TUYỆT KỸ CỨU TÔNG MÔN - THỨC THỨ NHẤT: CHƠI XỎ LÁ


Con đường về tông môn không quá yên bình.

Diệp Kiều vừa mới lên Trúc Cơ nên kỹ năng ngự kiếm còn chưa thuần thục.

Suốt đoạn đường lạng lách đánh võng, ngã chổng vó dăm ba lần.

Sau mỗi cú ngã, nàng lại xám xịt phủi quần áo rồi đứng dậy, tiếp tục thử lần nữa.
Dưới sự kiên trì hướng dẫn của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều đại khái đã biết cách giữ thăng bằng, ít nhất không nghiêng bên này, ngã bên kia.
"Tiểu sư muội, muội quen biết đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông à?" Do dự hồi lâu, cuối cùng Tiết Dư vẫn quyết định hỏi rõ.
Lúc ấy, Vân Thước cứ luôn mồm gọi nhị sư tỷ, không có vẻ như nhận nhầm người.
"Đúng vậy!" Vẻ mặt Diệp Kiều bình tĩnh, không có chút gợn sóng.

Chuyện này cũng không có gì khó nói.

Nàng kể tiếp: "Muội là trẻ mồ côi, lúc nhỏ được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhận nuôi.

Muội từng là đệ tử nội môn của họ."
Ngừng một chút, nàng nhún vai, cười nói: "Sau đó, vì thiên phú quá kém, đến con chó giữ cửa cũng chê muội là đồ vô dụng.

Rồi, thảo dược vất vả hái được cũng bị sư phụ cướp đưa cho tiểu sư muội mới nhập môn của Nguyệt Thanh Tông.

Sau đó, muội tức giận rời núi."
Tiết Dư nghe thế, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử.

Tuy cha mẹ hơi nghiêm khắc nhưng bình thường vẫn đối xử với họ rất tốt.


Còn tiểu sư muội, mới bao lớn đã phải chịu đựng cảnh này? Mười lăm tuổi, không được Nguyệt Thanh Tông coi trọng, còn bị cướp mất thảo dược mà mình vất vả hái được.
Giọng Diệp Kiều bâng quơ, nhẹ tên nhưng không khó thấy sự chua xót bên trong.
Tiết Dư thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ luyện thật nhiều đan dược để bồi bổ cho tiểu sư muội.

Nguyệt Thanh Tông không nuôi được thì để Trường Minh Tông bọn họ nuôi.
Đầu ngón tay Minh Huyền giật nhẹ, giọng nói không được tự nhiên an ủi nàng: "Sau này bọn họ mà bắt nạt muội thì cứ xưng tên của huynh." Bỗng hắn khựng lại chốc lát rồi sửa lời: "Thôi, muội xưng tên đại sư huynh đi, hắn lợi hại hơn."
"Đúng đúng đúng." Mộc Trọng Hi sợ Diệp Kiều tổn thương, lập tức hùa theo các sư huynh: "Nguyệt Thanh Tông không có mắt nhìn người.

Muội làm đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông chúng ta là vừa đẹp.

Đợi đến đại hội tông môn, chúng ta sẽ khiến bọn họ mù mắt chó."
Ba vị sư huynh thay nhau an ủi để nàng không còn tổn thương.

Điều này làm Diệp Kiều bật cười, tâm can được sưởi ấm.
...
Sau khi trở lại Trường Minh Tông, bốn người báo cáo giản lược tình hình rèn luyện cho Tần Phạn Phạn.

Tần Phạn Phạn hay tin Diệp Kiều đã đột phá Trúc Cơ thì cơn buồn ngủ bay sạch.

"Trúc Cơ?" Lão vỗ mạnh vào vai Diệp Kiều, bật cười vui vẻ: "Ha ha ha ha, ta đã nói mà, trò nhất định sẽ làm được."
Ai đó hoàn toàn quên mất nguyên nhân thật sự của việc đuổi đám đệ tử chân truyền này xuống núi là để tông môn yên ổn, thanh tịnh ít ngày.
Trưởng lão Triệu ho khụ khụ vài tiếng.

Lão cũng kinh ngạc khi nghe tin này.
Diệp Kiều? Con bé ngày thường thích chơi đường ngang ngõ tắt, không thích làm việc theo lẽ thường?
"Mấy ngày thì đột phá Trúc Cơ?" Trưởng lão Triệu nhìn về phía Tiết Dư- đệ tử ổn trọng nhất trong đám.
Tiết Dư giơ một ngón tay.

Trưởng lão Triệu: "Mười ngày?"
Tiết Dư: "Một ngày!"
Ngừng một lát, hắn bổ sung thêm: "Nói chính xác thì thời gian lúc ấy sư muội đột phá còn chưa đến một ngày."
"..."
Trưởng lão Triệu trầm mặc.

Tần Phạn Phạn cũng trầm mặc.
Cơ mặt Tần Phạn Phạn bắt đầu không khống chế được biểu cảm.

Một ngày đột phá được Trúc Cơ?
Hai lão liếc nhau.

Cả hai đã ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
Trưởng lão Triệu mặt nghiêm túc, nói: "Các trò ra ngoài đi, lão có việc cần bàn với tông chủ."
Diệp Kiều gật đầu tỏ vẻ sao cũng được.

Vừa khéo nàng cũng muốn về phòng nghỉ ngơi.
Khi đám đệ tử đã giải tán, Tần Phạn Phạn bật dậy, vẻ mặt khẩn trương, nói: "Một ngày đột phá Trúc Cơ? Lão Triệu à lão Triệu.

Mấy tên oắt con này không đùa ta chứ?"
Trường Minh Tông bọn họ lại có ngày xuất hiện đệ tử đột phá Trúc Cơ trong một ngày? Không có gì sai sai chứ?
Trưởng lão Triệu cau mày: "Người trả lời là Tiết Dư, tông chủ không tin thằng bé sao? Thằng bé nói dối thì được lợi gì chứ? Ta chỉ thắc mắc là con bé Diệp Kiều kia thật sự chỉ có linh căn trung phẩm thôi sao? Tốc độ con bé hấp thu khí linh không hề chậm, thậm chí còn nhanh hơn cả các sư huynh của nó."
"Sao thế được?" Tần Phạn Phạn lập tức phủ nhận: "Các sư huynh của con bé đều là Đơn linh căn cực phẩm cả đấy."
"Thế nên ta mới thấy con bé này kỳ lạ." Trưởng lão Triệu chắp tay sau lưng, băn khoăn.

Lão nghĩ hoài cũng chẳng ra, theo lý thuyết, đá Kiểm Nghiệm chắc chắn không có vấn đề.


Nhưng thiên phú của Diệp Kiều cũng chắc chắn không có khả năng thấp như kết quả kiểm nghiệm.
Thiên phú của con bé ít nhất cũng là thượng phẩm!
Tần Phạn Phạn phẩy tay: "Thôi thôi, chờ đến đại hội tông môn tổ chức ở Vấn Kiếm Tông lại để con bé Diệp Kiều vào Hầm Kiếm kiểm tra một chút.

Đá Kiểm Nghiệm ở đó chắc chắn cho ra kết quả đúng."
Đám đệ tử đã trở lại Trường Minh Tông được mấy ngày.

Có vẻ như xuất núi rèn luyện vất vả, nên không ai còn tinh lực bày trò.

Điều này khiến các trưởng lão hết sức hài lòng.
Thực tế thì, nguyên nhân của việc sóng yên biển lặng này là vì Diệp Kiều nhốt mình trong phòng đã nhiều ngày nay.

Nếu có ra khỏi phòng cũng là đến chỗ Tiết Dư xin một ít tài liệu.
Nàng đang nghiên cứu một thứ, muốn thử nghiệm xem xem có thành công hay không?
Sau mười ngày dày vò nghiên cứu, lật mòn các điển tịch trong tàng thư các, nàng đã thu thập đủ những vật mình muốn.

Nàng ngồi sau núi, bày chảo, sắp đống vật liệu dùng cho khí tu ra.

Tay nàng thao tác, liên tục thêm vật liệu vào nồi.
"Tiểu sư muội!"
Lúc này, Mộc Trọng Hi vội vàng chạy đến: "Trưởng lão Thành Phong Tông tới tông môn chúng ta.

Sư phụ dặn chúng ta đàng hoàng lại, không được gây phiền toái cho người."
Diệp Kiều mờ mịt nhìn hắn: "Thành Phong Tông? Là cái đám biến thái mà huynh từng kể ấy hả?"
Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."
"Trưởng lão của bọn họ đến chỗ chúng ta là chi?" Diệp Kiều không hiểu, hỏi lại.
Mộc Trọng Hi ngồi phịch xuống đất: "Còn không phải vì đại hội tông môn sắp đến sao? Các tông môn khác phái người đến thăm dò thực lực của các đệ tử chân truyền.

Ai chẳng muốn tông môn nhà mình đạt thứ hạng cao.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!"

Mộc Trọng Hi chúi đầu qua, nhìn thứ đang luyện chế trong nồi.

Hắn tò mò, đầu đầy dấu hỏi chấm: "Thứ gì thế sư muội? Sao nghe mùi kỳ kỳ?"
Diệp Kiều đẩy hắn ra: "Muội đang luyện chế."
"Cái gì thế?"
Diệp Kiều vẻ mặt cao thâm: "Nó tên là bom."
Mộc Trọng Hi nghe thế thì nghệt mặt ra.
Sao cứ có cảm giác, mỗi khi sư muội nghiên cứu thứ gì đó kỳ quặc, hắn giống như một tên ngốc ngây ngô chỉ biết ngồi bên cạnh nhìn.
"Khi nào muội làm xong?" Hắn hỏi.

"Một lát nữa sư phụ sẽ dẫn trưởng lão Thành Phong Tông đi tham quan tông môn của chúng ta đấy."
Nhỡ như có gì không may xảy ra thì không ổn.

Hơn nữa...
Mộc Trọng Hi nuốt nước miếng, nhìn thứ mà Diệp Kiều đang luyện chế trong nồi.

Hắn luôn có cảm giác, cái thứ này...!không giống thứ mà người bình thường sẽ tạo ra...!Bom là loại hình pháp khí gì đó mới xuất hiện?
Diệp Kiều hồn nhiên không thèm để ý: "Yên tâm, đây chỉ là mấy thứ linh tinh ấy mà."
Nàng lật tung điển tịch mới tìm ra được loại đá tương tự thuốc nổ cùng các nguyên liệu có thể thay thế khi làm bom, kết hợp với tri thức thời hiện đại.

Vì thế, nàng chắc chắn sẽ thành công!
"Tứ sư huynh." Diệp Kiều cười thánh thiện, cười ngoan ngoãn, giọng nói vô (số) tội: "Huynh cứ xem là được."
Mộc Trọng Hi nhìn thấy nụ cười của Diệp Kiều thì nổi da gà.

Không biết tại sao, nhưng mỗi lần ở cùng Diệp Kiều, hắn đều có trực giác bất ổn.
Diệp Kiều lại tiếp tục mày mò thêm nữa canh giờ nữa, cuối cùng thứ gọi là bom đã hoàn thành.

Nàng phủi phủi tay áo dính đầy bụi, đứng dậy, thở phào: "Tứ sư huynh, nhìn này!"
Nàng lại hét to lên: "Bùm bùm!"
Sau đó quăng trái bom về phía xa xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi