửa mở ra, bóng dáng Giang Trì Chu xuất hiện.

Thừa lúc anh chưa chuẩn bị, Nhan Hi nhanh chóng giơ lên giấy thông báo trúng tuyển vỗ lên mặt anh, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, “Giang Trì Chu, ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”

Trừng mắt vào tên trường trên bìa thông báo, Giang Trì Chu cảm giác máu trong người bắt đầu sôi trào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi