Ăn tối xong, Lý Minh Lan bắt đầu nghiên cứu việc dùng thuốc của Mạnh Trạch: “Anh đã không uống thuốc mấy ngày rồi?”
“Hôm nay không uống.” Mạnh Trạch nói như đọc vè, “Ngày mai không uống, ngày kia cũng không uống.”
Cô ấn toa thuốc xuống: “Anh thử cho em xem?”
“Không uống thuốc.” Anh hùng hổ nói.
“Anh tự ý ngừng thuốc, cẩn thận sau này trên dưới đều không đứng dậy nổi.”
Mạnh Trạch đứng lên ghế sofa, dùng thân mình che ánh sáng, dùng bóng của mình để giam cầm cô: “Lý Minh Lan, em đừng được nước lấn tới.”
“Bác sĩ Cao nói rồi, cô ấy sẽ ra nước ngoài, không ai quản anh.”
“Không phải em đang quản sao?”
“Em là nghỉ phép về nước, em có rất nhiều việc ở công ty, lẽ nào em phải dán mắt vào anh ba trăm sáu mươi lăm ngày sao?”
Mạnh Trạch nhảy xuống ghế sofa, ngồi cạnh cô: “Lý Minh Lan, có phải em định trốn không?”
Cô quay đầu đi, nhìn những bóng đen trong sân vườn bên ngoài cửa kính: “Trốn gì chứ? Em đi làm việc.”
Mạnh Trạch xoay mặt cô lại: “Đừng làm việc nữa.”
Cô bĩu môi.
“Không phải em muốn anh nuôi em sao, anh nuôi em cả đời.” Anh bóp cằm cô, bóp mặt cô thành hình tròn xoe.
Đáng tiếc, má Lý Minh Lan bây giờ không còn bầu bĩnh như hồi xưa.
Tay anh dùng sức lên má cô: “Anh đã làm được rồi, anh có thể nuôi em cả đời.”
Cằm cô bị anh giữ chặt, không thể giãy ra được, cô túm lấy tóc hai bên thái dương anh, lòng bàn tay bị tóc chọc nhột, cô vuốt đi vuốt lại, nói giọng mơ hồ: “Dựa vào anh?”
Anh không nghe rõ, nên buông má cô ra.
Lý Minh Lan vỗ mặt mình: “Anh có ngày bị lừa hết tiền cũng không biết.”
“Em có tin không, anh mà thi lại lần nữa, thủ khoa vẫn là anh.”
Lý Minh Lan định phản bác không tin, năm đó là anh nói, anh đã quên kiến thức phổ thông rồi.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ khoác lác về thành tích.
Anh nói thủ khoa, thì anh nhất định sẽ là thủ khoa.
Mạnh Trạch: “Em chuyển đến đây ở, nó cũng chuyển đến, ba người chúng ta sống với nhau, không phải nó đã bỏ lỡ kỳ thi đại học rồi sao, anh sẽ kèm cho nó.”
Lý Minh Lan “há” một tiếng: “Anh còn chưa ăn được cơm em nấu, đã muốn sống chung như một nhà ba người? Mơ đi.”
Hứa hẹn bằng cách móc ngoéo chỉ là chuyện cách đây nửa tiếng: “Được, anh uống thuốc, đợi khỏi bệnh, một bữa cơm, sau đó sẽ là một nhà ba người.”
“Được.” Cô cũng hào phóng, “Em sẽ chăm chỉ luyện tập nấu ăn, nhất định sẽ khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Cứ nghe trước vậy đã.” Mạnh Trạch không tin lắm.
Nhớ lại hồi nhỏ con trai giơ ngón tay cái với Vu Ly, khát vọng của Lý Minh Lan bùng cháy: “Sau này em sẽ đảm nhận chuyện cơm nước của cả nhà.”
Mạnh Trạch ngoan ngoãn uống thuốc.
Lý Minh Lan lại lập một ghi chú uống thuốc, đánh dấu vào đó: “Ăn xong đi dạo, đừng chỉ ở nhà, giận dỗi, suy nghĩ vẩn vơ.”
“Anh không giận.”
“Đi thôi, ra ngoài hít thở không khí.”
“Chỗ này không có mấy người.” Khu biệt thự là nơi yên tĩnh.
“Chúng ta phải đến nơi nhộn nhịp.”
*
Lý Minh Lan kéo Mạnh Trạch đến chợ đêm.
Không chỉ nhộn nhịp, nơi đây đông nghìn nghịt người, những chiếc xe ba bánh kêu gọi khách hàng nối đuôi nhau, bánh gạo chiên, trà sữa, xiên nướng, chè tráng miệng, đủ cả.
Lý Minh Lan cũng đã nhiều năm không đến chợ đêm, cô còn ngạc nhiên hơn Mạnh Trạch: “Em đã muốn đến chợ đêm từ lâu rồi, nhưng Thâm phải đi học, phải ngủ sớm, em không thể kéo nó đến đây.”
Chủ một chiếc xe ba bánh nhìn đông ngó tây, khuấy chảo đến mức bốc cháy.
Lý Minh Lan đứng cạnh bánh xe, dù sao cũng không còn ở tuổi mười tám, cô không dám tham ăn như hồi xưa, chỉ bình tĩnh nhận xét khách quan: “Ưm, thơm thật.”
“Em muốn ăn miến xào?” Mạnh Trạch đứng phía sau cô.
“Ông chủ tung chảo lên kìa.”
Anh tưởng là chuyện gì to tát: “Ngày mai anh tung cho em xem.”
“Sao anh lại biết tất cả mọi thứ vậy?” Có tay nghề nấu ăn giỏi lại không chịu dạy cô, thật là khó chịu, “Sau này em sẽ lên thực đơn.”
“Tùy em.”
Chợ đêm không chỉ có người bán hàng rong, trước cửa hàng ở góc phố có một ông già ngồi, ông ta đặt một ván cờ xuống đất, chậm rãi đặt từng quân cờ lên, cười nói: “Ai giải được ván cờ này, ta trả một trăm tệ.”
Nhiều người vây xem, Lý Minh Lan cũng đến góp vui, cô không hiểu ván cờ, chỉ nói: “Gần đây Thâm cũng đang chơi cờ.”
“Ồ?” Mạnh Trạch vẫn ở phía sau cô, “Có phải vì bỏ lỡ kỳ thi đại học nên chán nản không.”
“Đừng nói bừa, con trai em cũng là người có tố chất thủ khoa kỳ thi đại học.” Cô không hề hiểu gì về những ván cờ này.
Mạnh Trạch lại chen lên.
Có một người thử thách, mới đi được vài nước cờ đã thất bại.
Ông già lại từ từ khôi phục ván cờ.
Mạnh Trạch chăm chú nhìn.
Lần này Lý Minh Lan lại đi theo sau anh: “Anh định giải cờ à?”
“Anh ghi lại ván cờ.” Mạnh Trạch quay lại, “Đi thôi.”
“Chỉ thế là ghi lại rồi?”
“Đương nhiên, anh đã nói rồi, khi nào anh thi đại học, khi đó anh luôn là thủ khoa.”
Có lẽ vì anh đã uống thuốc, nên nói những lời này quả thật có phong thái của tuổi mười tám, cô dùng tay quạt cho anh: “Tự tin ngút trời nhỉ.”
Dọc đường ngửi mùi các món ăn vặt khác nhau, khứu giác của Lý Minh Lan rất thỏa mãn, nhưng không phải là đặc biệt thèm ăn.
Cô nói với anh: “Sau này đến đây ngắm nhìn cuộc sống thường ngày, sẽ hiểu rằng không có gì là không vượt qua được.”
Tối hôm đó Lý Minh Lan không ở lại đây qua đêm, quần áo mới mua đều đã bị Lý Thâm mang về nhà.
Vì vậy, Mạnh Trạch lại chỉ vào cô: “Anh đã biết em định trốn rồi.”
“Trốn gì chứ? Em về nhà!” Nhưng cô lại không yên tâm, “Anh ở nhà một mình có vấn đề gì không?”
“Anh không sao.” Không có Lý Minh Lan, anh cảm thấy mình không bị bệnh, anh ở một mình, ngủ một mình, ngắm bình minh một mình, ngắm trăng hoa một mình, anh bình thường lắm.
Mạnh Trạch không hề rảnh rỗi, anh nghiên cứu luật chơi cờ tướng, xem video trận đấu cờ tướng.
Anh tự mình đối đầu với mình, có vẻ như khá say mê.
Ngoài thời gian ở cùng Lý Minh Lan, anh luôn nghiên cứu cờ tướng.
Trợ lý bác sĩ mới đến truyền đạt lời dặn dò của bác sĩ Lương, đồng thời nhắc nhở Mạnh Trạch đi khám định kỳ.
Không biết Mạnh Trạch có nghe không, dù sao Lý Minh Lan thấy anh không có phản ứng gì, vẫn cứ suốt ngày bày biện ván cờ.
Có sở thích là điều tốt.
Lý Minh Lan động viên Mạnh Trạch: “Cố lên.”
Sau đó, Mạnh Trạch tự mình bày một ván cờ ở nhà.
Cô đoán không ra manh mối, nhưng cô đoán đây là ván cờ của ông già ở chợ đêm.
Mạnh Trạch ngồi xếp bằng trước bàn cờ: “Đợi anh phá được ván cờ này, sẽ đấu vài ván với thằng bé thích chơi cờ nhà em, chơi cờ cũng là tu luyện, vừa hay anh chỉ dạy cho nó.”
Lý Minh Lan sửng sốt, cuối cùng cũng nói cho Mạnh Trạch biết, Lý Thâm không phải chơi cờ tướng mà là cờ vây.
Mạnh Trạch xụ mặt: “Em không nói sớm.”
“Anh cũng đâu có hỏi.”
Hai người lại đến chợ đêm.
Lý Minh Lan hỏi: “Anh định đi thử thách à?”
“Ừ.” Chỉ một chữ lạnh lùng.
Gặp một cô gái phát tờ rơi hình quạt, Lý Minh Lan mỉm cười nhận lấy hai cái.
Cô tự quạt, rồi lại quạt cho anh: “Anh có muốn em đứng phía sau quạt cho anh không?”
“Làm quá.”
Mạnh Trạch quả nhiên đã phá được ván cờ của ông già, anh không nhận một trăm tệ, lạnh lùng quay người.
Trước khi đến, Lý Minh Lan đã đặc biệt cởi cúc áo sơ mi cho anh.
Gió đêm thổi tới, cuốn lấy vạt áo sơ mi của anh, rất có khí phách của Độc Cô Cầu Bại.
Cô dùng tờ rơi quạt như quạt lá chuối, bên trái một cái, bên phải một cái.
Vạt áo sơ mi trắng tung bay, rồi rơi xuống.
Không biết người khác có được mãn nhãn không, dù sao thì cô rất hài lòng.
“Xin dừng bước.” Ông già đuổi theo, đưa cho anh một trăm tệ, “Tôi xin bái phục.”
Mạnh Trạch đưa một trăm tệ này cho Lý Minh Lan: “Xài đi.”
Cô nhìn thấy biển hiệu rạp chiếu phim từ xa: “Đi, đến rạp chiếu phim.”
Một trăm tệ, mua hai vé xem phim còn phải bù thêm ba mươi sáu tệ, cô quay đầu lại.
Anh hiểu ý, lại đưa thêm một trăm tệ.
Lý Minh Lan nói: “Bây giờ vé xem phim đắt thế, anh phải cố gắng kiếm tiền đấy.”
“Biết rồi.”
Cô chọn phim trên áp phích, cố ý bỏ qua bộ phim bom tấn có sự tham gia của Thịnh Hạ, chọn bộ phim hoạt hình ít người biết đến.
Hai người vào rạp chiếu phim muộn vài phút, đi lên lầu trong bóng tối, Lý Minh Lan đang tìm chỗ ngồi thì bị một người vấp phải, khi cô lảo đảo, anh kịp thời kéo tay cô lại từ phía sau.
Sau đó ngồi xuống, anh không buông tay cô ra.
Giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi, không biết làm sao để tiến thêm một bước trong mối quan hệ, thì tranh thủ thiên thời địa lợi nhân hòa, nắm được rồi thì không buông tay.
Họ còn sinh cả con rồi.
Lý Minh Lan hồi đó không hề nghĩ đến tương lai với Mạnh Trạch, bây giờ cũng vậy.
Năm ấy cô đã lừa anh, nhưng cô cũng phải để anh bay lên bầu trời cao rộng một lần nữa.
*
Lý Minh Lan về nước, cô không đi xe của anh trai thì sẽ đi xe của chị dâu.
Vu Ly biết cô em gái bận rộn, cứ thế đưa luôn chìa khóa xe cho cô: “Minh Lan, dạo này chị không dùng xe, em giữ chìa khóa đi.”
“Cảm ơn chị dâu.” Lý Minh Lan cười, nói với con trai, “Mẹ đi ra ngoài nhé.”
“Vâng, về sớm nhé.”
Lý Minh Lan suy nghĩ một chút, chạy đến sau lưng con trai: “Con biết chơi cờ tướng không?”
“Biết sơ sơ.”
“Cố lên, mai mốt mẹ sẽ giới thiệu một đối thủ cho con.”
Nói vớ vẻ thần bí như vậy, Lý Thâm đoán ngay được “đối thủ” này là ai.
Lý Minh Lan ngân nga hát: “Anh ơi, em đi nhé, chị dâu, em đi nhé, la la la.”
Cô lắc lư chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Vừa xuống dưới lầu, cô thấy người đang đi đến, sau khi nhìn kỹ, cô đột nhiên gọi: “Vương Nam Nhạc?” Từ khi cô bắt đầu kinh doanh, cô không gọi là “anh Nam Nhạc” nữa.
Vương Nam Nhạc vẫn kiên trì gọi như Lý Húc Bân: “Minh Lan.”
“Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Thực sự gặp nhau rồi, ánh mắt Vương Nam Nhạc hơi né tránh.
“Đến tìm anh trai em à?”
“À, ừ.” Thực ra, Vương Nam Nhạc không làm luật sư nữa, đã rất lâu rồi anh ta và Lý Húc Bân không gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng liên lạc trực tuyến.
Vương Nam Nhạc không chờ Lý Minh Lan mãi.
Biết cô muốn đi nước ngoài khởi nghiệp, Vương Nam Nhạc nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đi xem mắt, kết hôn, sinh con, sống cuộc sống có kế hoạch.
Không ai biết, anh ta từng có tình cảm với Lý Minh Lan.
Anh ta tưởng rằng cô sẽ sớm kết hôn sinh con.
Nhưng cô đến giờ vẫn chưa kết hôn, cô đã ba mươi sáu tuổi rồi.
Không thể phủ nhận, nghe nói Lý Minh Lan vẫn độc thân, tâm trạng Vương Nam Nhạc cân bằng trở lại.
Người anh ta không có được, người khác cũng không thể có được.
Sự cân bằng của anh ta lại nhanh chóng bị phá vỡ.
Từ ngày thấy Lý Minh Lan và Mạnh Trạch ở bên nhau, Vương Nam Nhạc như dẫm phải phân chó, liên tiếp gặp xui xẻo.
Anh ta sai sót trong công việc, khiến cho công ty thua lỗ, phải cuốn gói ra đi.
Một cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc dày của Vương Nam Nhạc, lộ ra một vết sẹo ghê tởm trên trán.
Lí do anh ta chuyển nghề, là vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp của luật sư, bị người ta tố cáo.
Sau đó, anh ta bị người ta trả thù, bị đâm hai nhát dao, một nhát cứa vào trán anh ta, anh ta chỉ có thể để tóc mái dài che vết sẹo dài năm centimet.
Anh ta sợ bị phát hiện, dùng sức ép tóc mái xuống.
Lý Minh Lan hoàn toàn không để ý đến anh ta, chào hỏi rồi định đi.
Vương Nam Nhạc gọi cô lại: “Minh Lan.”
Cô quay lại.
“Mấy ngày trước anh thấy em ở trung tâm thương mại, tại sao em lại ở bên người đó?” Vương Nam Nhạc như đang trách móc.
“Ồ, anh ấy là bạn học phổ thông của em.”
“Cậu ta không phải là người tốt.” Vương Nam Nhạc mặt nặng mày nhẹ, “Anh tuy không làm luật sư nữa, nhưng cũng có nghe được chút ít, cậu ta suýt nữa thì phải đi tù.”
Vương Nam Nhạc không rõ vụ án dẹp loạn mại dâm năm đó, nhưng anh ta tình cờ biết được một vụ án khác của Mạnh Trạch.
Anh ta từng muốn tìm cơ hội nói cho Lý Húc Bân biết, mới nói ra hai chữ “Mạnh Trạch”.
Lý Húc Bân đã không kiên nhẫn: “Cậu ta không liên quan gì đến nhà chúng tôi.”
Vương Nam Nhạc không tiện nói với Lý Húc Bân, kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng lại có cơ hội phơi bày vết thương của Mạnh Trạch trước mặt Lý Minh Lan: “Năm năm trước cậu ta bị kết án, nhưng vì cậu ta là bệnh nhân tâm thần, nên bản án phúc thẩm đã được thay đổi.”
Cô sững sờ, lộ vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Vương Nam Nhạc thừa thắng xông lên: “Em không biết đâu, cậu ta là bệnh nhân tâm thần, có xu hướng bạo lực.”
“Không đúng.” Lý Minh Lan đột nhiên nói.
“Sai ở đâu?”
Thời gian không đúng.
Cô và Mạnh Trạch chia tay khi hai mươi tư tuổi.
Vương Nam Nhạc nói là năm năm trước, lúc đó Mạnh Trạch ba mươi mốt tuổi.
Trong khoảng thời gian cô không biết, rốt cuộc Mạnh Trạch đã phạm bao nhiêu vụ án?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang