TUYỆT KHÔNG THỂ TẢ


Là vợ Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn thật sự xem như là kẻ chiến thắng trên đời này, đó là nằm dài không lo ăn lo uống.

Có điều thân là bà chủ thứ hai của Linh Thảo Đường, danh và lợi đều phải tự tay mình làm nên, nếu không tự tiến thủ thì có khi cửa hiệu trăm năm này sẽ có khả năng sập mất.
Trong học tập và làm việc, Tiết Diệu Dẫn không hề có chuyện thảnh thơi, thêm tinh thần dám nghĩ dám làm, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài họp này họp nọ, trông còn có vẻ bận hơn cả Thẩm Đạc.
Tuần này, Tiết Diệu Dẫn lại đi tham gia một hội thảo ở Tân Châu, Thẩm Đốc quân lâu lắm rồi không xuất hang, cũng nhớ thương rượu chè và đánh bài với bạn già ở Tân Châu, nhất thời nôn nao cũng tiện đường theo luôn.
Thế là chủ tớ trong nhà chỉ còn lại Thẩm Đạc và hai nhóc tì.
Trong nhà có thím Lưu và Tiểu Hồng chiếu cố, Thẩm Đạc không mấy nhọc lòng, chỉ là những lúc công việc không bận rộn cũng sẽ chăm hai nhóc nhằm củng cố tình cảm cha con.
Một sớm ngày hè, đẹp đẽ lạ thường.
Thẩm Đạc bước xuống xe, giữa tay trái ôm con gái mềm mại trắng nõn, bên đôi chân dài là cậu con trai bình tĩnh theo sát, rõ ràng là gương mặt ít nói ít cười, nhưng lại làm ai cũng thấy hài hòa không thôi.
Mọi người trong quân đội nhìn thấy trường hợp này cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn không sao nhịn được ghé mắt thêm mấy bận.
Thẩm Minh Trạch giống Thẩm Đạc, xưa nay kiệm lời, chỉ cần cho nhóc một cây súng lục là không cần phải bận lòng thêm.
Vào văn phòng, Thẩm Minh Trạch đã bị một chiếc đao trên giá hấp dẫn, vội vã chạy đến nhìn chòng chọc nửa ngày hòng duỗi tay muốn lấy.

“Cái này rất nặng .” Thẩm Đạc nói, đi lên lấy đao xuống trước cậu, hai tay nâng nâng lên cho con trai mình xem.
Có sự hun đúc của Thẩm Đạc và Thẩm Đốc quân, Thẩm Minh Trạch tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có một số kiến thức nhất định về binh khí và súng ống, vừa nhìn thấy đường đao này đã không sao giấu nổi sự yêu thích.
Thẩm Đạc nhìn thấy, khóe môi không khỏi cong lên, nhưng vẫn không đưa đao cho con.
Dẫu gì cũng là con nít, thứ đồ quá nặng và có tính sát thương thế này thì nhóc con vẫn chưa có năng lực tự chủ.

Bình thường ở nhà, súng lục mà Thẩm Đạc cho nhóc chơi cũng đã bị lấy đi băng đạn, còn loại đao sắc bén thế này thì sẽ không cho nhóc chạm vào.
Thẩm Minh Trạch vuốt thân đao tinh xảo, yêu thích không rời tay, nhưng không nói với Thẩm Đạc là nhóc muốn, chỉ lén lút liếc nhìn anh, trong mắt ngập đầy sự khát vọng.
Thẩm Đạc đứng lên thả đao về lại, xoa đầu con trai đương ngẩng đầu, nói: “Chờ con trưởng thành, cây đao này sẽ là của con.”
Thẩm Minh Trạch biết cha nói được làm được, âm thầm siết chặt tay lại, thề rằng nhất định phải lớn thật nhanh!
Thẩm Đạc vơ vét hết đủ loại súng ống không có đạn, đưa cho con trai để nhóc tiện học tập và phân biệt, thế là xong môt nhóc.
Thẩm Quân San còn nhỏ nhưng rất cao ngạo, luôn theo sát Thẩm Đạc, đi đường không chịu buông tay.
Các binh lính tìm Thẩm Đạc xử lý công việc sẽ luôn thấy bên cạnh anh có một cục nho nhỏ, thế nên cảm nhận của mọi người về Thẩm Đạc đều nứt đi vài vết.
Thẩm Quân San đi theo Thẩm Đạc thị sát khắp nơi, không đến bao lâu đã thấm mệt đi không nổi, bèn ngồi xổm xuống tại chỗ, không nói lời nào mà chỉ ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên nhìn anh.
Thẩm Đạc rất chiều ý vươn tay ôm con gái lên.
Viên sĩ quan muốn cầm thêm tài liệu đến, nhìn thấy thế thì dừng lại không biết có nên đi lên hay không.
Thẩm Đạc lại không mảy may ảnh hưởng, ôm con gái bằng một tay.

Viên sĩ quan vội cầm tài liệu đi lên, đưa bút vào tay kia của anh.
Thẩm Quân San vẫn chưa biết chữ, chỉ là nhìn mấy con số trên tài liệu rất quen thuộc, duỗi ngón tay chỉ chỉ vừa nhẩm.
Ngay lúc bé mắc kẹt thì Thẩm Đạc sẽ kiên nhẫn dạy cô, thỉnh thoảng còn dịch dịch ngón tay mũm mĩm chỉ vào chỗ ký tên và ký tên mình lên đó.
Thẩm Quân San chỉ chỏ một chập, không nhịn được lấy cây bút trong tay Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc dời tay đi, nhẹ nhàng bắt lấy móng vuốt nhỏ duỗi đến.

Thẩm Quân San tiếp nhận được tín hiệu ‘không được’ của cha, ngoan ngoãn rụt tay về, vặn vẹo người đòi xuống đất, ôm chân cha rồi chạy vòng vòng đến là vui vẻ.
“Cha cha, đó là gì?” Thẩm Quân San lôi kéo ống quần Thẩm Đạc, bàn tay nhỏ chỉ vào những binh lính đang đứng xếp hàng dài như đậu phụ trên sân huấn luyện.
Thẩm Đạc đang nghe Viên sĩ quan báo cáo tình hình, nghe thế thì cúi đầu xuống, tuy rằng vẫn chưa chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, nhưng ngữ điệu tự giác hóa dịu dàng: “Họ đang huấn luyện, bảo vệ vững chắc cho tương lai nước nhà đó.”
“Như cha vậy ạ?” Trong lòng cô bé con Thẩm Quân San, Thẩm Đạc là người lợi hại nhất, vậy nên nghe đến đấy liền bật thốt lên.
Thẩm Đạc khẽ bật ra tiếng cười, xoa đầu bé nói: “Đúng thế.”
Thẩm Quân San đắc ý liền, cuối cùng cũng buông ống quần cha ra chạy đến sân huấn luyện với đôi mắt sáng trưng, trong lòng có một cây mầm nho nhỏ mọc lên—bé cũng muốn bảo vệ quốc gia nữa!
Thẩm Đạc xử lý xong mọi chuyện, quay đầu lại liền thấy Thẩm Quân San theo sau mông mấy binh lính đang huấn luyện, chân ngắn ngắn vừa chạy vừa cười, nom bộ rất hưng phấn.
Cả đám lính nghe thấy tiếng động phía sau thì rất muốn quay đầu lại dòm thử, song ngại quy tắc nên không dám hành động, lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Lúc rẽ đường, mọi người nghe phía sau vang lên tiếng bạch, rồi một tiếng khóc hu hu hu từ nhỏ hóa lớn, cổ càng không nhịn được muốn ngoặt ra sau.

Có điều, khóe mắt ngắm thấy Thẩm Đạc ở gần đó, mọi người đều vội chỉnh đốn lại tinh thần, không dám lơi là dừng lại, chạy bước nhỏ đi xa.
Thẩm Đạc kéo Thẩm Quân San té quỳ rạp dưới đất lên, thuận thế đặt bé lên chân đang ngồi xổm của mình, vỗ vỗ tấm váy trên người bé, nhìn thấy một vùng bị thương thì nhíu mày, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy chỉ là trầy da, không khỏi thở phào một hơi trong lòng.
“Không khóc nào.”
Kỹ năng dỗ con nít của Thẩm Đạc ngàn năm cằn cỗi như một, nhưng ngặt một nỗi là con nhóc nhà anh lại thích cái dáng vẻ này.
Thẩm Quân San tựa vào lòng cha đã cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, tuy rằng nước mắt vẫn lăn nhưng đã dừng tiếng thút thít.

Thẩm Đạc xoa nơi bị thương của bé, móc trong túi ra hai viên kẹo quýt đặt lên lòng bàn tay mình.
Thẩm Quân San thấy kẹo thì vội lau hết cả mặt, duỗi tay ra cầm lấy, hoàn toàn không màng đến chuyện bị té ngã chút nào.
“Tìm anh trai chơi đi.” Thẩm Đạc lau sạch mặt cho con gái, đứng dậy ôm bé đặt lên ngồi trên vai.
Thân hình cao lớn của cha, nên cục nho nhỏ cảm nhận mình cách mặt đất xa ơi là xa, bất giác vừa mừng vừa sợ tròn xoe đôi mắt, vỗ tay khen ngợi và trầm trồ.
Tiết Diệu Dẫn đi một tuần, cha con lúc đầu cũng chỉ vô tri vô giác, đến cuối cùng thì nhớ mà ruột gan cồn cào, thế là đếm từng giây từng phút mong chờ người về.
Đến hôm nay khi Tiết Diệu Dẫn về, hai nhóc tì mừng như ăn Tết, thậm chí Thẩm Đạc còn đặc biệt về nhà sớm hơn mọi khi một tiếng đồng hồ.
Thẩm Quân San biết làm nũng, chỉ đầu gối đã đóng vảy của mình, bẹp miệng xin an ủi.

Tiết Diệu Dẫn đau lòng khôn xiết dỗ dành bé tận nửa ngày, nâng đôi chân múp thịt của con gái lên hôn chùn chụt hai cái, “Té đau bé yêu của chúng ta rồi, mẹ cho con kẹo ngọt nhé!” Tiết Diệu Dẫn nói xong thì lấy trong túi ra hai viên kẹo quýt thân thuộc.
Được kẹo ngoài ý muốn, Thẩm Quân San âm thầm vui vẻ, chỉ là nhìn lớp đóng gói que thuộc, vẫn phải lầm bầm thỏ thẻ: “Nhất định là cha cha cho mẹ rồi, con biết cha giấu nhiều kẹo lắm mà.”
Tiết Diệu Dẫn không để ý con gái lẩm bẩm, cười tủm tỉm chạy đi tìm người đàn ông trong lớp quân phục nào kia đặng xin kẹo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi